Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm lên khung ảnh cũ, vừa như muốn siết chặt lấy người trong ảnh, vừa như sợ sẽ gây ra một vết trầy vô ý nào đó trên tấm ảnh vì chính những nhớ thương, nồng nhiệt pha lẫn vấn vương của mình nên bất lực ôm ghì lấy khung ảnh, mặc cho nước mắt rơi xuống như mưa. Đôi mắt tròn chất chứa nỗi buồn chậm rãi khép lại. Bóng tối bao trùm lấy không gian trong căn phòng tạo nên một bức màn đen cô tịch đáng sợ; bên ngoài, mưa bắt đầu rơi.
"Kim Giao, dậy đi. Sao lại ngủ ở đây? Nơi này là phòng của anh mà."
Giọng nam trầm, ấm áp vang lên. Vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Rất lâu, rất lâu rồi nên có lẽ sắp quên đi. Giọng nói của một người thuộc về quá khứ.
Phải nhắc lại đến ba lần, đôi mắt buồn kia mới chịu hé mở. Cô gái nhỏ lười biếng ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng. Ánh mắt xa xăm, mông lung bất chợt nhìn thấy nụ cười quen thuộc của người xưa, Kim Giao cảm thấy trái tim mình nghẹn lại, những cảm xúc không tên hỗn loạn đan xen rồi vỡ òa.
"Anh… Anh về rồi…" Kim Giao vội đứng dậy, ôm lấy người con trai đang đứng nhìn mình và khóc nức nở. Là niềm vui tương phùng và cũng là ân hận, đau thương. Giọng nói trong veo run rẩy, lạc đi, lí nhí như người có tội "Em biết mình sai rồi. Em sai rồi. Anh đừng đi nữa. Ở đây với em và mọi người, được không anh?"
Đồ ngốc.
Cho dù em có trẻ con, có hiếu thắng, hay như thế nào đi nữa thì anh cũng không thể giận em được.
Anh yêu em vì những tính cách đó.
Anh chấp nhận tất cả.
Chúng ta có thể cãi nhau, có thể giận nhau nhưng không phải để xa nhau mà là để hiểu nhau hơn.
Đáng tiếc là, chúng ta không bao giờ trở về như trước kia được nữa.
Người con trai đó khẽ hôn lên mái tóc thơm mùi cỏ dại của Kim Giao, dỗ dành:
"Được rồi, đừng khóc nữa."
"Anh đừng rời xa em nữa. Em sợ lắm, và buồn nữa. Khoảng thời gian không có anh, em không biết phải làm sao để vượt qua. Em sợ anh không trở về, em sợ anh giận em, sợ anh không tha thứ cho em… Anh biết không?"
"Chuyện cũ qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Có những chuyện vốn dĩ là sai ngay từ lúc bắt đầu, nhưng do quá cố chấp, quá tự phụ nên không muốn dừng lại, để đến cuối cùng sai càng thêm sai. Em đừng buồn và cũng đừng tự trách hay bó buộc mình vào quá khứ. Để mọi thứ thuận theo tự nhiên, đừng xét đến chuyện ai đúng, ai sai. Quan trọng nhất là phải biết sống cho hiện tại. Kim Giao mà anh biết luôn vui vẻ, lạc quan và chưa bao giờ cho phép bản thân yếu đuối hay bi lụy. Anh thích em như thế và luôn muốn em như thế."
Đôi tay dịu dàng nhưng không còn hơi ấm dịu dàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy trên đôi gò má thanh tú của Kim Giao và từ từ hạ xuống. Người con trai đó quay lưng bước đi, dần dần hòa vào khoảng trống tối đen của căn phòng. Một cơn gió lạnh mang theo mùi ẩm mốc và tro bụi lùa vào căn phòng khiến chiếc chuông gió nhỏ treo ở cửa sổ khẽ rung lên những âm thanh lạnh lẽo, thê lương. Mọi hình ảnh dần dần lu mờ rồi nhanh chóng tan đi.
"Anh ơi! Anh ơi!" Tiếng gọi thảng thốt, tuyệt vọng của Kim Giao vang lên rồi chìm vào tĩnh lặng.
Hơn một năm rồi, em vẫn khóc vì những điều đã qua. Còn anh, hơn một năm nay, đêm nào cũng ghé lại căn phòng này, ngồi ở đây lau nước mắt cho em. Anh đợi những kỉ niệm buồn kia lắng xuống, đợi những oán hận trong lòng em phai mờ để chúng ta có thể bắt đầu. Nhưng càng đợi, anh càng nhận ra khoảng cách giữa em và anh ngày càng lớn thêm, còn tình cảm em dành cho đứa em đoản mệnh của anh càng thêm sâu đậm.
Em giận Nhật Minh suốt hai tháng cuối cùng của cuộc đời nó.
Và giận anh bằng hết khoảng thời gian còn lại của cuộc đời em, đúng không?
