Lần trước hai người chỉ vì Cảnh Hi mà cãi nhau đến mức long trời lở đất, hôm nay sao đã thân thiết trở lại như vậy?
Hoắc Vân Thâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy giọng của Diệp Tầm. Anh bỗng mở mắt, quét ánh mắt chim ưng về phía người vừa tới rồi hỏi một cách cảnh giác: "Anh đến đây làm gì?"
"Anh nhập viện nên đương nhiên tôi đến thăm anh rồi, nếu không thì còn có thể làm gì được?"
Diệp Tầm trả lời một cách tự nhiên.
Trần Vân Lộ thấy hai người có vẻ đã làm hòa với nhau liền hiểu ý nói: "Cậu Diệp, nếu cháu đã tới rồi thì ở đây trò chuyện với Vân Thâm nhà dì đi, dì ra ngoài mua ít đồ."
"Vâng ạ, có cháu ở đây với anh ấy, dì cứ yên tâm."
Diệp Tầm cười ra vẻ vô hại.
Hoắc Vân Thâm thấy mẹ mình đã đi khỏi bèn dò hỏi: "Anh Diệp, Cảnh Hi… Cô ấy vẫn ổn chứ?"
Diệp Tầm thu lại nụ cười tươi rói vừa rồi, lạnh nhạt cười khẩy một tiếng: "Còn quan tâm vợ của tôi vậy sao? Nói cho anh biết, chính cô ấy bảo tôi tới đây đấy."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com