webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasia
Classificações insuficientes
698 Chs

Chương 18: Dạy bảo

Editor: Nguyetmai

Eric là một người cởi mở. Anh ta chẳng bao giờ có ý định che giấu ý tưởng của mình. Đã nói dạy là anh ta nhất định sẽ dạy, không những thế còn dạy cẩn thận từ đầu cho tới cuối.

"Giả dụ, mày đã nhắm trúng được mục tiêu, vậy thì mày cứ đi thẳng qua đó thôi, không cần thiết phải bận tâm người bên cạnh cô ta làm gì."

"Nếu như cô ấy đang ngả vào lòng bạn trai thì sao?" Câu nói khoe khoang trước đây của lão Joe khiến Tống Á có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Eric nở nụ cười: "Chắc mày không định vừa bước tới đã nói muốn ngủ với cô ta đấy chứ? Như vậy thì thẳng thắn quá! Mày phải như thế này, giả bộ cố ý tìm tới cô ta, rồi nói mấy câu kiểu như: "Cô là.... à...". Mày phải làm ra dáng vẻ như có quen biết cô ta nhưng lại suy nghĩ mãi cũng không nói được ra cô ta tên là gì. Lúc này kiểu gì thì đối phương cũng sẽ tự giới thiệu về bản thân, tôi tên là gì gì gì đó đúng không nào?"

"Ờ." Trong đầu Tống Á đang tưởng tượng lại cảnh mà Eric vừa nói, cảm thấy cũng không có gì bất hợp lý cả.

"Đúng đúng đúng, anh có biết em! Anh đã từng nghe Carl nhắc tới em rồi." Eric tự biên tự diễn, "Aiur cũng được, dù sao thì mày cứ nói đại lên một cái tên nào cũng được. Nếu có bạn trai của cô ta ở đó thì mày bịa đại ra một cái tên con gái, đại loại như Jenny, Marry gì gì đó...!

"Ồ! Ồ! Vậy tiếp theo đó thì phải làm sao?"

Sau đó mày nói: "Carl nói với anh rằng em có tài năng nghệ thuật thiên phú hoặc em có thể trở thành ca sĩ, bất cứ thứ gì làm cô ta hứng thú là được." Eric lấy ra một xấp danh thiếp, "Lúc này mày mới bắt đầu giới thiệu về bản thân mày. Eric chỉ vào cái biển hiệu phòng thu của lão Joe rồi nói: "Anh làm việc ở văn phòng công ty âm nhạc đối diện bên kia, em có muốn lên đó thử giọng không? Nếu đối phương vẫn không tin thì mày cứ lấy danh thiếp ra đưa cho cô ta."

"Chỉ đơn giản như vậy thôi á?"

"Chỉ đơn giản như vậy thôi, cứ chịu khó chờ một chút là được. Sẽ có khoảng một phần ba các cô nàng đi cùng tao ngay lúc đấy. Một phần ba sẽ suy nghĩ trong vòng vài phút đến nửa tiếng, sau đó mới đi theo tao. Một phần ba còn lại thế nào trong vòng vài ngày cũng sẽ gọi điện liên lạc với tao."

"Vậy chẳng phải xác suất thành công sẽ là một trăm phần trăm à?"

"Cũng gần như là vậy, cơ mà những cô gái chỉ gọi điện thoại liên lạc thì chưa chắc đã đến, vậy nên xác suất thành công chỉ còn lại khoảng tám mươi đến chín mươi phần trăm thôi."

"Lẽ nào bạn trai hoặc bạn bè xung quanh của các cô gái ấy không khuyên can gì sao?".

"Sao mày ngu thế, thường thường thì con gái sẽ không cưỡng lại được sự cám dỗ này đâu. Chỉ là đến đấy để thử giọng thôi mà, cũng đâu phải là làm việc gì khác đâu, nếu lỡ đây thực sự là một cơ hội tốt thì sao? Chẳng lẽ lại không biết nắm bắt? Nếu là bạn nữ khuyên can thì cô ta sẽ cho rằng nó khuyên can mình vì nó đố kỵ với mình. Còn nếu là con trai khuyên can cô ta thì cô ta sẽ lại nghĩ rằng hắn có tính chiếm hữu cao. Thế nên, cho dù lúc đó cô ta không đi cùng tao nhưng sau đó cô ta cũng sẽ tự động né tránh bạn bè mình để có thể liên lạc được với tao thôi."

