Hứa Hi Ngôn thật sự ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay cường độ công việc quay cảnh đóng thế rất lớn, rất mệt nhọc. Tối qua cô lại hơi mất ngủ, sáng nay dậy quá sớm, đến nỗi bây giờ nằm nghe nhịp tim anh mà cũng ngủ thiếp đi.
"Cậu chủ..." Dịch Tiêu tới gần, vừa lên tiếng gọi thì Hoắc Vân Thâm đã đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu anh ta im lặng.
"Suỵt..."
Tất cả mọi người đều bước đi nhẹ nhàng, cung kính tách ra làm hai bên. Hoắc Vân Thâm điều khiển xe lăn chạy bằng điện chậm rãi lái về phía sân bay.
Máy bay trực thăng đã được gia công thêm, có thể đưa cả Hoắc Vân Thâm và cả xe lăn lên cùng.
Sau khi cố định bánh xe lăn, anh lấy ra một tấm chăn mỏng trong buồng lái, đắp lên người Hứa Hi Ngôn để cô không bị lạnh.
Dịch Tiêu thấy cậu chủ nhà mình cứ bế Hứa Hi Ngôn mãi, sợ cơ thể anh không chịu được, bèn nói: "Cậu chủ, cứ bế thế này thì mệt lắm, hay là đặt cô Cảnh Hi nằm ngủ ở trên ghế đi?"
"Không cần, tôi không mệt."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com