webnovel

Giấc Mơ lên giường cùng Phong Tổng

Urbano
Contínuo · 3.9K Modos de exibição
  • 7 Chs
    Conteúdo
  • Avaliações
  • N/A
    APOIO
Sinopse

Cô muốn nói tiếp, nhưng bất chợt cả cơ thể đau đớn dữ dội, khó chịu không sao tả xiết. Cảm giác như mọi ngũ quan trên người bị ai đó tàn nhẫn chà đạp, vô cùng mạnh bạo, nhưng lại ẩn chứa một chút khoái lạc khó lý giải. Ký ức tựa như dải lụa trong gió, lặng lẽ biến mất, để lại trong tâm khảm cô một khoảng trống vô tận. Cô chợt bừng tỉnh vì cảm giác đau nhói. Tựa như bị áp chế bởi vật gì đó không ngừng di chuyển, cơn đau nhức nhối khiến cô phải mở mắt. Trước mắt cô, một nam nhân đang đè lên người, thân hình rắn chắc và mạnh mẽ như ngọn núi, ánh mắt hắn đầy vẻ uy nghiêm, một vẻ cao cao tại thượng. Tuyệt nhiên người đó lại có gương mặt của Trương Thanh Phong? "Trương Thanh Phong?" Người đàn ông kia nghe thấy có người gọi thẳng tên mình, khuôn mặt lập tức biến sắc, tựa như mây đen kéo đến che kín bầu trời. Đôi mắt hắn lóe lên tia giận dữ, từng đường nét trên khuôn mặt càng thêm phần u ám, tựa như một cơn bão đang cuộn trào bên trong. " Ở Lưu Thành này được mấy người dám gọi thẳng tên tôi như vậy" " Muốn chết à ?" Cô hoảng loạn, vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không thể thoát khỏi áp lực của hắn. Mỗi cử động của cô chỉ khiến cơn đau thêm phần dữ dội, như những mũi dao nhọn xuyên sâu vào chỗ nhạy cảm nhất. Hắn tiếp tục thúc mạnh hơn, từng nhịp thúc như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào tận cùng, khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy đầy đau đớn và tuyệt vọng. " a...ưm , Trương Thanh Phong, sao..... anh làm vậy với tôi?" " a......a.......ưm" Người đàn ông kia mặt mày khó hiểu, nét mặt lạnh lùng như được chạm khắc từ băng đá. Với người trong giấc mơ,chỉ chừa thân thể này ra thì còn lại khác hoàn toàn.... " Là cô leo lên giường tôi mà nhỉ? Cầu xin tôi chơi cô" Cả người hắn tỏa ra một khí lạnh vô hình, như những lớp sương giá vĩnh hằng, làm cho mọi cảm xúc và ý định đều bị che giấu trong một màn đêm u ám. "Trước giờ tôi không động đến phụ nữ". "Hôm nay phá lệ một lần vậy, không hiểu sao lúc động phải cô nhìn vô khuôn mặt này, "cậu nhỏ" của tôi lại hứng thú?" Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy châm biếm và khinh bỉ, như ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt hồ , tựa như một lưỡi dao lạnh, vừa cắt sâu vào tâm trí vừa tỏ rõ sự khinh thường, như thể mọi chuyện trước mắt chỉ là trò chơi vặt vãnh. "Dạng to ra một chút , bên dưới cô như muốn cắt đứt chim tôi rồi?" " Bỏ tôi ra, tên điên này" Lý Mạn Giao hét lên. Cô tiếp tục vùng vẫy trong lúc hoảng loạn, cô nhìn thấy ánh mắt của hắn, sâu thẳm và lạnh lẽo như biển đêm. "Con gái của nhà nào vậy thật biết giữ gìn cho tôi, quả thực đây mới là lần đầu của cô?" Mười chín năm, cô giữ mình trong sạch, còn chưa từng có bạn trai, giờ lại bị một người lạ mặt ăn tươi nuốt sống như này? Hắn vừa nói vừa nhìn xuống huyệt nhỏ đang âm ỉ rỉ vài giọt máu khi bị dương vật đâm vào.... Hắn dường như không muốn dừng lại thúc ra rồi đâm vào mặc cô la hét. " Nhìn người cô nhỏ bé như vậy nhưng ngực cũng lớn thật, lại còn mềm mềm, tiểu anh đào cũng hồng hồng." " Thật khiến người ta si mê, muốn ngậm lấy hai vú của cô " Giọng Trương Thanh Phong trầm ấm nhưng đầy uy lực, khiến cô cảm thấy mình như lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát. Hắn nhét áo vào miệng Lý Mạn Giao không cho cô kêu la , đồng thời lấy thắt lưng trói tay cô qua giường. Thật tình đây là dáng vẻ làm tình gì vậy? Rất mạnh bạo. Hắn làm tình như một con thú dữ mới được xuất chuồng vậy, vừa mạnh bạo vừa dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Anh ta nói xong, từ từ tiếp tục việc mình đang làm, không mảy may để tâm đến vẻ mặt của cô. Hắn dường như chỉ bị cuốn hút bởi thân thể đầy đặn, tươi mới và trắng nõn này. Nhẹ nhàng liếm láp từng chút, từ hai quả đào căng mọng dưới cổ cô. Tùy ý xoa bóp cho đôi thỏ trắng nõn dựng thẳng đứng. Hơi thở của hắn nóng bỏng và nặng nề, dường như hòa quyện với làn da mềm mại của Lý Mạn Giao. Hắn không vội vàng, mà từ từ khám phá từng vùng da, như muốn cảm nhận từng chi tiết của cơ thể tươi mới trước mắt.

