Chương 316: Hắc hiệp sĩ bí ẩn.
"Ư...ư..."
Yuri mở mắt ra, gương mặt hiện lên nhăn nhó khổ sở, toàn thân đau nhói, cô thử cử động.
"Mọi người không sao chứ?"
Seichi cũng choàng tỉnh dậy sau cú va chạm mạnh, lo lắng hỏi cả nhóm.
"Tớ không sao...chỉ là hơi choáng một chút..."
Akami lên tiếng đáp.
"Em ổn..."
Cả Hahari và Kazari cùng đồng thanh, giọng gắng gượng.
"Tôi cũng ổn..."
Sakura.
"Tôi cũng vậy, cậu chủ!"
Lee MinYing tay đặt lên trán che đi vết bầm do đầu va mạnh vào vô lăng.
"....."
Yoshimoto.
Tất cả mọi người khó khăn bò ra khỏi chiếc xe đã lật ngữa, móp méo dị dạng.
Cũng may mắn cho cả bọn là không ai bị thương nặng sau cú va chạm vừa rồi, phải như xui xẻo thì khi chiếc xe lao xuống ga tàu điện ngầm từ độ cao hơn mười thước thì đã sớm đi đoàn tụ với ông bà rồi.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hình như có một vụ nổ rất lớn vừa xảy ra..."
Sakura khó khăn hỏi.
Seicho sử dụng kỹ năng Trị liệu cấp tốc trị thương cho Yuri, giọng âm trầm đáp lời Sakura.
"Tớ cũng không biết...
Nhưng mà có lẽ là do đám mây đen kì lạ kia gây nên...
Chúng ta lên trên kia xem xem..."
Seichi lúc này khá là lo lắng với tình hình bây giờ, cậu cảm nhận được sự nguy hiểm phía trên kia, nhưng mà hiện tại cũng chỉ còn cách đi lên trên đó mà thôi.
Seichi nhíu mày nhìn đống đá ngổn ngang che cả lối đi trước mặt.
Ga tàu điện ngầm hoàn toàn bị sập sau chấn động kinh khủng vừa rồi, rất may là đống đất đá kia không đổ ập lên đầu cả bọn, nếu không thì...
Thật sự là rất may mắn!
Cả đám gật đầu đồng ý với Seichi.
Seichi quay người trực bước lên cầu thang dẫn lên phía trên thì phía sau Yoshimoto khẽ giật giật tà áo cậu.
"Yoshimoto, em vẫn còn bị thương chổ nào sao?"
Seichi ngốc trệ hỏi.
Yoshimoto lắc đầu, điệu bộ rất khó nói.
"Điện... điện thoại...của em...?"
Yoshimoto giọng lí nhí, ánh mắt buồn bã nhìn cái điện thoại đã bị vỡ màn hình, đưa ra phía trước.
Nó là công cụ duy nhất giúp Yoshimoto có thể giao tiếp với mọi người.
Nhưng hiện tại thì nó đã hỏng sau cú va chạm vừa rồi.
"Yoshimoto này..."
Seichi xoa xoa đầu Yoshimoto giọng ôn nhu an ủi cô.
"Em cũng không cần tới nó nữa đâu...
Em có thể nói kia mà!
Lúc đầu sẽ khó khăn, nhưng bọn anh sẽ giúp em!
Được chứ?"
Yoshimoto nhìn Seichi, rồi lại quay sang nhìn tất cả mọi người xung quanh cô.
Tất cả đều mỉm cười, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.
Yoshimoto khẽ gật đầu ngượng ngùng, giọng cô vẫn lí nhí.
"Cảm...cảm ơn...mọi người..."
Seichi khẽ mỉm cười với Yoshimoto sau đó trực bước lên bậc thang thì hệ thống bất chợt lên tiếng cảnh báo.
"Chủ nhân, ta phát hiện phía bên trên xuất hiện rất nhiều những thứ không phải là con người, những thứ đó mang trên mình một nguồn năng lượng rất tà ác!"
Seichi liền khựng lại.
'Không phải con người...?
