Dương Thành sốc part thứ n, sốc bay màu. Huyết Ngọc! Ai dạy 1 đứa trẻ con những thứ này chứ? Đứa trẻ nào nghĩ ra cái Huyết Ngọc này chứ? Tiểu điện hạ của hắn thực sự không phải chỉ bị tác động bên ngoài mà thay đổi, chúng chỉ là những xúc tác nhỏ để bộc lộ tính cách thật thôi.
- Điện hạ, chẳng lẽ vì thế người mới tặng phỉ thúy màu trắng sao?
Tôi hào hứng gật đầu, rất lâu rồi mới có người bắt được cùng tần số với tôi không vui sao được. Tôi từ từ giải thích tỉ mỉ:
- Những gia đình giàu có hay hoàng thất thường sau khi chết sẽ chôn theo 1 viên ngọc . Theo thời gian, nó sẽ bị máu ăn mòn và tạo thành một thứ ngọc có màu đỏ tươi. Trong quan điểm, huyết ngọc gắn liền với người đã mất, nếu người khác di chuyển nhất định phải chịu quả báo. Ngươi nghĩ sao khi để viên ngọc đó vào tâm mạch của tên thái y đó?
Tôi vui vẻ hỏi câu hỏi đó với hắn. Đôi mắt tôi sáng lên thích thú nghĩ tới việc đó. Thật kích thích làm sao a. Cái cảm giác tên thái y đó sống dở chết dở khóc lóc cầu xin tha. Thật vui khi nghĩ tới cảnh đó a. Tôi cười phì lên hai con mắt híp lại vui sướng. Thật đáng mong chờ.
Thay vì sự vui vẻ đó của tôi thì Dương Thành lúc này mặt đen hơn đít nồi. Chỉ vì đắc tội 1 lần mà bị điện hạ ghi thù như thế. Hắn nãy giờ... Coi như đời hắn đi từ đây.
- Điện hạ, dù gì cũng là lần đầu người ta gây tội tới ngài, ngài cũng không nên ghi thù người ta thế chứ!
Tôi nghiêng nghiêng đầu tới gần chiếc bàn mà từ từ uống chén trà trước mắt.
- Ai nói với Dương huynh là lần đầu tên thái y đó gây sự với ta!
Hắn đội nhiên sực chợt ngộ ra cái gì đó.
- Liên quan đến mẫu phi của ngài sao?
- Chính xác.
Tôi từ từ uống hết chén trà trên tay. Chạy tới chiếc hộp gỗ lần trước tên Nam Cung gì đó tặng cho mang tới trước mặt hắn nói tiếp:
- Dương ca ca giờ là cận vệ của ta mà cận vệ không có vũ khí thì lại như chim gãy cánh. Chỗ này tùy chọn vài món hợp tay ngài.
- Điện hạ mấy món đồ này ngài lấy ở đâu?
- Chỗ Dục Yên Vương, hắn ta tặng cho ta.
- Người cùng phe với điện hạ sao?
- Đúng cùng mục tiêu kết bằng hữu.
Tôi rót tiếp cốc trà tiếp theo mang tới đưa cho hắn. Hắn cũng đón lấy mà uống hết.
- Điện hạ thuộc hạ không ngờ người pha trà cũng rất ngon à nha.
- Dương đại ca huynh chọn xong chưa?
Tôi bỏ mặc mấy lời khịa từ hắn hổi thắng vô vấn đề chính.
- Xong rồi. Quả nhiên là đồ của Đại Hạ chất lượng rất tốt nha. Điện hạ, người không lấy vài món sao?
Tôi vẻ mặt khó hiểu chỉ tay vào mặt mình nhìn hắn hỏi lại:
- Nhìn ta giống không lấy món đồ gì lắm sao? Đồ tốt ta lại không lấy món nào chắc?
- Thuộc hạ quên mất. Điện hạ đâu lương thiện hay trẻ con tới nỗi vậy chứ!
- Ta diễn đạt quá sao? Kỹ năng buộc phải có thôi. Chỉ là ta... lo cho ngươi là thật, muốn giúp ngươi... cũng là thật.