Lỗi lầm mà anh gây ra không thể sửa chữa hay bù đắp. Nhưng một ngày nào đó, chắc chắn em sẽ hiểu những gì anh đã trải qua và sẽ hiểu được những áp lực, khó khăn, dằn vặt và cả sự ân hận, day dứt khi phải quyết định chuyện sinh tử của Nhật Minh. Thật sự, nếu được chọn lại, anh sẽ không bao giờ làm như vậy. Sai lầm lớn nhất của tôi là quá nuông chiều Nhật Minh, luôn bảo vệ nó, khiến nó trở nên tự phụ và cứng đầu.
Yêu thương một người quá nhiều cũng giống như từ từ đẩy người đó vào chỗ chết. Nhật Minh giống em, chỉ muốn làm những gì mình thích, mặc kệ người khác nói gì, bỏ ngoài tai những lời khuyên của mọi người. Đối với nó, lời khuyên chỉ mang tính tham khảo, mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, từ dễ đến khó, chỉ cần một mình nó tự quyết, tự làm là được. Bao nhiêu lần sai lầm chỉ khiến nó càng thêm quyết tâm đi theo con đường nó đã vạch ra.
Bây giờ, nhắc lại những điều này chỉ thêm buồn. Gia đình này đã mất đi hai người. Trước là ba Tâm, sau là Nhật Minh. Anh không muốn mình phải đeo khăn tang thêm một lần nào nữa. Em cũng là một thành viên của gia đình này. Một thành viên không chính thức nhưng luôn có sức ảnh hưởng nhất định. Cho nên, em phải trưởng thành hơn để hiểu hết mọi người, mọi chuyện.
Khi đặt mình vào vị trí của người khác, suy nghĩ cho họ, chắc chắn, em sẽ phần nào thấu cảm và nguôi ngoai cảm giác hận thù. Sớm buông bỏ để có thể làm lại. Mãi mang theo những cảm xúc tiêu cực trong lòng sẽ dễ dẫn đến những hành động tiêu cực. Người mà Nhật Minh bận tâm nhất trước lúc ra đi chính là em. Nó sợ em làm những điều không hay.
Anh sẽ đợi em. Mất bao lâu anh cũng đợi được.
Chiếc khăn mỏng chạm nhẹ lên giọt nước mắt đang lăn dài. Lau nước mắt nhưng không thể lau đi những buồn đau, oán hận. Vậy, còn cố gắng, nhẫn nại để làm gì? Một nụ cười nhạt thoáng xuất hiện sau một giây tự vấn. Hóa ra, trên đời vẫn có người tức cười, ngu ngốc và khờ dại như thế chỉ vì yêu một người.
Kim Giao thức giấc vì tiếng gió đập vào cửa sổ. Bên ngoài, sấm chớp ầm ầm, mưa như trút nước. Giống hệt như ngày đầu tiên Kim Giao gặp Nhật Minh. Những tia chớp sáng chói lòa rạch ngang nền trời rồi nhanh chóng mất đi. Trong phòng, chiếc chuông gió màu xanh dương liên hồi rung lên những âm thanh bổng trầm hỗn loạn.
Có ai đó vừa rời khỏi nơi này, không phải là trong giấc mơ ngắn ngủi kia mà là hiện thực. Một chút hơi ấm vẫn còn lưu lại trên tấm trải giường dù là rất ít. Kim Giao ngước mắt nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử trên tường: ba giờ sáng. Ai còn đến nơi này?
Sau ngày anh qua đời, không còn ai đặt chân đến căn phòng lạnh lẽo này, bởi vì mọi người sợ sẽ không kiềm chế được những cảm xúc đau thương đã bị chôn chặt trong lòng bấy lâu nay. Mọi thứ xung quanh vẫn được giữ nguyên: bình hoa đất sét vụng về, hoen ố màu, chiếc chuông gió cũ kỹ đến cả quyển sách đọc dở dang vẫn còn nằm yên ở vị trí cũ. Cảnh vật vẫn như cũ, như muốn đợi Nhật Minh trở về sau một chuyến đi xa.
Ngay cả khi được cho phép ở lại nơi này, Kim Giao vẫn cố gắng duy trì hiện trạng của căn phòng. Tất cả những gì Kim Giao có thể làm là lau chùi, quét dọn và bảo quản những vật dụng trong căn phòng để lưu giữ tất cả những điều quen thuộc, đơn giản nhất.
Khi sự mất mát đến quá nhanh, không một ai có thể nhanh chóng chấp nhận được. Chính vì vậy mà những điều dối trá được tạo ra để che lấp sự yếu đuối và cũng là để cho hi vọng tồn tại trong hiện thực khắc nghiệt như một tia sáng nhỏ giữa đêm đen. Ở một khía cạnh nào đó, hi vọng cũng giống như một cách chạy trốn những đau thương nhưng lại vô tình mở đường dẫn vào những cảm xúc tiêu cực. Nhưng như thế vẫn tốt hơn so với việc trực tiếp đối diện với nỗi đau.
