webnovel

Chỉ Mình Tôi Nhìn Em.

Urbano
Concluído · 20.5K Modos de exibição
  • 10 Chs
    Conteúdo
  • Avaliações
  • NO.200+
    APOIO
Sinopse

Chỉ Mình Tôi Nhìn Em là một mẩu truyện ngắn kể về mối tình đầu tiên của một chàng trai bướng bỉnh tên là Minh. Người con gái đầu tiên khiến Minh phải lòng cũng là người con gái anh xem là cái gai trong mắt. Vậy mà mỗi lần đứng trong sự hiện diện của cô, Minh cứ liên tục rụt rè như những cô nữ sinh mới lớn. Từ thuở thiếu niên, Minh luôn cho rằng câu chuyện giữa anh và người con gái ấy là một cuộc tình đơn phương. Nhưng vào những lúc anh ít ngờ tới, dường như cũng có một đôi mắt luôn nhìn theo bóng hình của anh.

Chapter 1Chương 01

Ngày hôm ấy, lòng tôi chìm trong một khoảng im lặng giữa tiếng khán phòng ồn ào náo nhiệt. Em tung bay trên sân khấu như hồng hạc múa nước. Từng cái sải cánh, từng bước chân nhộn nhịp nhưng lả lướt, từng nụ cười nháy mắt đều chan chứa sự kiêu hãnh yêu kiều. Mắt tôi không rời được khỏi em cho dù em có đứng ngay trước hàng hay bị che khuất sau dãy vũ công sôi nổi. Lúc ấy, tôi tự hỏi, lồng ngực mình đã rộn ràng như thế từ bao giờ?

Lần đầu tiên tôi và em gặp nhau là trong một câu lạc bộ đọc văn học. Em khoác trên người bộ đồng phục thể thao. Chân lại mang đôi giày búp bê đen đơn sơ, không bóng nhoáng, không họa tiết. Tôi thì mặc đồ đồng phục tươm tất hơn. Đôi giày da đen của tôi cũng được đánh bóng một màu đen thơm mùi tiền.

Người quản lý câu lạc bộ bắt cặp em và tôi để nhận xét cách đọc thơ cho nhau. Khi tôi và em đứng nhìn nhau, em chỉ thấp hơn tôi chút nhỉnh. Khuôn mặt lại đeo gọng kính hồng chói mắt, nhìn em tưởng chừng như vừa trên quê lên. Tôi nhìn em với một chút gượng gạo. Em cũng vậy, nhưng thoáng chốc em lại trở thành một con người khác.

Em nhìn tôi một cách thẳng thắng rồi tự xung phong đọc trước. Em đọc rất êm tai, rất trôi chảy, và từng dòng thơ em đọc đều khiến tôi nhép môi theo. Tới lượt tôi đọc thì từng dòng từng chữ như đi khập khiễng. Giọng tôi như tự làm chủ mà không nghe theo ý tôi mà lại nghe như tiếng cưa gỗ. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy tệ hơn là khi em hờ hững mà quăng cho tôi một câu nhận xét khách sáo: "Khá tốt mà."

Sau một ngày tham gia câu lạc bộ, em rút khỏi ra ngay. Không một lời thông báo gì với chị quản lý. Lúc ấy, tôi cười mỉa trong lòng. Đây hẳn là một cô bạn thiếu trách nhiệm rồi.

Một năm sau, tôi và em gặp lại trong cùng một lớp học. Em vừa vào thì đã chọn bàn dựa sát tường bên kia. Khi ấy, em cũng chỉ như bao cô gái khác trong mắt tôi. Bữa nào em vào lớp cũng im lặng, chưa bao giờ tự giác phát biểu. Có bữa thì quên bài tập, có bữa thì lại mang mái tóc bù xù. Tôi và em chưa bao giờ nhìn nhau trong lớp. Cứ thế thời gian trôi đi.

Vào một ngày lễ hội của trường, tôi và em đã đăng ký tiết mục biểu diễn văn nghệ theo nhóm. Tôi cho rằng em đăng ký vì muốn khoe thôi. Còn tôi thì đăng ký vì những cô nàng xôn xao muốn ngắm nhóm tụi con trai chúng tôi nhảy nhót.

Hôm ấy em đến với ngày tập dợt với một áo hoodie trắng mập mạp ghi "ăn nhiều, ngủ nhiều", đôi quần jeans xanh đã muốn phai màu, và đôi giày xám đã bắt đầu bung chỉ. Mái tóc em cột lên thưa thớt, còn thêm gọng kính hồng sến súa nữa. Liếc một cái cũng khiến tôi muốn quay đi.

