Chương 338: Đệ tử chân truyền.
Hồ nước phía sau ngoại viện Thương Sơn phái.
Vương Nhất Tự hai tay chắp sau lưng, điệu bộ phong thái tiêu dao, ánh mắt hắn ngước nhìn dòng thác đang ào ào đổ xuống.
Hắn bây giờ đã đạt đến cấp độ một trăm sau khi đám đệ tử của hắn ở U Linh cốc tiêu diệt đám Tích dịch yêu.
Hắn hài lòng xem xem bảng dữ liệu cá nhân.
"Bảng trạng thái:
- Tên: Seichi Yamato.
- Nghề nghiệp: Triệu hồi sư.
- Chức vụ: chưa có.
- Danh hiệu: Truyền nhân của vua Arthur.
- Cấp độ: 100
- Sức mạnh: 7555
- Trí lực: 3470
- Nhanh nhẹn: 4600
- Thể lực: 7420
- Kỹ năng:
1. Linh cảm, cấp 1.
2. Trị liệu cấp tốc, cấp 1.
3. Gia tốc, cấp 1.
4. Vùng đất của hoàng đế, cấp 1.
5. Kẻ thống trị bóng tối, cấp 1.
6. Chiến thần hủy diệt Icarus.
- Điểm nội tại chưa sử dụng: 2222.
- Mở rộng..."
"Cái chỉ số gì thế này?
Ta nhớ không lầm thì lúc đạt đến cấp 50, những chỉ số này đều chưa đến 400, bây giờ tất cả đều vượt trên 3000??"
Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi hệ thống.
"Chuyện này không có gì lạ.
Không phải ta đã từng nói rồi sao?
Cấp độ 100 là mốc sức mạnh khác xa hoàn toàn với những cấp độ trước đó.
Đây là mốc cực kỳ quan trọng nếu như muốn đột phá sức mạnh!
Ngoài ra, chủ nhân bây giờ đã đạt tới Cấp độ 100, đã có thể mở ra Hầm ngục Mê cung Tartarus.
Nếu chinh phục thành công Hầm ngục này, chủ nhân sẽ có thể mở ra một đẳng cấp sức mạnh mới!"
Hệ thống giải thích.
"Ngươi có thể giải thích rõ hơn về cái gọi là sức mạnh mới này hay không?"
"Nhìn vào số liệu cá nhân, chủ nhân không nhận ra được điều gì khác lạ hay sao?"
Hệ thống thờ ơ hỏi ngược lại.
"Khác lạ?
Ngoài những chỉ số kia, ta chẳng thấy có gì khác lạ ở đây cả..."
Vương Nhất Tự nhìn lại bảng trạng thái một lần nữa.
"Khoan đã!
Là cái tên đúng không?!"
"Xem như chủ nhân thông minh.
Đúng vậy, điều khác thường ở đây chính là cái tên mà bảng trạng thái đang hiển thị.
Tên của chủ nhân là Seichi Yamato, nhưng nó lại là tên ở thế giới trước đây của chủ nhân.
Hiện tại chủ nhân đang là thân phận chưởng môn nhân của Thương Sơn phái, Vương Nhất Tự, tại Tinh Không Đại lục này!"
"Không lẽ hệ thống bị lỗi?"
"Xin lỗi đi!
Hệ thống ta không bao giờ lỗi!"
Hệ thống dỗi.
"Được rồi, lỗi của ta, được chưa?"
"Hừm...vậy còn được!"
"Thế cái tên hiển thị thì có liên quan gì?"
"Rất liên quan là đằng khác!
Đây là bảng trạng thái của chủ nhân ở thế giới kia, không phải là ở thế giới này.
Tuy là mỗi lần lên cấp, điểm sẽ cộng vào bảng này, nhưng trạng thái hiện tại sẽ không có nhiều tác dụng ở thế giới này!"
"Ta vẫn chưa thể hiểu được..."
"Nói cho dễ hiểu, trạng thái bây giờ của chủ nhân nếu áp dụng ở thế giới này sẽ không thể phát huy được hết sức mạnh vốn có của nó.
Thế giới tu tiên khác hoàn toàn với thế giới mà chủ nhân từng sống!"
"...."
Vương Nhất Tự chợt trở nên trầm ngâm.
"Vì thế nguồn sức mạnh mới mà ta muốn nói ở đây chính là bảng trạng thái thứ hai, bảng trạng thái của thế giới này!"