Chapter 1CHƯƠNG 1 : TUYỆT SẮC GIAI NHÂN

Nhật ký ngày 20/8/1943

Dưới ánh nắng ban mai nhu hòa, bên bờ sông, ngôi làng nhỏ lặng yên tựa tranh thủy mặc.

Những hàng cây xanh um tỏa bóng, cành lá rậm rạp đan xen, tựa như những nét bút tài hoa vẽ lên cảnh tình yêu chớp nhoáng.

Ánh nước sông lấp lánh như ngọc, long lanh muốn chạm vào bờ cát mềm mại, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng mà thâm tình.

Những tia nắng hạ trải đầy lòng người vấn vương ...

Dưới bóng mát mịn màng của cây hoa đào bên bờ sông , ánh nắng ban mai len lỏi qua những tán lá.

Trương Thanh Phong, chàng trai trẻ tuổi cùng đồng đội về làng thăm dò tình hình.

Dung nhan anh tuấn của anh phản chiếu dưới ánh sáng nhu hòa, làn da bạch ngọc không tỳ vết.

Ngũ quan tinh xảo, từng đường nét tựa như được họa sư tài hoa khắc họa, tạo nên một vẻ đẹp hoàn mỹ và cao nhã, làm say đắm lòng người.

Tuy công việc cũng nằm trong quân đội nhưng không phải là trọng tâm cho lắm nên anh và đồng đội cùng không phải mặc quân phục khắc khe.

Dáng người cao lớn, từng bước vững chãi, toát lên vẻ đẹp thanh nhã.

Chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, ánh sáng lấp lánh trên chất vải mịn màng, làm nổi bật khí chất phong nhã và quý tộc của anh, tựa như một bức tranh hoàn mỹ của sự thanh tao và sang trọng.

Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm như một biển cả bí ẩn, lấp lánh sự hiếu kỳ và mơ mộng, nhìn xa xăm về phía những chân trời vô định.

Khoảnh khắc đó, bắt được nụ cười của nàng ....

Nụ cười ấy tỏa sáng như một bức tranh tuyệt mỹ.

Nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống, làm tan chảy mọi góc khuất trong tâm hồn anh.

Đôi mắt nở to, nhấn nháy ánh sáng, phản chiếu rạng rỡ như những viên ngọc sáng bóng, tạo ra một bức tranh huyền diệu, chứa đựng cả một thế giới .

Nụ cười ấy như một tia nắng ấm áp, làm cho không gian xung quanh trở nên ấm áp , lấp đầy hy vọng.

Vấn vương không nguôi, như là một giai điệu dịu dàng trong lòng anh, khắc sâu vào tâm hồn và không thể nào phai mờ.

"Đẹp quá."

Trước đây, anh đã gặp rất nhiều phụ nữ xinh đẹp.

Nhưng cô gái này lại khác biệt , một tác phẩm tinh tế của sự thanh tú và dịu dàng , thanh khiết đánh đổ mọi thành trì của sự nhân tạo...

Khi càng lại gần, nét đẹp của cô càng hiện rõ, như là một bức tranh hoàn thiện từng nét mực , một vẻ đẹp tinh tế và cuốn hút đầy sức lôi cuốn nhưng lại mang một chút phảng phất của sự u buồn.....

Càng lại gần càng lại gần.....

- Anh là Trương Thanh Phong, được giao phó nhiệm vụ thăm dò biên giới và trợ giúp dân làng nơi đây, với sứ mệnh hỗ trợ họ khôi phục và xây dựng lại cuộc sống một cách nhanh chóng.

- Lấy làm tư liệu sau này.

Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói như dòng nước ấm pha chảy: " Vừa rồi em có thấy một nhóm binh sĩ tới đây, chắc anh cùng đoàn với họ à?"

Ánh mắt của cô sáng lên như những vì sao trên bầu trời đêm, và đôi má hồng nhẹ nhàng làm cho ai cũng đều phải ngước nhìn.

Cô gái nhìn anh với ánh mắt đầy tò mò -" Chắc anh mới đến chưa biết nhiều nơi."

- Em là Lý Mạn Giao để em dẫn anh đi, có gì em sẽ giúp đỡ .

Lý Mạn Giao dẫn anh đến một nghĩa trang, nơi hàng nghìn người dân trong làng đã ngã xuống, mà không một lý do chính đáng nào được lý giải.

Đám mộ nằm yên bình dưới nắng chiều, trải dài mênh mông giữa cánh đồng xanh ngắt.

Cô và anh tâm sự đôi phần dường như đã quen từ rất lâu vậy.

Lý Mạn Giao cô khi lớn lên , ít nhiều có chút ngụy trang với người khác , không hay để lộ tâm tư của mình , trong khi đây còn là một người mới quen.

- Chỉ là hoài niệm chút , nào mau về thôi ...

- Được.

Dưới ánh chiều tà mờ ảo, cô gái nhỏ bước bên cạnh chàng trai cao lớn, vẻ lặng lẽ của nàng như một làn sương ấm áp, xua tan cái lạnh của không gian.

Hai người im lặng, mỗi người chìm đắm trong dòng suy nghĩ riêng.

Vạn dặm gió xuân...

Không bằng một nụ cười của nàng.

Một nửa là ngây thơ, tựa cánh hoa vừa chớm nở, tinh khiết và tươi mới.

Nửa kia lại mang chút khờ dại, như hạt sương mai đọng trên lá, long lanh mà mỏng manh, làm say lòng người ngắm.

Trong mắt nàng, ba ngàn phồn hoa như cũng lu mờ trước vẻ đẹp thuần khiết ấy, chỉ còn đọng lại nét dịu dàng và duyên dáng của riêng nàng.

Với lòng hiếu khách của mình Lý Mạn Giao mời Trương Thanh Phong đến nhà dùng bữa tối cùng bà cô.

Ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, được trang trí tỉ mỉ với những bức tranh thêu tay tinh xảo và những món đồ gỗ thủ công mộc mạc.

Bước vào cửa, một mùi hương dịu nhẹ từ những bông hoa nhài tươi mới thoảng qua, tạo cảm giác dễ chịu và thư thái.

Phòng ăn tuy nhỏ nhưng ấm cúng với chiếc bàn gỗ dài được trải khăn thêu tay tỉ mỉ. Những chiếc ghế bọc đệm êm ái, mỗi chỗ ngồi được đặt sẵn một bộ chén đũa gọn gàng.

Bà ngoại Lý Mạn Giao đón tiếp rất nhiệt tình , tận tình đối xử với Trương Thanh Phong như con cháu ruột trong nhà..

Bà ngoại Lý Mạn Giao:

- Cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Hôm nay không biết có khách , bà chỉ làm mấy món truyền thống , hy vọng con sẽ thích.

Anh là người thành phố về nên tiếng phổ thông rất lưu loát thêm chút giọng trầm ấm pha trộn như tiếng đàn vang lên ." Được con ăn một chút sau đó quay về đơn vị giao nộp tư liệu ."

- Cha con cũng có chức trong cao tiện thể con nói với ông ấy kêu người huy động vốn giúp làng ở đây , tuy cải thiện tốt nhưng vẫn chưa phục hồi hẳn.

Anh vừa nói vừa cười ánh mắt có vẻ điềm tĩnh và bình thản, không biểu lộ cảm xúc một cách rõ ràng, như một tấm gương phẳng lặng phản chiếu sự vô tư và điềm nhiên.

Khi nhìn kỹ hơn, là sự ấm áp và dịu dàng khó tả, như một ngọn lửa âm ỉ cháy dưới lớp băng mỏng.

- Cũng không vội không vội con ở đây chơi thoải mái là được .

Ánh mắt Trương Thanh Phong va phải vài bức tranh treo lưa thưa trong nhà , nét vẽ nguệch ngoạc, không đều tay, không đẹp mắt - không cân đối và thiếu chính xác , màu sắc sử dụng không hợp lý có phần lộn xộn thiếu phù hợp.

Cảnh vật chủ thể trong tranh méo mó , tỷ lệ không chuẩn.

Bà vừa dứt lời lại than phiền nói tiếp - Giao Giao thích vẽ tranh , mỗi tội nó vẽ không đẹp - Bà nói rồi chậm rãi bước vào trong nhà.