Khoảng hai ba tiết mục sau tiết mục tập dợt của chúng tôi thì tới lượt tiết mục của em. Tôi khoanh tay chờ đợi tiết mục của em ra sao. Em vừa bước ra sau cánh gà cùng bạn nhảy là tôi cảm thấy thấp thỏm với lo âu. Em khuấy động sân khấu với mọi chuyển động sắc nét, những bước nhảy uyển chuyển mà bản thân tôi còn nhận biết bản thân mình sẽ không so bì được.

Vừa bước ra khỏi khuôn viên trường thì cành cây trước cổng đã ủ rũ. Tôi chán chường lôi chiếc điện thoại ra bấm gọi xe nhà đến đón. Bỗng nhiên bên khóe mắt lại lóe lên bóng hình trắng xanh. Tôi lập tức quay đầu qua nhìn thì thấy em bước ra khỏi cổng trường. Có lẽ vì bất chợt quên sự gượng gạo giữa tôi và em, có lẽ vì sự sảng khoái từ tiết mục biểu diễn, có lẽ vì em thất thường như nắng mưa Sài Gòn, nên em đã cười thật tươi và phấn khích vẫy tay chào với tôi.

"Tạm biệt nhé!"

Tôi ngỡ ngàng -- may thay cũng kịp nhớ mà đáp lại một câu tạm biệt.

Dần dà về sau, tôi nhận ra em hoạt động vô cùng tích cực trong trường. Những vị trí quan trọng trong những cuộc tổ chức hội thảo của trường thường xuyên xuất hiện gương mặt của em. Từ cuộc thi đấu hùng biện tổ chức khắp trường đến hội đồng học sinh, em quanh quẩn trong mọi góc nhìn của tôi. Ban đầu, tôi cảm thấy khá chua chát mỗi lần tôi và em lướt qua trên dãy hành lang trường giờ nghỉ trưa. Tôi nhớ mình đã nỗ lực như thế nào để nộp đơn vào hội đồng học sinh, cũng nhớ mỗi lần hùng biện thì chất giọng trầm lại ấp úng. Trong khoảng thời gian ấy, em là sự nhắc nhở của sự bất lực là tôi.

Vậy mà bỗng một ngày, cũng trên dãy hành lang tôi và em lướt qua nhau, ánh mắt em vừa chạm vào tôi lại lập tức khiến tôi cúi đầu xuống. Lòng ngực tôi đập liên hồi, đôi mắt dõi theo từng họa tiết trên sàn, cảm giác ngại ngùng len lỏi lên đôi má căng cứng. Tôi không dám nhìn em. Tôi lơ ngơ suốt cả buổi học toán và quên mình đang nói gì với đàn em xinh đẹp với mái tóc đen lả lướt.

Chuyển động uyển chuyển, lời hùng biện lưu loát, và cả nụ cười lấp lánh niềm vui ấy. Khi nghĩ đến những điều đấy là lần đầu tiên tôi muốn nhìn rõ khuôn mặt của em. Khuôn mặt không mang nét dễ thương hay mỹ miều, vậy mà liên tục khiến tôi nghĩ mãi đến. Nước da hơi ngăm, vầng trán lấm tấm mụn đỏ, đôi mắt đen ấm áp qua gọng kính hồng, cánh mũi không cao không thấp, đôi môi khô nhàn nhạt chuyển hồng.

Có một lần tôi thử đến gần nhóm bạn của em, cùng làm bài trò chuyện. Em vừa nhìn thấy tôi liền nhìn xuống, cắm cúi viết bài. Trong hai tiếng đồng hồ ấy, tôi như không khí trong mắt em. Nam nữ nào cũng thân thiết nói chuyện với tôi, riêng mỗi em bao trùm bản thân với vỏ bọc câm lặng. Trong cuộc trò chuyện, tôi và những đứa bạn đang thảo luận về bài kiểm tra sinh học thì bỗng nhiên một đứa bảo:

"Ê mày biết chưa? Thằng Danh lớp tụi mình đạt điểm cao nhất khối môn sinh đó!"

Một đứa nữ nghe vậy lại trầm trồ: "Thiệt ấy hả? Thằng Danh nó nhìn như vậy mà cũng được thầy cho điểm cao đến vậy à?"

Tôi cười khẩy, bình luận: "Chẳng phải vì nó trong hội đồng học sinh sao?"

