"Không có, không sao đâu người anh em, ha ha..."
Dave Hall cười rất miễn cưỡng, "Có thể là tôi vẫn chưa bình tĩnh sau nỗi buồn vừa rồi..."
Tống Á phát hiện cặp mắt của anh ta đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, cúi đầu nhìn cánh tay đang đưa vào túi áo khoác của mình, trong đầu liền hiểu ra rằng anh ta đã hiểu lầm động tác đó là hành động rút súng.
Hắn nhẹ nhàng xoa xung quanh miệng vết thương, "Không sao hết, tôi hiểu mà. Mọi người ở chung một công ty nhiều năm như vậy, chắc hẳn tình cảm cũng rất đậm sâu phải không? Tôi cũng buồn vì K-Ci, anh ta là một người rất thú vị."
"Thật ra thì cậu ta cũng chẳng có ác ý gì với cậu đâu APLUS, cậu biết đấy, những kẻ lăn lộn trên đường phố đều hơi ruột để ngoài da mà."
"Tôi hiểu."
Hai người nhất thời im lặng, "Các anh không thể cẩn thận một chút sao?" Taraji đi tới dọn dẹp mảnh thủy tinh vỡ dưới chân hai người.
"Lại đây ngồi đi."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com