Đôi mắt tôi bỗng trầm lắng xuống 1 lúc. Phải tôi từng thật lòng đối đãi với cả thế giới, từng lương thiện khi từng nghĩ tôi tốt với mọi người mọi người sẽ tốt với mình, từng tin tưởng một người vô điều kiện, từng trẻ con mà dựa dẫm vào 1 người. Nhưng hiện thực lại rất tàn nhẫn, nó nhẫn tâm đẩy tôi xuống vực thẳm tuyệt vọng...
- Thuộc hạ tin ngài.
Lời nói đó như làm thức tỉnh tôi. Phải nhỉ? Dạ Thần kiếp trước đã chết rồi chỉ còn Thập Thất hoàng tử của Dạ Quốc thôi.
- Cảm ơn.
Tôi giấu đi ánh mắt vừa nãy mà chuyển trạng thái sang sự bình tĩnh như ban đầu.
- Dương ca ca, huynh có nghe về cung nữ từ cung của ta mới chết không?
- Có. Thuộc hạ nghe loáng thoáng chẳng lẽ là liên quan tới ngài sao?
- Rất liên quan à nha. Với lại khi nói chuyện riêng với ta không cần dùng kính ngữ gọi thẳng tên ra là được.
- Như vậy không hợp lễ nghĩa...
Tôi phát cáu với cái lý lẽ ấy
- Lễ nghĩa có ăn được không, có no bụng được không? Rắc rối gọi ta là Dạ Thần, xưng huynh gọi đệ.
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh vậy.
Tôi lộ ra ánh mắt tinh nghịch của 1 đứa trẻ con khi đạt được mục đích cùng với 1 nụ cười tỏa nắng. Có lẽ đó là cảm giác thoải mái nhất tới giờ, không cần che giấu quá nhiều giới 1 người.
Hắn lúc này như chìm đắm trong sự ngọt ngào ấy. Quả nhiên điện hạ của hắn cười lên rất đẹp. Nụ cười vô tư hồn nhiên ấy, không có chút gì khiêng nể, không chút gì che giấu, đó là thật lòng. Mái tóc trắng cùng cơn gió ngoài cửa nhẹ nhàng thổi tới, mái tóc dài tung bay trong gió nhưng không rối loạn. Đôi mắt hoàng kim dịu dàng nhìn hắn cùng ánh Mặt Trời chiếu tới biến điện hạ của hắn như ánh sáng nơi cuối con đường chiếu lên con đường lạnh lẽo tối tăm của hắn. Sự ấm áp đã xóa tan mọi thứ hắn chịu đựng, sự ấm áp mà hắn chỉ muốn dành lại cho một mình hắn. Chỉ tiếc cả 2 không cùng 1 con đường, không cùng 1 thế giới, không thể đi cùng nhau tới nơi cuối hành trình.
- Dương huynh, mấy hôm nay huynh cứ nghỉ ngơi dưỡng thương sau đó đệ có việc giao cho huynh sau.
- Người làm ca ca đây tưởng bị đệ vắt kiệt sức lao động chứ.
- Dù sao ngày mai sẽ có trò vui cho huynh xem thôi.
Ly trà đang cầm trong tay trong 1 khoảng khắc bị bóp tới mức vỡ tan chứ thế mà rơi xuống. Tôi lấy khăn tay từ từ nhặt lại từng mảnh vỡ đó bỏ vào trong khăn tay thêm chút máu trong bình đã chuẩn bị trước rưới lên đống mảnh vỡ đó.
- Đệ đây tính làm gì?
- Suỵt, kịch hay sắp có để xem rồi.
Tối hôm đấy trong không gian tĩnh lặng của màn đêm bị xé toàn bởi tiếng thét chói tai từ 1 nơi vô định trong thâm cung tối tăm. Tôi bước ra từ bóng tối trước mắt là Dương Thành đang cầm đèn đợi. Trên mặt tôi dính 1 vết máu trên má, tôi nhìn Dương Thành vẫn còn đứng bên ngoài cười tươi nói:
- Về thôi, ở đây hết việc của chúng ta rồi.
Hắn ân cần lấy chiếc khăn tay lao sạch vết máu trên mặt tôi cằn nhằn:
- Đệ cũng không nên làm vậy chứ.