Ngay trong khoảnh khắc ấy, em ngẩng đầu lên từ quyển vở của mình. Đôi mắt đen thâm như vũng lầy trời khuya, nhưng rồi em lại rũ mi nhìn xuống và tiếp tục không nói gì. Tôi nghe được tiếng thở em dùng dằng mỗi lần thở ra vô, và tôi nhận ra đồng phục em mặc cũng là đồng phục sọc xanh như thằng Danh hay mặc.

Phải rồi, những đứa trong hội đồng đều mặc áo sọc xanh, còn những đứa học sinh khác đều mặc áo sơ mi xanh bẽo bạt. Lúc ấy tôi nhận ra ánh nhìn lúc nãy là ánh nhìn tức giận của em chĩa về phía tôi. Nghĩ vậy, tôi lại bực mình.

Từ ngày hôm ấy, tôi cũng chẳng thèm đoái hoài gì tới em cũng như là mớ cảm giác trước kia. Tôi quay lại với cách sống vốn dĩ của tôi-- không nỗ lực nhiều để đạt kỳ vọng nữa. Tôi vây quanh bản thân với những người bạn sôi nổi, những đàn em hoặc cô bạn lớp kế bên, rồi đến quán karaoke chơi bơi uống rượu. Những câu chửi tục cũng càng phong phú hơn. Tôi bỏ hết những hoạt động ngoại khóa lẫn cả những cuộc thi tuyển. Chỉ có một điều thay đổi là tôi dồn sức học nhiều hơn.

Ngày tháng trôi qua, tôi cũng bước đến lớp 12. Lại một năm nữa, tôi chứng kiến em biểu diễn cho lễ hội hằng năm của trường. Năm nay động tác của em không còn như trước nữa. Em luống cuống hơn. Em mệt mỏi hơn mặc dù nụ cười đắm say theo từng nhịp điệu vẫn còn ở đó. Khoảng ba bốn tháng đầu năm học, tôi không thấy bóng dáng em đâu cả. Tôi cho rằng vì em quá bận rộn và còn học lớp khác tôi nên hiển nhiên sẽ không chạm mặt nhau thôi.

Vì tốc độ học của trường khá nhanh nên khoảng một tuần trước kỳ thi giữa kì thì học sinh lớp 12 được nhà trường cho về nhà ôn thi. Vào một hôm thứ năm, ba ngày trước ngày thi, tôi cùng một thằng bạn chung lớp bước vào thư viện khoảng tám giờ sáng để ôn bài. Bất ngờ thay, tôi thấy chỉ có một mình em cùng thằng Toàn to con ngồi trong thư viện bên ô cửa sổ.

Em chuyên chú viết trên quyển vở rồi nhìn qua sách giáo khoa, còn nó thì nằm dài trên dãy ghế chơi điện thoại. Thỉnh thoảng tôi nghe em nhắc thằng Minh ngồi dậy cùng ôn bài chung với em cho môn lý hoặc nhờ nó giúp giải đề. Thằng kia thì ục ịch ngáp lên ngáp xuống bảo gì đó rồi nằm lên dãy ghế, gác chân lên bàn.

"Này Minh, muốn ngồi ở đâu?" Thằng Phương đứng bên cạnh tôi hỏi. Tôi vờ chỉ tay vào cái bàn dài trước mặt, nơi đối diện với bàn em ngồi chỉ cách khoảng một cái bàn.

"Kia đi."

Xuyên suốt từ sáng đến chiều em ngồi ngay tại góc đó với thằng bạn nhếch nhác kia. Em không hề lướt mắt nhìn tôi một lần nào. Tôi cũng không thèm nhìn em, và tiếp tục ôn bài.

"Mệt quá Toàn ơi. Học kiểu này sao mà vô đầu nổi đây?" Em than thở với thằng đang bấm điện thoại.

"Ùi giời! Liên, ôn làm chi? Những đứa học tệ như tụi mình thì được 5 điểm chuyên lý là được rồi."

Em cười khúc khích nhưng lại vỗ ghế nói: "Vừa vừa phải phải thôi anh bạn lười này! Nếu cả hai đứa đều học tệ thì cũng phải ráng lên. Người gì mà..."

Nghe vậy bỗng nhiên người tôi nhẹ đi một chút. Thì ra em không giỏi như tôi nghĩ?