"Bảng trạng thái của thế giới này?
Có nghĩa là....?"
"Đúng như điều mà chủ nhân đang nghĩ tới!
Bảng trạng thái thứ hai chính là bảng trạng thái của tu tiên giả!"
"Vậy là nếu mở ra được bảng trạng thái đó, ta vẫn có thể tiếp tục tục tu luyện tu vi cảnh giới như trước kia?"
"Chính xác là vậy!
Hai bảng trạng thái này sẽ cùng tồn tại song song với nhau, không ảnh hưởng nhau!"
"Vậy thì quá tốt rồi!
Ngươi còn không nhanh mở ra Hầm ngục để ta còn chinh phục nó!"
Nghe đến việc có thể một lần nữa tu luyện cảnh giới tu vi Vương Nhất Tự sướng rơn cả người, hắn vội vội vàng vàng thúc giục hệ thống.
"Chủ nhân đừng vội!
Ngươi nên biết, Hầm ngục Mê cung Tartarus không giống như những hầm ngục bình thường khác.
Bên trong hầm ngục tồn tại những quái vật cấp cao, kể cả những quái vật cấp độ Huyền Thoại, rất nguy hiểm.
Hơn nữa nếu như chết trong Hầm ngục Mê cung Tartarus đồng nghĩa với cái chết thực bên ngoài.
Chủ nhân nên là cân nhắc thật kỹ trước khi quyết định có nên tiến vào Hầm ngục này hay không!"
"Vậy nếu như ta không chinh phục Hầm ngục này thì sao?"
"Hầm ngục Mê cung Tartarus giống như là thử thách để đột phá lên cấp độ cao hơn.
Giống như tu tiên giả, muốn đột phá cảnh giới cần phải nắm bắt được cơ duyên.
Khi cảnh giới đạt đến một cấp độ nhất định, cần phải vượt qua được thiên kiếp, mới có thể đột phá.
Hầm ngục này cũng giống như thiên kiếp.
Nếu chủ nhân không chinh phục nó, chủ nhân mãi mãi kẹt ở cấp độ 100!"
"Vậy là bắt buộc còn gì?
Suy nghĩ với chả không...?"
Gương mặt Vương Nhất Tự sạm đen.
Ư...ư...
Tựa vào gốc cây lớn cạnh hồ nước, Hoa Miên Nhược lúc này dần dần tỉnh lại.
Toàn bộ cơ thể nàng đau nhức kinh khủng.
Đầu óc nàng mụ mị.
"A!
Ta...ta đang...đang ở...đâu...?"
Hoa Miên Nhược liền bật dậy, hoang mang nhìn xung quanh.
"Ngươi đang ở Thương Sơn phái, ngoại viện!"
Vương Nhất Tự chậm rãi nói.
"Vương...chưởng môn..."
Hoa Miên Nhược nhìn vào bóng lưng Vương Nhất Tự với ánh mắt tiếc nuối, giọng nàng chất chứa buồn.
"Ta...không thể...vượt qua được khảo hạch...của môn phái..."
Nàng gắng gượng đứng lên.
"Đúng là vậy...
Ngươi còn chưa đi được đến một phần ba của khảo hạch mà bản tọa đặt ra..."
"Đa tạ Vương chưởng môn đã tiếp đãi...hẹn ngày tái ngộ..."
Hoa Miên Nhược tay ôm quyền cúi đầu nói.
Nàng tự biết bây giờ nàng không đủ tư cách để gia nhập vào Thương Sơn phái, chẳng thà cứ thế mà rời đi.
"Ngươi tiếp theo sẽ đi đâu?"
Vương Nhất Tự vẫn không quay người lại, vẫn thanh âm chậm rãi hỏi.
"Bốn bể là nhà...đến đâu hay đến đó..."
Hoa Miên Nhược ngập ngừng đáp.
"Không biết đi đâu tại sao không ở lại đây?"
"Ở...ở đây..?
Nhưng mà...khảo hạch..."
Hoa Miên Nhược gương mặt hiện lên ngạc nhiên với câu nói của Vương Nhất Tự.
"Ha ha ha..."
Vương Nhất Tự cười lớn, ánh mắt nhìn về phía hồ nước.
"Vốn gia nhập Thương Sơn phái ta không cần phải vượt qua khảo hạch gì cả!
