webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasia
Classificações insuficientes
698 Chs

CHƯƠNG 82: TRỞ VỀ TRƯỜNG HỌC

Editor: Nguyetmai

   Mariah Carey đã từ bỏ ý định đi làm đen da, Tống Á nhanh chóng nhận được lời cảm ơn từ Mottola. David Letterman của NBC mời hắn tham gia chương trình The Late Late Show, đây là một chương trình truyền hình hàng đầu, sẽ phải biểu diễn trong bốn phút, trả lời một cuộc phỏng vấn mất mười phút. Các vị khách mời trước đây đa phần đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới điện ảnh, âm nhạc hoặc trong chính trường.

  Tuy nhiên Tống Á không tham gia chương trình ấy vào lúc này, có lẽ phải đợi khoảng hai hoặc ba tháng sau khi lễ trao giải Grammy được tổ chức. David Letterman có yêu cầu rất cao về chất lượng của chương trình, và cuộc phỏng vấn kéo dài 10 phút sẽ vô cùng căng thẳng. Tống Á thông báo cho Hayden để bảo bên William Morris liên hệ với nhóm thực hiện The Late Late Show nhằm cho ra một kịch bản phỏng vấn. Hắn không phải là người biết tung hứng, ngẫu hứng ngay tại chỗ. Quy mô của NBC những kênh radio nhỏ và vừa khó có thể so sánh được. Nếu làm cho rating của một chương trình hàng đầu như vậy hạ xuống hai điểm. Có lẽ rất lâu sau này sẽ không có ai muốn mời hắn đến phỏng vấn nữa. Hơn nữa NBC có bản quyền phát sóng NBA trong tay, việc xúc phạm bọn họ đối với sự phát triển của 'Remember the name" sau này rất bất lợi.

  Buổi biểu diễn kéo dài bốn phút thậm chí còn khó đánh lừa hơn. Hắn sẽ phải hát live, rồi còn phải tương tác với các nghệ sĩ hài của chương trình. Điều này quả thật là trí mạng với Tống Á, hắn buộc phải bỏ thời gian luyện tập chăm chỉ.

  Sau khi bốn tuần tuyên truyền qua đi, đĩa đơn của hắn không còn được để ở những vị trí dễ nhìn thấy tại các cửa hàng nghe nhìn lớn nữa. Khách hàng phải đi khắp các kệ để tìm kiếm thì mới có thể thấy được. List nhạc bật trong các cửa hàng không còn "I feel it coming" nữa. Tiền đô không còn rót vào túi các DJ da đen hạng hai hạng ba, nên đa phần trong số họ đều lười phải nói những lời quảng cáo, dù sao khi sức hút của bài hát qua đi, có bị mắng thì cũng là giúp cho Tống Á được nhiều người biết đến.

  Thứ hạng trên bảng xếp hạng Billboards phải đối mặt với sự sụt giảm giống như bị ngã xuống vách đá vậy, phản hồi về lượng tiêu thụ thì muộn hơn một chút. Theo ước tính của công ty Colombia records, vào những ngày cuối cùng của tuần thứ năm đĩa đơn chắc chắn sẽ vượt mức Bạch kim, sau đó sẽ thị trường sẽ đón nhận hiệu ứng Grammy (các ca khúc chiến thắng giải thưởng sẽ giành được sự chú ý của khán giả, lượng tiêu thụ sẽ tăng vọt), Tống Á cùng với "I feel it coming" chịu sự thất thu khá nặng, chỉ có thể đợi đến sau khi chương trình The Late Late Show của David Letterman phát sóng để đón đợt hưởng ứng cuối cùng, và sau đó bài hát sẽ hoàn toàn hạ nhiệt.

  Không thể đổ lỗi cho công ty Colombia Records được. Tống Á không muốn tự tạo ra các tin tức hay những chuyện xấu để giúp cho bài hát được mọi người quan tâm trở lại, hắn phải trở về Chicago và bắt đầu đi học.

  Chicago vào giữa tháng Một lạnh hơn nhiều so với New York. Khi ba người ra khỏi sân bay, họ lạnh đến nỗi không muốn nói chuyện gì cả. Họ tay xách nách mang hành lý trở lại phòng ghi âm. Lúc này Dyle mới cởi áo khoác ra và than thở, "Chicago thật là lạnh."

  "Đúng vậy."

