webnovel

Chương 1: Trại Lính

Màn đêm đang dần buông xuống trên thung lũng Gragand, ánh mặt trời khuất xuống phía sau rặng núi cao chót vót dần tắt hẳn nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch và yên ắng đến độ rợn người

Trại lính nơi chúng tôi đang đóng quân- Trại Adiravok nằm lọt thỏm dưới thung lũng, ngay sát bên cửa sông đổ ra vịnh Dravit, ngay đó, một quân cảng nhỏ nhưng đã lâu đời mang theo vẻ hao mòn và khiến cho bất cứ kẻ nào bén mảng đến gần phải ớn lạnh bởi sự u uất ấy.

Bọn tôi đã đến đây tròn năm tháng,năm tháng ròng của sự khủng khiếp với những bài huấn luyện tưởng chừng như địa ngục cho đến những hình phạt của thầy cai khiến chúng tôi phải rùng mình mỗi khi nhớ lại, và hôm nay, ngày cuối cùng của khóa huấn luyện, một lần hiếm hoi duy nhất chúng tôi được phép có buổi đêm và một ngày hoạt động tự do, tôi bước ra khỏi lán trú quân, đến sau bãi cỏ và từ từ nằm xuống tận hưởng cơn gió lạnh thổi lùa qua khuôn mặt, một cảm giác thư thái đến khó tả

  "Này! Iva! Có tin sốt dẻo đây này!"- tiếng la lớn làm tôi giật nảy người, ngóc đầu dậy, tôi thấy thằng Henrich đang chạy thục mạng đến chỗ tôi với nét phấn khởi hiện rõ trên khuôn mặt, nó lao ngay đến bên và lắc mạnh vai tôi

"Tao vừa nghe được từ mồm lão Dinvikov, lão ấy bảo rằng sau đợt tập trận tuần sau là chúng mình sẽ chính thức ra mặt trận"

"Thế thì tuyệt"- tôi vui vẻ bá vai nó nói to

Henrich lại vỗ vào vai tôi một cái chát rồi chạy ngay đi thông báo cho lũ còn lại trong lán.

Tôi lại nằm xuống, thầm phấn khích trong lòng, chúng tôi kiên trì 5 tháng qua cốt cũng để chờ cái ngày ấy, ngày mà chúng tôi sẽ được cống hiến cho đất mẹ thân yêu của mình, trong lúc ấy, bất giác tôi nhớ lại những ngày đầu tiên đặt chân đến chốn này.

Tôi, Henrich,Rusver đều từng là lính của 1 đại đội bộ binh hạng nhẹ đóng ở tuyến hai và chưa có lần nào được giáp địch, năm tháng trước, bốn đứa bọn tôi được đơn vị lựa đi tham gia khóa huấn luyện để trở thành biệt kích, rồi vào ngày nhập trại, chúng tôi nghe được người ta kháo nhau rằng huấn luyện ở đó có khi còn chết vì kiệt sức chứ chả kịp lên được mặt trận, nhưng chúng tôi chỉ cười trừ và cho rằng họ làm quá lên, nhưng đến khi chính thức thực hành , bọn tôi ngay lập tức bị làm cho kinh hoàng vì cường độ huấn luyện tại đây cao gấp vài lần hồi ở đại đội, chạy việt dã đầy đủ vũ trang trên triền núi dốc và âm u khiến chúng tôi ngạt thở,những bài tập thể lực cường độ ở mức rất cao khiến chúng tôi ngạt thở, những lần phải lặn sâu xuống hồ nước lạnh để lắp ráp khẩu trung liên trong khi thời gian bị giới hạn, ban ngày mệt là thế , nhưng đêm đến cơn ắc mộng mới bắt đầu, nào là thầy cai kiểm tra đột xuất rồi lại diễn tập tình huống bị tập kích bất ngờ, nhưng tệ nhất là 1 lần chúng tôi bị chia ra thành nhiều toán nhỏ rồi ném vào rừng trong đêm tối ,không lương thực không vũ khí và phải tránh né không bị cả một tiểu đoàn quân xanh tìm thấy suốt hai ngày

Thầy cai của chúng tôi, lão Dinvikov , một người đàn ông trung niên vạm vỡ với cái chân bị cụt , người ta kháo nhau rằng , lần ấy, lão Dinvikov dẫm phải 1 quả mìn khi còn cách chiến hào phe ta gần một cây số , ấy vậy mà lão vẫn sống sót và còn hạ thêm 2 tên địch , bởi thế chúng tôi lấy làm nể phục lão , lão ta có tật xấu là hay càm ràm chúng tôi đủ thứ chuyện trên đời, giọng lão ồm ồm quát mắng cả ngày đến độ chúng tôi phải ngao ngán, tuy thế , chúng tôi đều quý lão , với bọn lính trẻ xa nhà như bọn tôi , người đàn ông ấy như một người cha già đáng mến, hay trách phạt, quát tháo nhưng luôn ân cần săn sóc cho đàn con đông đúc, cái sự tận tâm của lão khiến ai nhìn cũng phải nể phục , hiếm có ai lại kỹ tính như lão cả.

