webnovel
avataravatar

Hy vọng

-Có người gọi cô này!

An Khải đi ra ngoài lấy củi, thấy ai đó liền thò đầu vào nói với tôi.

Đang ngồi nhìn miếng thịt ngon lành sắp chín, tôi giật mình khi anh gọi tôi.

-Anh biết ai không?

-Không, thằng bé nói là người quen cần nói chuyện riêng.

Tôi đứng dậy khá khó khăn,xỏ giày vào chân rồi nhích từng bước lại gần cửa hang mà Khải đã tém bớt cỏ cho tôi.

-Ra liền.

Khi thấy tôi đi ra,anh ấy chỉ vào gốc cây cổ thụ trước cái hang,tôi nhìn vào đó,đúng là có một đứa nhóc đang đứng ở đó nhưng tôi nhìn thấy không rõ mặt.

-Là cậu bé đang đứng đằng kia ấy, cô lại xem có chuyện gì, tôi đi nhặt củi tiếp.

Khải đi sang hướng khác tìm củi, còn tôi thì lại gần gốc cây to.

Trước mặt tôi là 1 cậu bé chừng 3 tuổi,đang mặc 1 chiếc áo khoác rơm,trên đầu cũng bị cái nón che khuất mặt,cậu bé cứ cúi đầu xuống.

-Em tìm chị ?

-Phải.

-Em là ai?

-Cậu bé tội nghiệp bị chết yểu trong ngôi nhà có vườn hoa…

-Vậy em là…

-Chị đừng sợ, em chỉ đến đây để cảm ơn chị và MiMi thôi, còn phải đưa cho chị cái này.

Cậu bé tiếp lời tôi, thật ra lúc đó tôi cũng không sợ sệt hay bất ngờ, chỉ thấy có gì lạ mà buộc miệng hỏi thôi.

Trên tay cậu bé đang nắm chặt thứ gì đó cũng dần thả lỏng và nâng lên trước mặt tôi.

Đó là một cái hộp nhỏ xíu bằng gỗ giống một cái rương châu báu, cậu bé cẩn thận móc sợi dây vào cái lỗ nhỏ thành cái dây chuyền rồi đeo vào cổ cho tôi.

-Nó là cái gì thế?

Tôi cúi người xuống hỏi cậu bé nhưng trả lại đó là một không gian yên lặng,chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ của buổi chiều tà, tiếng xào xạc của lá cây.

-Ơ,em khóc à?

Thấy vài giọt nước mắt trào xuống ướt đẫm cả chiếc áo khoác,tôi biết là em ấy đang thấy rất buồn.

-Chiếc hộp này…là những kí ức đẹp nhất trước khi gia đình em tan vỡ…mong chị hãy giữ nó…khi qua được biên giới Barracort, xin chị hãy chôn nó ở làng Hime-nơi những kỉ niệm đẹp đẽ còn sót lại sẽ luôn trường tồn, em chỉ cần thế thôi…chị và MiMi là tia hy vọng cuối cùng của em.

Cậu bé nức nở,thẹn thào nói tiếp.

-Cảm ơn 2 chị,hức…em đã ngỡ như sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được yên nghỉ,cảm ơn nhiều lắm…

Em ấy ôm tôi vào lòng,dù cơ thể cậu bé có lạnh đến thấu xương ,tôi cũng ôm thật chặt.

-Gửi lời của em đến MiMi, chị nhé…

-Được, chị hứa.

Những hạt bụi,xuất hiện trong đôi tay đang thương tích của tôi,mở mắt ra,cậu bé đáng thương ấy cũng biến mất.

Nhận ra những hạt bụi trong tay đang muốn nhảy xa rồi trôi theo gió, tôi biết đó là em ấy.

Buông lỏng bàn tay, từng hạt bụi một chen chúc nhau bay ra,vươn mình trong gió, nhưng nhìn theo từng hạt đang xếp thành hàng,chữ "Bình yên" xuất hiện phút chốc rồi bay đi.

-Chúc em có một kiếp sau xứng đáng hơn.

Tôi gửi lời vào gió.

—-------

Tôi quay về cái hang nhỏ, thấy An Khải vừa mới về đang gắp thịt vào dĩa rồi chia cho tôi nhiều hơn.

-Cô về rồi!Lại đây ăn tối đi.

Khải thấy tôi đã bỏ dĩa thịt nóng hổi xuống rồi lại đỡ tôi đi vào.

-Tự ăn được không?

Thấy tôi còn chẳng cầm nổi "cái đũa" được làm từ 2 cành cây bằng nhau chụm vào,anh hỏi tôi.

-Thôi để tôi đúc cho nó nhanh.

Lấy đôi đũa từ chỗ tôi,Khải ân cần gắp từng miếng một cho tôi ăn, mặc cho miếng thịt vụn của anh đã nguội dần và hết ngon.

-Cảm ơn anh.

Tôi lạnh lùng nói.

Tôi ăn xong cũng được anh cho uống nước rồi đỡ ngồi dựa vào tường.

Xong xuôi,anh mới quay trở lại với bữa tối của mình.

-Kiếp trước của cô như thế nào?

Anh quay sang hỏi tôi.

-Không đáng sống như bây giờ là được.

Tôi nói.

-Nó đã làm cô mất đi những cảm xúc vốn có của 1 con người,đúng không?

Khải nói chậm.

-Có vẻ là thế,nên vào đây tôi mới xoay đổi cốt truyện theo hướng khác.

-Thật ra cảm xúc rất dễ tìm, đôi khi còn ở trước mắt và chẳng ở đâu xa cả…

Anh ấy cười nhẹ.

-Dù là thế nhưng tôi cũng muốn làm tất cả những thứ mà kiếp trước tôi chưa được làm.

-Tôi hiểu,mà tôi thấy cô có vẻ là một cô gái mạnh mẽ từ lúc gặp cô đến khi bị gai đâm,cô chính là cô gái đầu tiên tôi cảm thấy ấn tượng nhất từ trước đến giờ.

-Tôi đã nếm trải từng giây phút tất cả trải nghiệm tồi tệ nhất trên đời rồi, nên mấy việc này không hề hứng là mấy.

Như con robot,tôi tuôn ra hết những lời lẽ vô cảm xúc.

-Thôi, tôi chỉ khuyên cô nên buông bỏ quá khứ mà hãy sống cho hiện tại, đó là lựa chọn tốt nhất.

Đặt dĩa ăn xuống đất rồi dọn sạch sẽ vào góc,An Khải giúp tôi nằm xuống.

Tôi cũng vì quá mệt với một ngày phải đối mặt với đám buôn người đầy nham hiểm kia nên khi vừa mới nằm xuống sàn trong cái hang tuy cứng và lạnh lẽo nhưng tôi vẫn chìm sâu vào giấc ngủ, cứ ngủ thiếp đi trong mệt mỏi và suy nghĩ về câu nói của Khải, lời trăn trối cuối cùng của cậu bé đáng thương…

Mấy ngày này tui bận quá nên không ra tập mới được, thông cảm cho tui nha:>>

Maow_Chucreators' thoughts
Próximo capítulo