- Hắn đụng vào người của đệ thì phải chết. Đơn giản thế thôi.
- Thực sự sao? - Hắn tò mò tới gần hỏi.
- Thật. Nếu đệ nói sai đệ sẽ bị trời phạt.
Đùng... 1 tia sét rạch ngang trời đấy ngay trước mắt tôi. À thì, trời không giúp tôi.
- Về thôi sắp mưa rồi, đệ sẽ bị cảm mất.
Tôi vui vẻ đồng ý mà trở về cùng hắn. Ngũ ca à! Đừng trách đệ vô tình nha.
Sáng hôm sau 1 buổi sáng đẹp trời. Trời xanh mây trắng nắng ban mai thật thích hợp cho 1 ngày đi dạo cùng Dương huynh. Nhưng bị phá nát bởi 1 người bước vào.
- Vương gia, ngài có phải nhàn rỗi quá không đến cung của ta làm gì chứ?
- Bổn vương không tới thì sao biết sau 1 ngày mà nhóc đã dám dẫn trai về nhà chứ? Mới có ra ngoài 1 lần đã dẫn tên kia về, làm sao chắc chắn tên trời đánh đó đối xử tốt với nhóc đây?
- Ồ! Cảm ơn vương gia đã quan tâm. Thuộc hạ là được tiểu điện hạ đích thân thu nhận vào lúc hoạn nạn có điện hạ cứu giúp. Không có chuyện thuộc hạ có ý gây khó dễ chủ nhân của mình.
- Loại người như nhà ngươi, bổn vương đã gặp nhiều. Ngoài mặt trung thành trong tâm tư thì không ai nhìn thấu được. Đừng tưởng nhóc con đây còn nhỏ tuổi mà cho rằng dễ dàng lợi dụng.
- Điện hạ là người đã cứu thuộc hạ khi nguy nan nhất. Ngài ấy cũng giúp đỡ thuộc hạ nhiều nhất. Với người có thể ở bên cạnh điện hạ mọi nơi mọi lúc chỉ có mình cận vệ là thuộc hạ thôi nhỉ?
- Nhà ngươi đang chọc tức bổn vương?
- Thuộc hạ đâu có ý đó. Thuộc hạ chỉ nói đúng sự thật thôi mà.
Tôi bình tĩnh ngồi ăn cơm mặc kệ 2 người này đang cãi nhau gà bay chó sủa hay đúng hơn là 1 con sói 1 con hổ đang gây sự với nhau. Chỉ là tên Nam Cung này ở với ai cũng không chịu không gây nghiệp à? Lần trước đã cãi lộn với Tứ ca, giờ cãi lộn với Dương Thành, sau chắc khịa tới cả tên cẩu hoàng đế mất. À mà với tính của hắn thì việc này cũng không tính là cái thá gì.
- Dạ Thần. Nhóc không quản thuộc hạ của nhóc sao? Để mặc cái tên cận vệ muốn làm gì thì làm sao? Hắn còn trêu tức bổn vương đấy!
Nam Cung Tư Ngọc lúc này có thể gọi là dỗi. Sao mới chỉ có 1 ngày nhóc con của anh lại lạnh lùng với anh thế! Anh bị người ta trêu tức nhóc con không nói giúp sao! Anh muốn dỗi thật rồi.
Tôi lúc này đang tự tay làm 1 ly trà đưa sang cho vị vương gia đang hơn dỗi kia:
- Haizzz. Ngài cũng đâu phải trẻ con chấp nhặt làm gì mấy chuyện này. Nóng giận hại thân, trà này ngài uống đi.
Anh ta kịt mũi một cái, điều chỉnh lại trạng thái vui vẻ mà nhận lấy tách trà trước mặt quay sang nhìn tên cận vệ với ánh mắt khinh thường." Sao nào ngươi có được như thế không" anh ta vui sướng nghĩ trong đầu rồi cầm tách trà lên uống. Nhưng vừa mới cho được ít trà vào miệng thì trực tiếp bị phun hết ra bởi câu nói tiếp theo của Dạ Thần.