Khi ấy, tôi học liên tục hàng giờ đồng hồ mà không thấy ngán. Cuộc đối thoại đó khiến tôi cảm giác như mình không còn nhỏ nhoi như trước nữa. Trong ngày hôm đó, mọi thứ ôn hai ba lần là thuộc ngay. Tôi cho rằng vì thấy cảnh em vò đầu bứt tóc, mệt mỏi ôn bài không thuộc nên mới cảm thấy sảng khoái như thế. Mà thật ra là như thế mà, bởi vì tôi của niên thiếu rất có thói quen so sánh bản thân với người khác. Nên thấy người khác gặp nạn là tôi liền thấy thỏa mãn diệu kỳ.

Você também pode gostar

Cuộc tương ngộ sai lầm

“Đưa chân đây… để tôi chữa cho… Cô gái vâng lời …” “Đừng... đau quá.” Nhìn vết thương trên đùi cô đang chảy máu, người đàn ông hôn lên môi cô và dỗ dành: “Đừng tùy hứng, ngoan ngoãn bôi thuốc nhé!“ …… Trì Vi chưa bao giờ nghĩ tới bản thân giàu sang, xinh đẹp, đứng ở đỉnh cao như vậy một ngày nào đó sẽ bị người ta từ hôn đến ba lần, trở thành người phụ nữ trung tâm của sự cười nhạo và châm biếm. Trong cơn nóng giận, cô đã đi ngủ cùng một người đàn ông có khuôn mặt điển trai trắng trẻo ấy. Body 6 múi, cùng với cuộc sống tốt. Thật tiếc rằng anh ta là một kẻ bị bệnh, có thể chết đi bất cứ lúc nào! Vì thế hàng đêm cô đều thì thầm vào tai người đàn ông: “Không được phép chết, nhất định phải đi cùng ta, biết không.” Người người đều nói gã đàn ông ấy không thật lòng thật dạ, Trì Vi cũng đã từng nghĩ như vậy. Cho đến một ngày trong nhà xảy ra chuyện, cô đã bị lừa dối và bắt nạt. Trong thời khắc ấy, nàng cùng Bạch đã mạnh mẽ như một vị vua. Bạch che chở cho cô ấy , hắn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, một lần nữa nói lời cuối cùng: “Bảo bối của ta, nàng là một Nữ hoàng. Một ngày là Nữ hoàng, cả đời là Nữ hoàng!”

Khanh Điểm Giang Sơn · Urbano
5.0
1314 Chs

Cha Chồng Tổng Tài Dụ Dỗ Con Dâu

Truyện có yếu tố 18+, bố chồng và con dâu có nhiều tình tiết ướt át, truyện có thể không phù hợp với văn hóa của một số người, truyện có thể có nhiều yếu tố không phù hợp. Bên dưới quần bơi cũng bị tuột ra quá nửa mông đằng trước cũng lệch hết để lộ ra hoa huyệt đỏ mọng vì vừa bị chà qua, Tiêu Dao ở dưới nước kéo trước lộ sau, càng kéo càng lộ, cô lóng ngóng làm tuột luôn cả dây quần, bây giờ không biết mặc lại bằng cách nào, hai bầu ngực nhấp nhô phập phồng trong nước làm Tiêu Dao không biết dấu vào đâu, Dương Sơ Tiêu thấy vậy liền đẩy người cô, lật úp cô lại một tay đỡ trước ngực, một tay đỡ eo cô ông chầm chậm nói: "Tập chung vào việc học bơi trước, cha sẽ nhắm mắt lại, con cũng đừng để chuyện này trong lòng, nào giờ làm theo lời cha nói, đạp chân, quạt tay..." Tiêu Dao cô phớt lờ cảm các là lùng này, con dâu đang trần truồng trước mặt cha chồng, cô thấy thật xấu hổ, mà cảm giác bây giờ khiến tâm trí cô mơ hồ trống rỗng. Ngực cô đang nằm trong tay cha chồng, bàn tay không biết do vô tình hay cố ý mà đôi lúc giữa các ngón tay ông kẹp chặt đầu nhũ hoa của cô và siết chặt, bàn tay của cha chồng đỡ eo cô lại dần dời xuống hoa huyệt, thỉnh thoảng một ngón tay như vô tình chui vào trong huyệt nhỏ, móc móc cọ cọ vài cái rồi lại rút ra, động tác bơi của cô khiến ngón tay của cha chồng như thụt ra thụt vào vậy, cô xấu hổ vô cùng khi cảm nhận bên dưới của mình chảy ra thật nhiều dâm thủy, cô thật hi vọng cha chồng sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường từ cơ thể của cô.