Bản tọa chỉ muốn xem thử ngươi đúng là có ý muốn gia nhập Thương Sơn phái ta hay là không mà thôi!"
"Nói...nói vậy...nghĩa là...?"
Hoa Miên Nhược khóe miệng run run.
"Nghĩa là bây giờ ngươi cũng là thành viên của Thương Sơn phái!"
Nghe đến đây Hoa Miên Nhược dự quỳ xuống, liền bị Vương Nhất Tự ngăn lại.
"Khoan hãy quỳ, bản tọa còn có một việc muốn nói với ngươi!"
"Xin chưởng môn cứ nói!"
"Đúng lúc bản toạ đang thiếu một cái chân truyền đệ tử, ngươi có hứng thú hay không?"
"?!!"
Hệ thống.
Gương mặt Hoa Miên Nhược hiển hiện lên ngốc trệ.
"Chưởng môn, ta không có tu vi cảnh giới, căn cốt cũng là phàm phẩm, lấy tài đức gì lại được chưởng môn thu nhận làm đệ tử chân truyền?"
Vương Nhất Tự quay người lại, tay chắp lại sau lưng, ánh mắt nhìn về phía hồ xa xăm xa xăm, giọng nói ôn tồn chậm rãi.
"Thương Sơn phái ta không phân biệt phàm nhân hay là thiên tài.
Thiên tài nếu như hống hách ỷ lại, trển mãng tu luyện thì khác gì phàm nhân?
Phàm nhân nếu như chịu cố gắng, không sợ gian khổ, chăm chỉ tu luyện thì vẫn có thể đi đến nhân sinh đỉnh phong.
Phàm nhân và thiên tài có khác biệt hay sao?
Ngươi lúc trước là đệ tử Hỗn Càn Thiên tông nhưng trãi qua sóng gió lại lưu lạc đến Thương Sơn phái ta, đó là giữa ngươi và bản toạ hữu duyên.
Bản toạ vì cái hữu duyên này nên mới thu nhận ngươi làm đệ tử chân truyền..."
"Ta...ta... chỉ sợ...trong chúng đệ tử...có người nói ra nói vào..."
"Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng!
Ở Thương Sơn phái lời bản toạ nói ra chính là tuyệt đối, bọn chúng không dám cũng không thể bàn tán.
Cơ duyên này chỉ đến một lần, nếu như ngươi không nắm bắt thì sẽ không..."
Vương Nhất Tự còn chưa kịp nói hết lời liền phía sau Hoa Miên Nhược liền lập tức quỳ xuống.
"Sư tôn ở trên xin nhận của đồ nhi một lạy!"
Hoa Miên Nhược cúi thấp đầu, trán chạm đất.
"Tốt, tốt, rất có tiền đồ!
Mau đứng lên!"
Vương Nhất Tự tiến đến đỡ Hoa Miên Nhược đứng dậy, hắn liền đưa cho nàng một viên đan dược.
"Đây là sơ cấp cảnh giới đan, do bản toạ đích thân luyện chế, chỉ cần ngươi phục dùng liền có thể mở ra khai mạch, có thể tu luyện trở lại!"
Hoa Miên Nhược hai tay nhận lấy đan dược, trong lòng không khỏi hoang mang.
Loại đan dược này nàng từng nghe nói đến, nhưng là do Tô đại gia tộc truyền ra, cũng không biết xuất xứ của nó.
Không ngờ lại là do chưởng môn của Thương Sơn phái luyện chế ra...
Hoang mang là có nhưng nghi hoặc thì lại không.
Nàng tức thì phục dùng.
Đan dược vừa tan, nàng cảm nhận được từng đoạn từng đoạn mạch trong cơ thể chuyển biến tức thì, liền khai thông cảnh giới.
Thiên địa linh khí xung quanh nàng cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết, và cơ thể nàng đang hấp thụ chúng.
Đây là khai mạch nhất đoạn, bước đầu tiên của tu tiên!
'Đan dược này cũng quá là ngưu bức đi!'
Hoa Miên Nhược nghĩ thầm, trong lòng mừng rỡ không thôi.
Vài ngày trước đây, khi bị đuổi ra khỏi Hỗn Càn Thiên tông, bị phế đi tất cả tu vi cảnh giới, nàng nghĩ rằng tất cả đã kết thúc với nàng, nhưng bây giờ đây, nàng đã có thể tiếp tục theo đuổi kiếm đạo, tiếp tục trên con đường tu tiên, cái ơn này Vương Nhất Tự ban cho thật sự là quá lớn lao đi.
