Hoắc Vân Thâm mỉm cười chăm chú nhìn cô, trong lòng thầm nói, em chính là thiên sứ ở trên trời, chắc chắn Thượng đế đã phái em xuống để cứu vớt anh.
Hứa Hi Ngôn không có ý định phát triển trong lĩnh vực âm nhạc, giới âm nhạc có Hoắc Vân Thâm là đủ rồi. Vả lại, mục tiêu và lí tưởng của cô không phải ở ca hát.
Sau khi ghi âm xong, hai người rời khỏi phòng thu âm, quay lên lại mặt đất.
Bên ngoài mặt trời sắp xuống núi, trời chiều nhuộm đỏ nửa mặt hồ, cảnh sắc trên hồ đẹp đẽ động lòng người, thật sự có cảm giác như đang hòa mình vào bức thi họa.
Trước khi rời khỏi Thanh Vân Cư, Hứa Hi Ngôn giúp Hoắc Vân Thâm chuyển hết những chậu hoa cỏ vào trong nhà.
Khi đã chuyển gần hết, chỉ còn lại hai chậu cuối cùng, bước chân Hứa Hi Ngôn bắt đầu nhanh hơn, muốn mau chóng làm xong chuyện này.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com