Ngươi nói là rất nhiều sao?
Số lượng bao nhiêu?'
"Không đếm xuể!"
Hệ thống trả lời ngắn gọn, nhưng câu trả lời này khiến cho tâm thần Seichi đang lo lắng lại càng lo lắng hơn.
Nhưng mà lo lắng vào lúc này thì cũng không có ý nghĩa gì cả, trước tiên là phải rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt!
Chỗ mà cả bọn đang đứng là một ngõ cụt, không có chỗ để mà ẩn nấp, nếu như những thứ mà hệ thống nói đến ập vào đây thì xem như cả bọn chỉ có con đường chết.
"Chúng ta mau đi thôi, không có thời gian mà nấn ná lại chỗ này thêm được nữa!"
Seichi nói với đám người phía sau lưng bằng một giọng trầm và nghiêm túc.
Cả bọn, nhìn vào thái độ của Seichi lúc này có thể đoán biết được sắp có chuyện xảy ra, một chuyện hết sức nghiêm trọng.
Và không ai nói với ai lời nào liền lẳng lặng bước theo sau Seichi lên mặt đất.
Nhưng khi cả bọn lên tới mặt đất thì cảnh tượng trước mắt khiến cho cả bọn lập tức đứng hình gương mặt lập tức trở nên bàng hoàng xen lẫn kinh sợ.
Vài phút trước, nơi đây còn là một con đường sầm uất với đông nghẹt người, mà bây giờ chỉ còn lại là một bãi đất trống trãi khói bụi giăng mù mịt
Những ngôi nhà chọc trời, đường phố, cây cối đến cả con người....tất cả, tất cả đều bị vụ nổ kinh khủng khi nãy quét sạch không để lại một dấu tích nào.
Nhóm Seichi nhìn xung quanh, họ còn tưởng rằng bản thân đã lạc vào một thế giới khác, một thế giới hoàng tàn và không hề có sự sống.
"...cái...cái gì thế...này...?"
Hahari tay che miệng, giọng run run nói.
"....."
Yoshimoto, Yuri, Sakura.
"Mẹ....?
Tớ phải về nhà ngay...!"
Akami thốt lên, liền chạy về hướng của nhà cậu, với tâm trạng hoảng loạn đầy lo lắng.
"Thư ký Lee, mau đuổi theo cậu ấy!"
Seichi liền lên tiếng, lập tức đưa cho Lee MinYing một khẩu súng.
"Bảo vệ cậu ấy và bản thân!
Gặp lại chổ biệt thự!"
Lee MinYing gật đầu, liền chạy theo Akami.
"Seichi kun, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy...?"
Hahari tâm thần sợ hãi, gương mặt cô hiện lên đầy lo lắng, cô là đang lo cho gia đình mình.
Đứng bên cạnh, Kazari cùng Yoshimoto cũng cùng chung tâm trạng ấy, nhưng mà họ không biết phải nên làm gì bây giờ cả.
Seichi lắc đầu.
"Anh cũng không biết...
Nhưng bây giờ chúng ta phải lập tức hành động!
Trước tiên chúng ta đến nhà Yoshimoto và Kazari xem sao đã.
Sau đó trở về biệt thự hội họp lại với thư ký Lee cùng với Akami!"
"Vâng..."
Yuri, Hahari và Yoshimoto gật đầu đồng ý.
"Em sẽ về võ quán một mình, như vậy sẽ nhanh hơn!"
Kazari lên tiếng.
"Không được, Kazari!
Em không được hành động một mình, rất nguy hiểm!
Chúng ta vẫn chưa biết là chuyện gì đang xảy ra cả!
Anh cảm thấy trong đám khói bụi mù mịt này...có gì đó rất nguy hiểm..."
Seichi lập tức ngăn Kazari lại.
"Nhưng... nhưng mà..."
"Em yên tâm, bác Tanza sẽ ổn thôi!
Chúng ta sẽ cùng đến đón bác ấy!"