"Nghe thì cũng có vẻ hợp lý đấy." Tống Á đã nắm bắt được vấn đề, "Nhưng mà nếu như bạn bè hoặc là bạn trai của cô ấy khăng khăng muốn cùng đến phòng thu âm thì sao?"

"Vậy thì mày phải tìm Carl giúp đỡ rồi. Anh ta sẽ là người tống cổ hết những kẻ không phận sự ra ngoài, vậy nên bình thường mày phải tạo mối quan hệ tốt với Carl, nó cũng là đứa dễ nói chuyện đấy."

"Hừmmmmmmm..." Tống Á nghĩ lại cảm giác lần đầu tiên gặp Carl, những hình xăm trên mặt anh ta quả thực là một sự uy hiếp đối với người khác.

"Sau đó thì sao nữa?"

"Hắc! Hắc!" Eric cười gian xảo, "Người thì cũng đã đưa đến rồi, vậy chuyện còn lại quá đơn giản còn gì." Anh ta ngồi lên chiếc ghế đối diện với Tống Á: "Chiêu thứ nhất, ví dụ cô ta sẽ ngồi ở vị trí mà mày đang ngồi bây giờ, mày sẽ ngồi lên trên mặt bàn, vừa hàn huyên một chút về những chuyện xảy ra hằng ngày, vừa làm cho nơi này..." Anh ta chỉ chỉ tay vào trong đũng quần của mình, mày phải làm cho nơi này vừa đúng vào tầm nhìn thẳng của cô ta."

"Hừmmmmmm…" Tống Á phát hiện ra rằng phía trước mắt mình quả thực là đũng quần của Eric, hơn nữa Eric còn cố ý dạng to chân ra.

"Chiêu này là chiêu ra hiệu ngầm phổ biến nhất. Người da trắng đã sử dụng chiêu này hàng trăm năm nay rồi. Nó vừa đơn giản lại vừa thiết thực." Eric lại tiếp tục "giảng bài", "Đồng thời mày cũng phải hết sức thổi phồng bản thân lên, nói gì là có thể chở che tốt cho cô ta, làm cho cô ta nổi tiếng, hoặc có thể nói là cho cô ta thu âm bài hát riêng, làm thành album gì gì đó. Dù sao thì cứ nhằm vào giấc mộng người nổi tiếng của cô ta, cứ cố mà vẽ vời ra là được."

"Liệu các cô ấy có mắc bẫy không?"

"Một vài cô gái sẽ bị sa vào bẫy. Lúc này các cô sẽ chủ động tiến tới sờ vào đùi của tao ha ha ha... Nói không chừng lúc ấy bạn trai của mấy cô ấy còn đang đợi dưới nhà ấy chứ." Eric tự sờ vào đùi của mình, điệu cười càng trở nên đáng sợ hơn, "Tuy nhiên những cô nàng mà chủ động như vậy thì thường thường không phải là cô gái tốt, số còn lại nếu thật sự không hiểu cách ra hiệu ngầm này hoặc là hiểu nhưng lại giả vờ như không hiểu thì sẽ khó làm việc hơn một chút."

"Tiếp tục đi, còn những cô gái không hiểu chuyện kia thì xử lý thế nào?"

"Kế tiếp chính là thu âm bài hát. Dù sao đi nữa cũng phải cho người ta một cái mở đầu ngọt ngào chứ. Đưa cô ta vào phòng thu âm, để cô ta hát bài tủ của mình." Eric đi tới trước bàn mixer, "Sau khi hát xong, mày đem bản thu giọng hát thật và bản thu đã qua chỉnh sửa đối chiếu một lượt. Việc này cũng giống như đang phẫu thuật thẩm mỹ cho cô ta vậy. Mày phải cho cô ta thấy được mày có khả năng thay đổi giọng hát của cô ra sao. Cảm giác này giống như cảm giác mày đã làm cho nhan sắc của cô ta đẹp lộng lẫy lên vậy. Tin tao đi, rất nhiều nàng sẽ ướt ngay tại chỗ."