  Tống Á lấy từ trong túi ra đủ các thứ tạp nham mang về từ New York rồi đặt chúng vào góc vinh dự của phòng thu âm. Trong đó có bản sao chứng nhận đạt đĩa bạch kim của "Thrift shop" và "Gửi De Klerk", còn có cả những chiếc Cup nhận được từ các giải thưởng nhỏ của Grammy. Gồm có giải ca sĩ mới xuất sắc nhất, lời bài hát hay nhất… Nếu Tống Á đồng ý thì còn có thể mang về nhiều hơn, điều kiện là hắn phải trực tiếp đến nhận thưởng thì mới lấy được các giải thưởng nhỏ đó, ngoài ra còn có những giải thưởng yêu cầu có tiền lo lót trước. Tống Á cảm thấy không hề có hứng thú.

  "Wow, hiện tại ở đây trông có phong cách hơn rồi đấy."

  Aiur đi một vòng quanh văn phòng. Nhân cơ hội đi quảng bá đĩa đơn, Tống Á bảo Tống A Sinh đi mời nhà thiết kế nội thất đến trang trí toàn bộ nơi đây. Đồ nội thất mới, bàn giám đốc mới, ghế sofa mới, cả bộ sừng nai treo trên tường… đầy đủ mọi thứ.

  "Đúng vậy."

  Tống Á lấy ra khung ảnh trong túi và đặt nó lên bàn của giám đốc, bên cạnh cũng có một khung ảnh. Đó là bức ảnh chụp chung của hắn, Mariah Carey và Walter tại bữa tiệc tối. Bốn người đàn ông và một phụ nữ ngồi xung quanh bàn tiệc nhìn về phía máy ảnh cười tươi, không khí vô cùng ấm áp. Trong số các bức ảnh khác, ngoài bức ảnh với gia đình, còn có bức ảnh 'tình cảm ông cháu' chụp chung với Nelson Mandela, bức ảnh chụp chung với cặp vợ chồng nghị sĩ liên bang Underwood trong bữa dạ tiệc, ảnh chụp cùng Michelle và các mục sư Baptist ngồi dưới biểu ngữ của hội đòi quyền bình đẳng.

  Ngoài ra còn có một bức ảnh chụp ở quán ăn đêm cùng với Rakim, Đại Giáo sư, NAS và các rapper khác ở New York. Nhìn vào nhìn mấy người tùy tùng đứng phía sau dùng tư thế của bang phái, Tống Á lắc đầu và ném khung ảnh vào ngăn kéo.

  Thực ra lần ở Nam Thái Bình Dương, hắn cũng chụp rất nhiều ảnh với Milla trên bãi biển.

Tuy nhiên, các bức ảnh vẫn chưa được rửa ra. Hắn cũng không muốn đưa những âm bản "mát mẻ" đó cho các cửa hàng in nhỏ bên vệ đường. Chỉ có thể giấu cuộn phim ở nhà, và sau đó xem xét liệu có cơ hội nào để vào một căn phòng tối để tự rửa ảnh được hay không.

  "Dyle, tiếp theo anh có một nhiệm vụ, đó là phối khí cho bài 'Remember the name'." Hắn giao nhiệm vụ cho Dyle.

  "Tôi hiểu rồi."

  Dyle lấy rất nhiều danh thiếp của người đại diện từ các kẽ trên cánh cửa và lý lịch của các ca sĩ ném chúng lên bàn giám đốc. "Cậu nên thuê một người làm lễ tân. Tốt nhất là giống với bàn lễ tân ở Công ty Âm nhạc Old Joe. Ít nhất có thể khiến bọn 'Big A' có tật giật mình"

  Hắn rất không hài lòng với việc 'Big A' quấy rối các nữ ca sĩ đến A+ Audio tìm kiếm cơ hội.

  Ngay cả khi sự quấy rối đã kết thúc, 'Big A' vẫn nói dối. Anh ta và đàn em của mình, lợi dụng các cô gái thiếu kinh nghiệm xã hội, không phân biệt được quan hệ giữa 401 và 401A, khoác lác rằng sẽ giúp các cô ra đĩa hát, và thành công không ít lần.

  "Quầy lễ tân, trợ lý, một người cần phải ngăn chặn được'Big A', một người phải có khả năng hòa đồng với môi trường hộp đêm trên toàn nước Mỹ, không dễ tìm."

  Tống Á gãi đầu một cách khổ não. Phía Nam Chicago không thiếu loại người đó, nhưng hắn chưa thể tin tưởng được ai. "Big A rất hữu ích với tôi. Bây giờ tôi không thể bỏ đi mối quan hệ này."