Thằng Henrich , nó là thằng bạn nối khố chơi với tôi từ nhỏ, hắn ta khá lực lưỡng, đôi mắt đen sâu thẳm với cái mũi két, hắn là đứa tinh quái nhất trong lũ chúng tôi . Còn thằng Rusver, một kẻ khá nhút nhát với vóc dáng gọi là tạm được,tuy nhát cáy là thế nhưng chịu cực chịu khổ thì chả ai bì được với cu cậu.

Gior là đứa chững chạc nhất trong bọn tôi , hắn là người đáng tin cậy nhất ,hắn xoay sở được trong hầu như mọi lúc và kinh nghiệm của Gior cũng là dày nhất trong lũ chúng tôi, bởi hắn đã đi lính 4 năm rồi và đã 2 lần lên mặt trận, đoạn thời gian trước, chẳng ai biết vì nguyên do gì, Gior đã đánh đo ván một gã trung tá, sau khi lên tòa án binh thì hắn được ném vào đây.

Nhóm chúng tôi đóng ở đây với quân số gần 1 đại đội, và trên cả nước còn nhiều trại lính như thế này , bọn tôi ở đây với tư cách là lực lược tinh nhuệ, sẵn sàng giã nát bất cứ kẻ nào dám hăm he đất nước chúng tôi, chính vì hiểu rõ thế , chúng tôi luôn hãnh diện với cái danh hiệu "Quỷ biển" mà các binh đoàn khác vẫn hay gọi bọn tôi.

Bỗng nhiên , một hồi kèn dài và giòn giã kéo tôi quay về hiện thực, tiếng còi tập họp, tôi chạy ngay đến sân tập đã bắt đầu đông nghịt người, chúng tôi xếp hàng tăm tắp, phía trên kia, thầy cai của chúng tôi bắt đầu cất giọng:

"Như thế, sau năm tháng miệt mài, thành quả của các anh sắp được đền đáp, ngày mai và tối nay , các anh được phép hoạt động tự do, và sáng sớm ngày mốt , tất cả phải hành quân đến thao trường Arivog để tập trận lần cuối cùng trước khi tiến ra mặt trận"

Vừa dứt lời , bên dưới van lên tiếng vỗ tay và reo hò phấn khích, lão Dinvikov quát mọi người trật tự sau đó chúng tôi được phép giải tán.

Ngay đêm ấy, một chiếc phi cơ đáp ,xuống và chuyển cho bọn tôi bao nhiêu thứ ,rượu vang , thịt muối cả những chiếc đùi lợn thơm phức và những điếu thuốc lá hảo hạn, cũng chẳng phải tự nhiên mà chúng tôi có đãi ngộ cao đến thế, bởi lẽ , chúng tôi đóng quân sâu trong núi rừng nên chẳng có làng mạc gì ráo

Nhờ đó mà khẩu phần và tiếp tế của bọn tôi hơn hẳn hồi còn làm lính bộ binh

Đêm ấy , lũ chúng tôi đốt lửa ,say xưa hò hét nhảy múa với nhau đến độ hôm sau , chúng tôi nằm la liệt ngoài sân tập cho đến chín giờ sáng

Buổi chiều hôm ấy , chúng tôi xếp hàng để nhận quân trang chuẩn bị cho cuộc tập trận , mọi lần khi huấn luyện , súng ống bọn tôi dùng cũng chỉ như biên chế của bao đơn vị khác và còn phải dùng đạn mã tử, ấy vậy mà lần này chúng tôi được cấp hẳn đạn thật và 1 kiểu súng mới toanh mà chúng tôi chưa được thấy bao giờ , đơn vị còn hào phóng cho thêm mỗi thằng hai trăm viên để làm quen khí tài mới , quân phục đợt này cũng vào loại cực xịn , chúng tôi còn được phát thêm nào lương khô , mặt nạ phòng độc và túi y tế kiểu mới

Tối hôm ấy chúng tôi đi ngủ từ sớm để chuẩn bị cho ngày mai, đứa nào đứa nấy im thin thít nhưng không dấu nổi vui mừng và sự mong chờ hiện lên cả trong giấc ngủ khi sắp được lên mặt trận.