Cuối cùng, Linh Điệp Tôn Giả tươi cười với Tống Thư Hàng:
"Vũ Nhu Tử được ta chiều chuộng từ nhỏ tới lớn nên ít nhiều cũng có hơi tùy hứng. Sau này mong tiểu hữu coi sóc Vũ Nhu Tử nhiều hơn, và nhất định vẫn phải duy trì quan hệ bạn bè tốt với con gái ta đấy."
"Tiền bối yên tâm đi, ta sẽ tiếp tục làm bạn tốt với Vũ Nhu Tử mà."
Tống Thư Hàng được khen đến mức hơi ngượng mặt, bèn bổ sung thêm một câu:
"Linh Điệp tiền bối ạ, thực ra thì trước giờ người được coi sóc là ta mới đúng."
"Tiểu hữu khách khí quá."
Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười rồi gõ gõ lên mũ giáp của Vũ Nhu Tử:
"Vũ Nhu Tử, lại kết thêm được một người bạn chân chính nữa rồi."
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Vũ Nhu Tử vẫn luôn chỉ có một biểu cảm: 0_0!
Quả nhiên, hôm nay cha già nhà mình ra ngoài đã uống nhầm thuốc gì rồi!
Sau khi khen ngợi Tống Thư Hàng và con gái Vũ Nhu Tử của mình xong, Linh Điệp Tôn Giả lấy điện thoại ra gọi vào số của Lưu Kiếm Nhất.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com