"Hiệu quả tốt đến vậy sao?" Xem ra mình phải học hỏi thêm về cách hiệu chỉnh âm thanh rồi, Tống Á nghĩ thầm.

"Lúc ấy mày sẽ cho cô ta đứng lên trước bàn mixer, tự thử điều chỉnh và sẽ dạy cô ta cách điều chỉnh âm thanh ngay tại đó. Khi cô ta vui đùa với máy mixer giống như đang chơi trò chơi, ta có thể nhẹ nhàng ôm cô ta từ phía sau lưng, kề miệng sát tai cô ta thổi hơi, nói đôi chút những lời khiêu khích tình tứ, sau đó, cứ thế mà làm thôi..." Eric ôm lấy không khí, biểu diễn một cách chăm chú.

"Nếu như vẫn cứ bị từ chối thì sao?"

"Vậy thì cứ dùng vũ khí đã được chuẩn bị sẵn của tao thôi!" Eric lấy từ trong tủ ra một bình rượu Chivas mà lão Morgan thích uống nhất. "Sau khi hát xong kiểu gì chẳng muốn uống thêm chút gì đó? Thu âm xong bài hát phải uống chút gì đó để chúc mừng đúng không? Rượu trong bình này là tao đã đổi rượu Brandy bằng rượu Vodka kém chất lượng rồi, rượu ngấm vào người nhanh vô cùng! Đương nhiên tao cũng là một con người sống có quy tắc, không để thuốc vào rượu đâu." Eric hăng say giảng giải.

Đã chuẩn bị sẵn ư? Thương thay cho lão Morgan!

"Đương nhiên là cũng không thể cho cô ta uống nhiều quá, chỉ cho cô ta hơi say say thôi sẽ dễ làm việc." Eric đặt bình rượu về chỗ cũ.

"Nếu làm như vậy rồi chuyện vẫn không thành thì phải làm sao?"

"Vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, ỡm ờ như vậy mà còn khư khư từ chối thì cũng chỉ còn cách cho người ta đi về thôi, dù sao tao cũng là..."

"Là một người sống có quy tắc."

"Đúng vậy, không sai, phải giữ vững nguyên tắc sống nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện."

"Nhưng mà..." Tống Á vẫn thấy không được đúng cho lắm, "Sau khi xong chuyện mà không chịu trách nhiệm với người ta thì có phiền toái gì không? Chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái không chịu để yên đâu, đặc biệt là anh còn hứa sẽ ra đĩa đơn cho cô ấy, giúp cô ấy thành người nổi tiếng gì gì đó."

"Aizzzz, tao chỉ là một thằng chỉnh âm quèn, bọn họ có thể làm gì được tao cơ chứ?" Tâm trạng Eric đột nhiên trở nên chán nản, nằm lên ghế sofa nói: "Mày cứ yên tâm đi, đa số các cô gái đều sống rất thực tế. Khi mà các ả phát hiện ra thực ra tao chỉ là một nhân vật tầm thường thì bọn họ cũng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của mình cho tao đâu."

"Họ không bận tâm tới những nhân vật tầm thường, vậy đối với những người nổi tiếng thì sao? Ví dụ như Lowry Bé chẳng hạn?" Tống Á hỏi tiếp.

"Vậy thì lại hoàn toàn không giống nhau rồi, nếu là Lowry Bé, các cô gái sẽ không tha cho đâu, thời gian sau khi Lowry Bé mới ra mắt sản phẩm thậm chí còn phải né tránh những cô nàng nhiệt tình quá mức. Thực ra mày cũng giống nó vậy, bài 'Thrift Shop' mà mày viết kỳ thực khá là hay đấy chứ. Nếu như mấy cô nàng đó mà biết được mày là một thằng biết viết nhạc viết lời, thì tin tao đi, mày cũng sẽ rất khó khăn để thoát ra khỏi được sự bủa vây của các cô nàng đó."

"Anh nói nửa ngày trời, kết luận lại là mấy mối quan hệ kiểu này không ích lợi gì cho tôi chứ gì?" Tống Á nổi giận, nhét giấy bút vào trong cặp công văn.

Lần này, Eric không đáp lại, vài giây sau, tiếng ngáy khò khò vang lên.