Có duyên?
Lúc nghe thấy hai từ này, Tống Thư Hàng lập tức không sao nuốt trôi được mấy lời khinh bỉ trong cổ họng. Ta chỉ là người qua đường đáng thương tình cờ đi ngang qua, bị cung điện của các ngươi cưỡng ép hút vào mà thôi! Có duyên khỉ gì với các ngươi đâu chứ?
Cái này giống như là ngươi đứng ở trước cửa nhà, lúc thấy một cô nàng xinh đẹp hay một anh chàng đẹp trai đi qua, đánh cô ta /anh ta một gậy cho ngất xỉu ngã lăn quay ra đất rồi kéo cô ta /anh ta về nhà mình vậy.
Đúng rồi, còn phải chuẩn bị hai cánh cửa, một cửa là để rời đi, còn một cửa là để bước vào phòng ngủ.
Nếu như cô ta /anh ta lỡ bước vào cửa phòng ngủ… Ôi, cô nàng xinh đẹp / anh chàng đẹp trai à, hai chúng ta đúng là có duyên mà! Chi bằng chúng ta làm một phát nhỉ?
Có duyên cái con khỉ!
Nhưng, Tống Thư Hàng còn chưa nói ra khỏi miệng, thì Kim Đồng Ngọc Nữ giống như có độc tâm thuật vậy, hiểu được những lời trong lòng hắn.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com