-Giờ mới để ý,từ lúc gặp chị tới giờ em không thấy chị bất ngờ hay vui mừng gì cả…có chuyện gì à?
-Chị đã mất cảm xúc rồi…từ rất lâu,bây giờ cảm giác vui buồn hay như thế nào chị cũng chẳng biết,nói chung là rất giống 1 con robot vô vị,sống chỉ biết để phục vụ cho con người.Cũng như chị,sống để hầu hạ cho cha dượng ngày qua ngày rồi chỉ việc chờ đến cái chết…
Tôi kể hết những trải nghiệm của kiếp trước cho MiMi nghe,dù nó có kinh khủng và tồi tệ đến mấy,mặt của tôi vẫn chẳng có động tác nào ngoài việc phải hoạt động miệng để nói,nó vô cảm và lạnh như băng,như con robot được lập trình sẵn để nói vậy.
-Ồ,chị thật đáng thương…
-Vậy chị đã chuyển sinh đúng không,và đã vào câu chuyện"Hoa Mặt Trăng"?
-Đúng rồi,không phải nó là quyển tiểu thuyết cuối cùng chị đọc trước khi bị chiếc xe đó tông à?
-Lấy cho chị một cái gương được không?Chị hoàn toàn không biết chị bây giờ là ai,mặt của chị như thế nào trong câu chuyện cả.
-Được thôi!
MiMi vừa nói xong,đưa tay vào chiếc túi tạp dề xinh xắn và lấy ra một chiếc gương cầm tay màu trắng rất đẹp,những đường hoa văn của nó phản chiếu lên một thứ ánh sáng kì lạ khi tiếp xúc với những tia sáng yếu ớt trong căn phòng làm tôi không khỏi bị chói mắt.
Cầm chiếc gương từ tay cô bé,tôi từ từ nhấc lên rồi nhìn vào.Trong gương là một cô gái chừng 18,có một mái tóc ngắn hồng uốn lượn,đôi mắt xanh như đại dương bao la của cô ấy hiện rõ lên một chút nét buồn cũng có một chút hận thù.Nghĩ lại về 1 nhân vật mà mình ấn tượng nhất thì có thể là Cẩm Hoa thôi,vậy mình là cô ấy rồi…
-Giờ thì chị biết chị là ai rồi chứ?
-Cẩm Hoa-công chúa bất hạnh,đúng không?
-Chị đoán đúng rồi đấy!
Tôi không khỏi suy nghĩ vì theo cốt truyện thì tôi không sớm muộn gì cũng chết,tôi không muốn như vậy bởi nếu có chết thì ít nhất tôi phải tìm lại được cảm xúc của mình.
-MiMi này,chị muốn tìm lại cảm xúc của chị…Em có thể giúp chị rời khỏi đây không?Chị không muốn chết khi chưa biết được cảm xúc thực sự của mình…
MiMi suy nghĩ hồi lâu rồi cũng trả lời:
-Như em đã nói,chị có thể làm bất cứ thứ gì,nếu muốn thay đổi thì tất cả nội dung trong cuốn sách cũng thay đổi theo chị.Nói ngắn gọn thì tất cả đọc giả có thể đọc được một cuốn sách có cốt truyện hoàn toàn mới nhưng nó vẫn tên "Hoa Mặt Trăng'' của một tác giả nào đó thôi.
-Được rồi,bây giờ chị muốn rời khỏi cung điện,chị cần lên đường tìm lại những mảnh ghép cảm xúc,hãy giúp chị.
-Em hiểu rồi,em sẽ đồng hành cùng chị,mà khoan đã,em nghe thấy có người đang vào đây!
MiMi nói xong,cô bé bốc hơi nhanh chóng và biến thành một con mèo có bộ lông màu đen óng,từ từ đi ra đứng phía sau chân tôi.
Quả nhiên,như lời nó nói,tôi nghe tiếng bước chân đang tiến dần về phía cửa.Rồi một cái "RẦM",một người hầu ư?công chúa bất hạnh cũng có người hầu kẻ hạ à?
-MẤY GIỜ RỒI CÒN NẰM TRONG ĐÂY HẢ,KHÔNG BIẾT ĐỨC VUA ĐANG CHỜ MÀY Ở TRÊN ĐẾN MÒN CẢ CỔ RỒI À?LÊN MAU!!!
Đúng là không như tôi nghĩ,ả ta hét vào mặt tôi xong rồi bắt đầu đi tới nắm tóc tôi lôi ra ngoài cửa phòng.Lúc đó,MiMi bẽn lẽn đi theo sau nhưng ả ta đâu nào thèm để ý tới.Căn phòng của tôi nằm cách biệt hoàn toàn với ở trên cung điện,cụ thể hơn là nó ở dưới tầng hầm.