Cũng giống với trò tâm lý chiến, hi vọng có thể giúp người ta thêm mạnh mẽ. Cho dù đó là con đường gián tiếp tạo ra đau thương nhưng sau đau thương sẽ là sức mạnh.
Ánh đèn điện tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong căn phòng sau khi công tắc đèn được bật lên. Kim Giao tiến đến bàn học và đặt khung ảnh cạnh bình hoa đất sét. Có lẽ, trở lại mảnh đất đầy đau buồn này là một quyết định sai lầm khi nỗi đau về cái chết của Nhật Minh vẫn chưa lắng xuống. Cảnh cũ nhưng thiếu mất người xưa. Một mình Kim Giao quẩn quanh trong căn phòng, đâu đâu cũng là những kỉ niệm. Đôi lúc, vì quá nhớ, quá đau lòng, Kim Giao chẳng còn cảm nhận được nước mắt của mình đang chảy nữa.
Suốt một năm qua, Kim Giao lao đầu vào việc học và đi làm thêm để có thể trở về nhà trong sự mệt nhoài và chìm vào giấc ngủ thật nhanh mà không phải trằn trọc, nghĩ suy về những gì đã xảy ra.
Quên một người chưa từng là dễ dàng, nhất là khi buộc phải quên đi một người đã từng gắn bó, từng yêu thương, từng tin là sẽ cùng ta đi đến cuối cuộc đời.
Khẽ trút một hơi thở dài, Kim Giao quay trở lại giường, tắt đèn và nằm xuống. Phải mất bao lâu để chấp nhận sự thật, để quên đi và bắt đầu lại? Một tháng, một năm hay một đời? Yêu một người rất khó, quên một người vẫn còn thương càng khó hơn. Tình cảm dành cho Nhật Minh chưa bao giờ vơi đi mặc cho sự thật là Nhật Minh không bao giờ trở lại nữa.
Ký ức là những cuốn phim nhạt màu nhưng bất biến. Thời gian có thể làm phai mờ nhưng chỉ cần một chút cảm xúc khơi gợi thì những hình ảnh cũ lại quay về, hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Đối với những người mang vẻ ngoài điềm tĩnh, thờ ơ thậm chí lạnh nhạt với cuộc sống như Kim Giao thì ký ức về một người đã và vẫn còn yêu thật sự rất đáng sợ. Những câu chuyện cũ cứ dùng dằng giữa nhớ và quên, giữa hiện tại và quá khứ, giữa hạnh phúc và khổ đau rồi hóa thành những mũi dao nhọn, đâm sâu vào tim. Nhói đau.
Kim Giao gục đầu bên li cà phê, nghe mùi thơm đắng nồng nàn lan tỏa, theo gió bay đi, hòa tan vào bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng.
"Yêu nhau nên học hết những thói quen kì quặc của nhau. Đúng là hai đứa ngốc." Thiên Minh đứng bên ngoài, gõ nhẹ tay lên cửa và nhận xét "Chẳng trách tại sao đến tận bây giờ vẫn không quên được. Nhật Minh biết được sẽ không vui đâu."
"Em không còn là đứa con gái vui vẻ, lạc quan mà anh Nhật Minh từng biết nữa. Và em cũng không không thể trở về như lúc trước." Kim Giao trả lời và khẽ chớp mắt như một phản xạ tự nhiên khi nhận ra cảm giác cay cay nơi khóe mắt khi nghe đến hai từ "Nhật Minh". Cố gắng lấy hết một chút bình cuối cùng sót lại, Kim Giao khẽ nói "Anh để em ở đây một mình, được không?"
"Được rồi." Thiên Minh nói và bước nhanh về phía sân thượng.
Vẫn là câu nói đó, vẫn là ngữ điệu đó nhưng người nói lại là Kim Giao. Đôi lúc, mọi người trong nhà thường gọi nhầm Kim Giao thành Nhật Minh nhưng đáp lại sự nhầm lẫn đó chỉ là một nụ cười rất nhẹ nhàng như là một sự chấp nhận miễn cưỡng một cách tự nguyện.
Kim Giao quay lại nơi này vào cuối tháng Tám của năm trước và con bé đã xin chuyển trường để được ở nơi này, cho dù căn nhà này lưu giữ rất nhiều kỉ niệm giữa Kim Giao và anh. Con bé đó vẫn nhớ, vẫn đau buồn nhưng vẫn lì lợm ở lại vì ở quê, con bé đã không còn một người thân nào nữa. Một người có khả năng dùng Niệm Vĩnh Cữu để xóa bỏ kí ức của người khác về mình nhưng lại không thể sử dụng khả năng đó với chính mình được. Nghĩ cũng nực cười.
Những kí ức trước đây ùa về cùng tiếng mưa khiến nước mắt của Kim Giao chợt rơi xuống không lí do. Nụ cười đau cười trên gương mặt của Kim Giao thoáng hiện lên rồi nhanh chóng mất đi. Phút yếu lòng thôi. Sẽ nhanh chóng vượt qua thôi. Kim Giao tự nhủ với bản thân như vậy.