"Đồ nhi đa tạ sư tôn ban cho đan dược!"
Hoa Miên Nhược quỳ xuống, hai tay ôm quyền cung kính hướng Vương Nhất Tự mà bái.
Đoạn, Vương Nhất Tự lấy từ không gian giới chỉ ra một cây kiếm bằng gỗ đưa cho Hoa Miên Nhược.
"Đây là nhập môn kiếm, xem như là quà nhập môn bản toạ tặng cho ngươi, sau này phải cố gắng tu luyện cho thật tốt a!"
"Đạ tạ sư tôn!"
Hoa Miên Nhược cúi đầu, hai tay nhận lấy kiếm.
"Tiếp theo bản toạ sẽ truyền cho ngươi một môn kiếm kỹ..."
Vương Nhất Tự chỉ tay về phía hồ nước.
"Ngươi dùng kiếm thử chém một phát về phía hồ nước xem, không cần phải xuất ra kiếm khí làm gì"
Hoa Miên Nhược làm theo như lời Vương Nhất Tự nói.
Xẹt...
Nàng vung một kiếm về phía trước mặt, hoàn toàn không mang khí tức, hoàn toàn không có lực lượng, và cũng không có gì xảy ra.
"Đưa kiếm cho bản toạ!"
Vương Nhất Tự đưa tay ra nhận kiếm từ Hoa Miên Nhược.
"Nhìn cho kỹ!"
Hắn sau đó cũng vung một kiếm về phía trước.
Đường kiếm này Vương Nhất Tự xuất ra tuy chậm nhưng chứa đựng rất nhiều lực lượng.
Đùng!
Ầm ầm...!
Mặt hồ bị đường kiếm chém xuống, nước văng tung tóe, lập tức phân tách ra làm hai, có thể nhìn thấy cả đáy hồ.
Chứng kiến sự việc diễn ra trước mắt, Hoa Miên Nhược không tài nào giải thích được rốt cuộc là Vương Nhất Tự vừa làm gì.
Nàng đối với kiếm kỹ cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều loại, nhưng chưa từng thấy thứ gì như thế.
Đơn giản chỉ là vung một kiếm, không vận dụng đến linh lực trong cơ thể, không xuất ra kiếm khí, nhưng lại chém đôi cả mặt hồ rộng lớn nhường này?
Đây là cái gì kiếm kỹ?
Là cái gì ngưu bức chứ?
"Đã nhìn rõ rồi chứ?"
Vương Nhất Tự quay lại, trao kiếm lại cho Hoa Miên Nhược.
"Sư tôn, người vừa rồi là đã làm gì?
Một kiếm kia không hề có kiếm khí xuất ra nhưng lại mang một sức hủy diệt kinh khủng như vậy?"
"Đây là cái cơ bản mà một kiếm tu cần nắm vững...
Là kiếm cường!"
"Kiếm cường...?!"
Hoa Miên Nhược gương mặt hiện lên ngốc trệ.
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Đúng vậy, là kiếm cường!
Đây cũng không phải là một loại kiếm kỹ.
Nó đơn giản chỉ là dùng sức lực của bản thân mà xuất ra kiếm.
Người dùng kiếm dù tu vi cảnh giới không cao nhưng có thể thành thạo mượn lực lượng xung quanh bổ sung cho lực lượng bên trong cơ thể, vẫn có thể thi triển ra được như thế..."
"Mượn lực lượng xung quanh...?"
"Chính xác!
Bao quanh chúng ta, bao quanh tất cả mọi vật không chỉ có Thiên địa linh khí mà còn có một thứ gọi là Thiên địa lực lượng.
Kiếm tu, nếu có thể cảm nhận và sử dụng được Thiên địa lực lượng này sẽ dễ dàng đạt được thành tựu to lớn: Một kiếm bình Thiên hạ!"
Hoa Miên Nhược ngẫn người ra khi nghe Vương Nhất Tự nói.
Những lời nói đó như khai sáng đầu óc đang mụ mị, tối tăm của nàng.
Năm chữ: một kiếm bình Thiên hạ kia vốn là thứ mà tất cả kiếm tu đều ao ước.
Máu nóng trong người nàng lập tức sôi lên sùng sục.
"Sư tôn, xin hãy chỉ dẫn cho đệ tử!"