  Sau bốn tuần qua lại với những DJ da đen hạng hai hạng ba để tuyên truyền, Tống Á đã khiến ý tưởng của Ice Cube trở thành sự thực. Hắn tốn khoảng hai trăm nghìn đô, vừa bằng khoản thu nhập từ mấy lần đi diễn của hắn, đã có thể đưa ca khúc lên vị trí thứ tám trong bảng xếp hạng, lượng tiêu thụ đạt chứng nhận đĩa bạch kim. Big A rất cố gắng để khiến cho Tống Á ở Chicago và Detroit rất được hoan nghênh. Đĩa đơn "Remember the name" vẫn cần đến anh ta. Từ góc độ khác, nếu không phải là Big A có thể nhận được những lợi ích khác nhờ Tống Á, anh ta chắc chắn sẽ không chăm chỉ.

  "Còn nữa, sản xuất một bản phối ở A+ Audio tốn rất nhiều chi phí, nhưng đơn đặt hàng thì ngoại trừ A+ Records không còn khách hàng bên ngoài. Chuyện đó là sao?"

  Hắn hỏi Dyle, dù sao Dyle vẫn đang hưởng tiền lương cho chức vụ Tổng giám đốc của A+ Audio.

  Dyle cũng rất bực mình về vấn đề này: công ty không thể sinh lãi. Tống Á đã hứa là sẽ tặng anh ta cổ phần, nhưng chuyện đó lúc này chỉ là hoa trong kính, trăng dưới nước, xem ra rất khó thành sự thực: "Các tư liệu âm nhạc để sản xuất bản phối của chúng ta không đủ nhiều, các công ty thu âm lớn thường mua ủy quyền trọn gói, bọn họ sẽ không đếm từng nốt nhạc mà thanh toán cho chúng ta."

  "Vậy sao? Có giải pháp nào không?"

  "Trừ khi chúng ta thu mua một kho tư liệu âm thanh có bản quyền khá lớn. Ít nhất dung lượng tài nguyên âm thanh chúng ta sở hữu phải bằng 3% so với thị trường bên ngoài.

  "Cái này..."

  Tống Á biết rằng đó sẽ không phải là một khoản tiền nhỏ. "Điều này tạm thời đừng nghĩ đến, khi nào gặp được cơ hội rất tốt thì may ra."

  Dyle cũng hiểu rõ thực tế. Hắn và Aiur bắt đầu trở nên bận rộn. Ngoài việc làm bản phối, hai người còn phải luyện tập rap. Aiur là người giỏi nhất trong ba người. Dù sao đi nữa anh ta cũng từng là cộng sự của Lowry Bé còn Tống Á chỉ là người mới vào nghề. Dyle trước đây chơi nhạc rock, và sau khi chuyển sang làm một tay keyboard, anh ta đã nhiều năm không luyện giọng, để khôi phục như trước khá tốn công sức. May mắn thay, rap không phải dòng nhạc khó chinh phục, chỉ cần chăm chỉ tập luyện sẽ không có trở ngại lớn.

  Trở lại trường, Tống Á đi thẳng vào lớp.

  Các buổi như lễ khai giảng, tiệc Giáng sinh hay một số hoạt động xã hội giữa các sinh viên hắn đều không tham gia. Hắn đã trao đổi với nhà trường, khi xin nghỉ phép cũng dễ dàng hơn.

  Tuy nhiên, lần này trở lại trường học, thái độ của những học sinh khác với hắn hoàn toàn khác biệt.

  Các nhạc sĩ mang một chút phong thái của người làm hoạt động văn hóa một cách tự nhiên. Học sinh của các trường tư thục có gia cảnh tốt, nên hoàn toàn có thể cư xử như thường. Nhưng thân phận hiện tại của Tống Á đã là một ca sĩ nổi tiếng và còn là ca sĩ đạt được đĩa bạch kim. Phải biết rằng ngôi sao ca nhạc Ice Cube của N.W.A thường xuyên luyện tập mới chỉ đạt được một chứng nhận đĩa vàng trong album gần đây nhất của mình, vẫn còn cách lượng tiêu thụ bạch kim khá xa.

  "Hi! APLUS." Ngay khi hắn vào trường, bất kể màu da đen hay trắng, các nữ sinh đều chủ động nói xin chào và nháy mắt với hắn.

  Ngay cả những học sinh nam, chẳng hạn như Brad, người chuyên bị bắt nạt cũng lấy một mảnh giấy và cây bút mực trong tay tiến đến chỗ Tống Á: "Cậu có thể giúp tôi ký tên không? Cho chị gái của tôi."

  Tống Á chỉ có thể mỉm cười hào phóng và rút bút ra để ký tên.

  "Cả tôi nữa, tôi cũng muốn!"

  "Ký giúp mẹ tôi một chữ đi, APLUS!"

  Một người đã thành công, thì sẽ có vô số người tiếp nối. Các học sinh nhao nhao xin xỏ, ngay lập tức vây xung quanh Tống Á tạo thành một chiếc thùng sắt vững chãi.