Giọng nói của người đàn ông rất nho nhã, bàn tay đang đưa ra thon dài và trắng trẻo, chỗ gan bàn tay có một nốt ruồi, anh ta cũng giúp cô ta thu dọn sách lại.
Lâm Oanh Trầm đưa sách cho hắn ta rồi nói xin lỗi một lần nữa.
Đối phương đón lấy sách, khẽ lắc đầu, nói không sao.
Bỗng phía sau chỗ rẽ vang lên tiếng kêu kinh ngạc của một cô gái.
"Bùi Đại!"
Độc giả trung thành của Giang Bùi đều gọi anh ta là Bùi Đại.
Cô gái trông rất trẻ, nhìn thấy thần tượng thì kích động đến nỗi nói năng lộn xộn: "Em em em… em là fan của anh đấy."
Giang Bùi mỉm cười, nói: "Chào em."
Trong lòng cô gái thầm nghĩ, lịch sự thật đấy, không hề tỏ vẻ kiêu căng chút nào, Bùi Đại quả thật giống như trong lời đồn, vừa nho nhã vừa văn nghệ, cả người đều toát lên vẻ tri thức. Cô ấy lấy giấy bút trong túi ra: "Có thể ký tên cho em được không ạ?"
"Được chứ."
"Cảm ơn Bùi Đại."
Nhà văn có sách bán chạy, Giang Bùi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com