Tầng hầm ở đây là nơi giam giữ các tù nhân phạm trọng tội rất nặng trong vương quốc Ánh Sáng,thế thì đức vua và hoàng hậu cũng chỉ coi Cẩm Hoa là người tù tội thôi chứ đâu có thương yêu gì nhiều đâu…
Tôi tiếp tục đi theo con người hầu kia,có thể là sẽ lên sảnh chính để gặp đức vua rồi bị quát mắng hay xử tội gì đó rồi.
Leo ra khỏi cái tầng hầm hôi hám rồi đến trung tâm của cung điện,đúng là trên đây sáng sủa hơn,khác hẳn ở dưới kia.
Tôi thấy đức vua đang ngồi nhâm nhi trà trên chiếc ngai vàng,mái tóc đã bạc lắm rồi,đang khoác trên mình một y phục rất lộng lẫy được làm từ lụa cao cấp của hoàng cung.
Lấp ló thì tôi cũng thấy kế bên là một người cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi,mái tóc dài đỏ rực và đôi mắt màu xanh lá cây cũng đủ để biết cô ấy khá cá tính nhưng cũng không kém phần quỷ quyệt.Đúng vậy,không ai khác,đó chính là Tiểu Nguyệt.
-Bẩm,nô tì đã mang Cẩm Hoa tới rồi ạ.
Ả người hầu bước lên quỳ xuống trước đức vua,thái độ cung kính vô cùng,khác với cái thái độ trước đây.
-Lui đi.
Đức vua bỏ chén trà xuống,nói với người hầu của mình.Khi ả ta vừa đặt bước chân đầu tiên ra khỏi sảnh chính,ông liền nhìn tôi rồi nói:
-Đúng là có ngươi ta cũng chẳng nhờ vả được gì,không giúp ích được cho đất nước mà nay còn to gan dám đánh chị ngươi à?Thôi,không nói nhiều nữa,cúc,cúc khỏi cung điện cho ta,đừng để ta nhìn thấy mặt mi!
-Mọi chuyện đang khá thuận lợi chị nhỉ,đúng như lời chị muốn còn gì?Phen này không cần làm gì cũng thoát được rồi.
MiMi đứng dưới chân và nói với tôi.Tiểu Nguyệt cũng bắt đầu nhìn tôi rồi nhếch mép,dở cái trò diễn kịch,nó đến khoác tay đức vua và nói với giọng điệu nghe rõ là ngọt xớt.
-Thôi mà cha~Em ấy cũng không cố ý đâu,dù gì cũng em ấy cũng mang dòng máu hoàng tộc mà,cha hãy tha lỗi cho em ấy đi~...
-Tôi không cần!Tôi sẽ đi ngay vào hôm nay.Tôi quyết định rồi.
Nó chưa kịp nói hết câu,tôi đã vội tiếp lời,cố gắng nói thật to để mọi người nghe thấy,đúng là con chị hai mặt mà.
Sau đó,chưa ai nói được lời nào,tôi cùng MiMi chạy lên phòng,đóng sầm cửa lại.Chúng tôi cần phải chuẩn bị kỹ trước khi đi.
-Chúng ta khởi hành bây giờ cũng được,thay đồ đi,em sẽ lo những thứ còn lại.
Nói xong,nó đưa cho tôi một chiếc đầm.Nó cũng chỉ là một bộ đồ đầm màu trắng đơn giản thôi nhưng cũng rất mới.
Thay xong,tôi bước ra ngoài,MiMi vừa thấy,nó vỗ tay rồi nói tôi:
-Hợp với chị lắm,nhưng tóc chị hơi xù,để em cột lên cho chị.
MiMi đưa tay vào túi,lấy ra một cái nơ màu đen rồi nhẹ nhàng buộc lên cho tôi,phút chốc mái tóc rối tơi tả của tôi cũng trở nên gọn gàng hơn hẳn.
-Cái túi đó nhìn nhỏ vậy mà chứa được nhiều thứ thế?
Tôi hỏi bởi thấy kì lạ khi em ấy chỉ lấy đồ tôi cần bằng chiếc túi tạp dề nhỏ.Theo tôi thấy thì nó không có một khoảng đáy nhất định thì phải,nhìn sâu vào bên trong thì chỉ thấy sâu hun hút 1 màu đen.
-Nó là túi thần kỳ,chị quên em là sứ giả tiểu thuyết hả?Chiếc túi này là một khoảng không nhất định,khi em cần thứ gì trừ đồ ăn thì chỉ việc đưa tay vào và lấy thôi nhưng cũng có giới hạn với những món đồ to hơn.
-À…
- Đi nào!Hành lí không cần lo nữa,trong túi em có hết những thứ ta cần.
Và rồi,chúng tôi bước ra khỏi cổng hoàng cung,để lại tất cả sự bất ngờ,tò mò và vui mừng của mọi người.Dù không biết tôi và "người bạn đồng hành"là MiMi sẽ đi về đâu nữa,liệu tôi có thể tìm lại cảm xúc của mình…