Anh không kìm được cảm xúc mà phì cười.

- Là em vẽ à ? Chắc Xu Beihong cũng nể phục nếu thấy được đấy. - Anh nói mặc dù vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng khoé mắt lại nháy nháy biểu lộ ý cười.

- Không phải em - Mạn Giao ngượng ngùng - Anh đừng nói như thế . Chỉ là do em nhất thời thôi.

- Em vẽ kiểu này trong thời gian dài à ? Anh biết chút về vẽ . Nếu em cần , anh có thể chỉ dạy - Trương Thanh Phong nói khoé mắt lộ ra chút vẻ quyến luyến si tình nhấn nhá hoàn hảo trên khuôn mặt, sâu thẳm như hai viên ngọc quý lấp lánh trong ánh sáng.

Lý Mạn Giao thẹn thùng gật đầu :

- Em cảm ơn , mà bao giờ anh về thành phố?

- Cuối tháng này , mà em lên thành phố bao giờ chưa?

Anh nhìn Mạn Giao ánh mắt nâu ấm áp, sâu thẳm như biển cả, luôn đong đầy cảm xúc khiến người đối diện không thể không chú ý.

- Em....em chưa .....

- Có muốn lên một lần không ?

- Nếu có thể , mà còn bà em nữa , vốn dĩ em cũng chẳng quen ai ... Lỡ địch nó quay lại em cũng không biết làm sao , không thể sơ sẩy được.... - Cô nhanh nhẹn nói như một đứa trẻ.

- Vậy địch nó xông vào dù có ở nhà em làm gì được chúng nó à ?.

- Mấy thằng ấy nó mang súng, nhỏ bé như em chỉ cần một tay là xách được.

Nghe anh nói Mạn Giao cảm thấy sợ hãi.

Dường như biết mình đã chạm đến nỗi đau , anh an ủi Lý Mạn Giao :

- Không lo , giờ đất nước ổn đang rồi không còn địch nữa , nhà văn , nhà thơ hay người bình thường đều có thể đi.

- Thật sao? - Cô nói với vẻ nghi hoặc.

- Thật , thôi cũng tối rồi anh về đây cần gì sang doanh trại gần sông Trầm Mặc gọi anh.

- Được , em tiễn anh - Cô đứng lặng lẽ trước cửa nhà , đôi tay khẽ nắm chặt lấy vạt áo.

- Anh về nhé , em cũng đi ngủ đi - Anh nói giọng trầm ấm .

Lý Mạn Giao khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh đi đường cẩn thận nhé."'

Trong lần ấy vỏ bọc của trái tim cô hình như có chút nở hoa bởi sự ôn nhu , tinh tế có chút ngạo mạn nhưng lại là sự lí trí , tử tế từ trong xương cốt tỏ ra....

Você também pode gostar

Thống đốc đại nhân, kiều thê của ngài có chút ngọt ngào!

Thống đốc đại nhân, kiều thê của ngài có chút ngọt ngào! Nam chính: Lục Quách Thành Nữ chính: Phương Minh Ngọc –Kiếp trước, cô bị người em cùng cha khác mẹ hại chết vì cô là người được chọn làm hôn thê của Thống đốc. Khi đó cô là Đại tiểu thư của một gia tộc nhỏ, vì người mẹ quá cố là người hầu xuất thân thấp kém nên cô bị mọi người coi thường, bắt nạt, coi như người dư thừa. Người mẹ kế cùng cô em gái cùng cha khác mẹ không hề ưa cô, đối xử thậm tệ với cô. –Kiếp này, cô quyết định thay đổi mọi chuyện, điều tra cái chết của mẹ và trả thù tất cả những người đã hại mẹ con cô. Cô chấp nhận trở thành Thống đốc phu nhân–vợ của Thống đốc đại nhân đứng đầu cả một quân đội hùng hậu, lớn mạnh nhất lục địa, hô mưa gọi gió, chỉ cần vung tay là đổ máu cả thương trường. Anh nổi tiếng là lạnh lùng, dứt khoát ,nghiêm khắc, ra tay dứt khoát với bất kì ai dù là tội nặng hay nhẹ. ____________________ "Tôi không có hứng thú với những việc kiểu này. Nhưng nếu cô hôn tôi một lần, tôi sẽ giúp cô một lần! " Thống đốc đại nhân, từ khi nào anh trở nên mặt dày như vậy? ____________________ "Lục Quách Thành, anh không thể nhẫn nại một chút được sao? "Để yên cho em lợi dụng chính là sự nhẫn nại lớn nhất của tôi!

Tho_Carrot · Urbano
Classificações insuficientes
4 Chs