- Dù sao ngài cũng là người khởi màn mà oan uổng sao?
Anh ta lập tức sặc ngay tại chỗ. Ánh mắt tên cận vệ kia nhìn anh đúng như ánh mắt ban nãy anh nhìn tên đó. Ý như muốn nói:" Tiểu điện hạ vẫn coi trọng tại hạ hơn ngài".
Tôi nhìn ra vương gia như muốn nói cái gì đó nhưng tôi trực tiếp chặn họng bằng 1 câu hỏi:
- Chắc vương gia tới đây không chỉ đơn giản để cãi lộn với cận vệ của ta đâu nhỉ?
Anh ta hờn nỗi lên tiếng:
- Chẳng lẽ cứ có việc bổn vương mới tới tìm nhóc sao? Bổn vương chỉ là nhỡ nhóc thôi mà nhóc cũng đa nghi nữa.
- Ngài nếu nghĩ như thế thì cứ coi là như thế đi. Di nương, ta có 1 số việc nói riêng với vương gia đây phiền di nương lui ra 1 chút.
Bà ta cũng tay chân nhanh nhẹn dạ dạ vâng vâng mà đóng của lại đi ra ngoài. Cũng may bà ta coi tôi là trẻ con chắc chỉ muốn nói mấy chuyện vặt vãnh thôi nên không nghi ngờ mà đi. Nhưng để chắc ăn tôi nhìn sang Dương Thành ra lệnh:
- Ngươi ra phía cửa xem vị di nương kia của ta đã đi xa chưa?
Hắn cũng rất tuân mệnh:
- Vâng, thưa điện hạ.
Sau khi được chắc chắn bởi Dương Thành thì tôi trở lại dáng vẻ ban đầu hỏi thẳng:
- Giờ không có người ngoài, ngài có thể nói thẳng.
Anh nghi hoặc nhìn tôi như muốn hỏi tôi có quên gì không.
- Còn tên Dương Thành kia thì sao? Không phải người ngoài?
- Cùng mục đích cùng phe- Tôi ngắn gọn nói lý do.
Có lẽ chắc chắn được nên anh cũng chẳng đùa nữa nói vào việc chính:
- Thái giám thân cận của Ngũ hoàng tử sáng nay bị phát hiện chết ở 1 góc hẻo lánh trong cung gần hướng đi tới Phượng Nghi Cung...
Anh ta như muốn kể ra mọi chuyện nhưng nhìn vẻ mặt không chút biến sắc mà nhìn nhã uống trà của tôi như hiểu ra cái gì đó. Anh ta hỏi:
- Chắc không liên quan tới nhóc đâu nhỉ?
Nghe xong câu này Dương Thành hơi giật mình thanh kiếm trong tay đã rời khỏi vỏ tính kề lên cổ Nam Cung Tư Ngọc nhưng bị tôi cản lại.
- Dương đại ca, huynh bán đứng chính chủ nhân của mình rồi đấy! Làm việc với huynh thật sự không có chút tin tưởng nào cả.
Hắn sực nhận ra cái gì đó lập tức quỳ xuống nhìn tôi vẫn đang ung dung với ly trà biết rằng tôi đang tức giận nên ngay lập tức nhận tội:
- Thuộc hạ tức trách, xin điện hạ trách tội.
1 luồng uy áp đế vương ngay từ lần đầu tiên hắn gặp tiểu điện hạ lại xuất hiện nhưng nó mạnh hơn rất nhiều như muốn nghiền nát hắn nhưng cũng không muốn làm hắn bị thương. Hắn cảm giác bản thân như không thể thở. Một lúc sau, hắn cảm giác uy áp đã bớt dần nhưng không dám đứng dậy. Chỉ sợ bản thân làm hỏng việc của điện hạ.
Tôi nghe thấy lời hợp ý thì không để ý mà ra lệnh:
- Dương huynh đứng lên đi. Không có lần sau.
Hắn lẳng lặng nghe lệnh đứng dậy không chậm trễ. Tôi nhìn thấy khuôn mặt ngáo ngơ của vị vương gia đang nhìn tôi với chữ nghi ngờ nhân sinh viết rõ trên mặt.