dung_thanh · LGBT+
Classificações insuficientes
11 Chs

Triệu Hoán Mộng Yểm

Lâm Thịnh là một học sinh cấp ba nhạt nhòa, xuất thân tầm thường, vóc dáng trung bình, tính tình bình thản, thành tích học tập cũng không nổi trội. Suốt mười mấy năm, cậu như một lữ khách ơ hờ quan sát thế giới. Cuộc sống của cậu vô cùng nhạt nhẽo. Mọi thứ đều thường thường, trừ chuyện Lâm Thịnh có một bí mật bất thường: Cậu có ký ức của kiếp trước. Dường như vì vậy cuộc đời cậu cũng định trước không thể bình thường. Khi muốn bỏ chút gia vị cho đời thêm phấn khích, thì có vẻ nó lại lấy nhầm thuốc súng. Từ đây Lâm Thịnh buộc phải chia tay những tháng ngày vô vị, dấn thân vào một cuộc phiêu lưu đầy hung hiểm và kích thích. Lâm Thịnh bắt đầu có những cơn ác mộng kỳ dị, cậu bị liên tiếp kéo vào những thế giới xa lạ nguy hiểm chồng chất mà không thể kháng cự. Đồng thời thế giới hiện thực cậu đang sống cũng dần dần bị lột bỏ tấm mặt nạ an bình. Cậu không muốn trở thành mồi ngon mặc cho bọn quái vật trong mơ lẫn thực tại xâu xé. Nguy hiểm đi kèm kỳ ngộ, thời thế tạo anh hùng. Bằng ý chí phi thường và cái đầu tỉnh táo, Lâm Thịnh từ một thiếu niên không có tham vọng hay lý tưởng lớn lao gì, vì tự vệ, phải nỗ lực rèn luyện vươn lên ngày càng mạnh mẽ. Từ chỗ bị động ứng phó với hiểm nguy đến chủ động đương đầu, thậm chí quyết đoán đón đầu bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước, để tự bảo vệ mình và những người thân yêu, là cả quá trình trưởng thành gấp gáp đong đầy suy tính, mồ hôi và máu nóng của một kẻ tưởng như bình thường mà không phải người thường.

Get Lost · Oriental
Classificações insuficientes
923 Chs

都市呆萌录

Tiểu Tịnh Trần là một tiểu hòa thượng mới năm tuổi rưỡi tại chùa Bồ Đề, bé được sư phụ trụ trì nhặt được và đem về nuôi trong chùa từ nhỏ, trước giờ chưa từng đặt chân ra khỏi chùa, tính tình ngây thơ, thật thà nhưng lại rất bạo lực. Bạch Hi Cảnh, người đàn ông ba mươi tuổi không vợ không bạn gái, đẹp trai, lạnh lùng, giàu có, là một nhân vật vừa có tiền vừa có quyền thế tại thành phố S xa hoa bậc nhất nước Hoa Hạ. Bạch Hi Cảnh đã từng sống trong chùa Bồ Đề, nhận sự nhờ vả của Phương Trượng sư phụ nên nhận Tiểu Tịnh Trần làm con nuôi, đưa bé xuống núi tìm hiểu cuộc sống “hồng trần”. Từ một người đàn ông lí trí lạnh lùng, cuộc sống của Bạch Hi Cảnh sau khi có thêm Tiểu Tịnh Trần dần dần thay đổi, trở thành một cha ngốc, yêu thương, chiều chuộng con hết mực. Còn Tiểu Tịnh Trần, lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống dưới núi, làm quen những người bạn mới, dưới sự giúp đỡ của cha ngốc Bạch Hi Cảnh sẽ li kì và hài hước như thế nào đây? Đặc biệt khi cha ngốc Bạch Hi Cảnh lại không hề biết “con trai bảo bối” của mình thật ra lại là một bé gái. Thế nên, cuộc sống bi kịch của cha ngốc cứ tiếp diễn hết từ ngày nọ sang ngày kia. Bể khổ vô biên, bao giờ mới bơi đến đích…

Ken Gong Zhu de Du Ping Guo · Adolescente
Classificações insuficientes
498 Chs

Avaliações

  • Taxa Geral
  • Qualidade de Escrita
  • Atualizando a estabilidade
  • Desenvolvimento de Histórias
  • Design de Personagens
  • Antecedentes do mundo
Opiniões
Uau! Você seria o primeiro revisor se você deixar seus comentários agora!

APOIO