- Dương huynh? Từ khi nào nhóc lại thân thiết với cái tên cận vệ này như thế? Nhóc không sợ bị tên đó phản bội sao.
Tôi nhìn chén trà nóng trên tay, lấy nắp chén trà gạt bớt bọt, vừa gạt vừa giải thích:
- Quan hệ của ta và Dương huynh không phải chủ tớ chỉ là hợp tác cả 2 cùng có lợi thôi. Dù sao thì vẫn tốt hơn ở trong cung này 1 mình đơn độc mà tiến tiếp.
Anh ta nhìn đứa bé trước mặt 3 phần bất lực 7 phần như 3. Quả nhiên bé con của anh vẫn quá tin người. Nhưng nếu không có ai có thể tin tưởng bên cạnh thì tính mạng thật sự chẳng thể an toàn. Anh cũng không suy xét gì thêm mà tiếp tục vấn đề ban đầu.
- Việc đó liên quan tới nhóc sao?
- Bị đồng đội của mình vạch trần rồi ngài còn cần hỏi sao.- Tôi cười cười nói với giọng nửa đùa nửa thật.
- Chỉ có điều ta chỉ đơn giản là mượn dao giết người thôi. Liên quan trực tiếp thì không phải.
- Vậy ý nhóc là liên quan tới Hoàng Hậu sao?
- Làm việc với những người như ngài thật nhàn hạ không cần nói nhiều a. Phải chủ mưu vốn là hoàng hậu. Có điều ta chỉ là để lại 1 vài manh mối chỉ đính danh bà già đó thôi.
- Vậy nhóc đoán sao Hoàng Hậu lại nhắm tới Ngũ Hoàng Tử?
Anh muốn kiểm tra lại xem nhóc con đây có thực sự chắc chắn với kế hoạch của nhóc không? Vì thực sự nghĩ ra 1 kế hoạch tinh vi không có chỗ hở như thế với 1 đứa nhỏ thì rất khó. Không chừng anh còn có thể giúp nhóc 1 phen.
- Ngài từng nghĩ rằng "chữ tài liền với chữ tai một vần" không? Người có thể đe dọa trực tiếp tới ngôi vị thái tử của Đại Hoàng Tử thì có thể là ai?
- Ý nhóc nói ngũ hoàng tử vốn là cái gai trong mắt hoàng hậu sao?
- Không sai chính là như vậy. Ngài có từng nghe về Thịnh Xuân Yến của Dạ Quốc chưa?
- Bổn vương từng nghe qua. Nghe nói vị hoàng tử nào đứng đầu Thịnh Xuân Yến trong hạng mục săn bắn thì sẽ được hoàng thượng rất coi trọng.
- Vậy nếu như năm ngoái không phải Đại Hoàng Tử đứng đầu mà là Ngũ Hoàng tử thì sẽ như thế nào?
Nói đến đây tôi dừng lại ung dung uống tiếp li trà trên tay. "Chậc, trà hôm nay có vẻ tươi hơn hôm qua nhỉ?" tôi thầm nghĩ. Nhìn sự suy tư hiện rõ trên mặt của Nam Cung Tư Ngọc thì tôi hiểu tên vương gia đó hiểu tôi muốn nói cái gì rồi. Nhưng tôi vẫn kèm thêm 1 số thứ.
- Lương Quý Phi- mẫu phi của Ngũ Hoàng tử cũng có chỗ dựa rất vững chắc nha. Tuy hiện giờ Hoàng Hậu và Lương Quý Phi là bạn tốt nhưng trên đời làm gì có bạn bè vĩnh viễn. Cả 2 người con đều ưu tú như nhau mà.
Anh ta như hiểu ra cái rất nhiều thứ nhìn vào đứa nhóc đang thầm thao túng mọi thứ vẫn đang ung dung ngồi uống trà trước mắt.
- Có lẽ bổn vương đánh giá thấp nhóc rồi nhỉ. Sau này nhóc là sát thủ của bổn vương thì không biết bổn vương quản nhóc kiểu gì?
- Ngài lo nhiều rồi. Chỉ là hôm ngay hậu cung sẽ loạn gà bay chó sủa lên hết thôi.