Seichi nhẹ nhàng trấn an Kazari, nhưng mà cậu biết rõ một chuyện, cả gia đình Hahari, gia đình Yoshimoto, và võ quán của ông Tanza, bọn họ đều không hề ổn một chút nào trước tình huống đang diễn ra này.
"Ừm..."
Kazari gật đầu lo lắng.
Cả đám liền từ từ di chuyển, từ từ biến mất trong đám bụi đất mù mịt dày đặc vẫn còn đang lơ lửng trong không khí.
Cách chỗ nhóm Seichi khá xa.
Nơi miệng hố khổng lồ xuất hiện, chi chít bò lên những con quái vật.
Hình dạng của chúng như những con thằn lằn, nhưng sau lưng có gai nhọn, bọn chúng đi bằng hai chân và cao gần hai thước.
Bọn chúng trèo lên trên miệng hố, tập trung lại xung quanh chổ đó.
Bọn chúng chen chúc, san sát nhau, số lượng là rất đông, không thể đếm nổi.
Rầm...
Rầm...
Ở sâu tít phía dưới miệng hố đen ngòm lại đang trèo lên là những sinh vật khổng lồ, hình dạng tựa như những con rùa, nhưng bốn chân là của cá sấu, trên mai chi chít những gai nhọn, đuôi của bọn chúng to và dài, chóp đuôi là một quả tạ lớn cũng đầy gai nhọn.
Những con rùa khổng lồ này số lượng cũng rất nhiều, phải đến vài trăm con.
Bọn chúng sau khi ra khỏi miệng hố liền tụ tập xung quanh đó, và không hề di chuyển, tựa như đang chờ đợi một cái gì đó.
Và chỉ một chốc lát sau đó, một luồng hào quang u ám xuất hiện từ cổng không gian phía trên trời.
Một bóng người xuất hiện bên trong cổng không gian từ từ hạ xuống.
Kẻ vừa xuất hiện dừng lại lơ lửng giữa không trung cách mặt đất hơn ba mươi thước, phía trên đầu bọn quái vật.
Tên này toàn thân trang bị giáp trụ như một hiệp sĩ thời trung cổ, chỉ để lộ cặp mắt đỏ ngầu, ở hắn ta toát ra một bá khí rất kinh khủng và cũng cực kỳ tà ác.
Trên tay hắn ta là một thanh đại kiếm màu đen với hắc khí vẫn quanh lưỡi kiếm.
Hắn quan sát một lượt phía bên dưới bằng cặp mắt sắc lạnh và tràn đầy sát khí, hắn sau đó chỉ tay về phía đống đổ nát xung quanh, ra lệnh cho đám quái vật.
"Tiến lên!
Tàn sát hết bất cứ thứ gì động đậy cho ta!"
Grào grào....
Gréc gréc...
Đám quái vật gầm lên hung hăng, chấn động cả một vùng rộng lớn sau khi nhận được lệnh, liền sau đó tản ra khắp mọi ngóc ngách với tốc độ rất nhanh.
Phía trên, tên hắc hiệp sĩ bí ẩn, cầm thanh kiếm gác lên vai dõi theo đám quái vật.
"Ngài Kermick, kế hoạch của chúng ta là tiêu diệt thế giới này!
Nhưng năm viên Ma hạch chúng ta gieo lúc trước đã bị ai đó phá đi mất ba viên.
Vì thế chỉ có thể triển khai quân đội trong khu vực này mà thôi..."
Một tên trùm kín đầu xuất hiện phía sau tên hắc hiệp sĩ bí ẩn, giọng trịnh trọng nói.
"Ngươi đi tìm và giết tên đã phá hủy Ma hạch cho ta!
Việc còn lại, cứ để cho bọn rác rưỡi dưới kia lo!"
Tên hắc hiệp sĩ lạnh lùng nói.
"Tuân lệnh!"
Tên trùm đầu cúi đầu, liền biến mất.
Tên gắc hiệp sĩ sau đó từ từ đáp xuống đất.
Hắn chọn một chổ cao ráo chậm rãi đi tới.
Một cái ngai bằng xương người bất chợt trồi lên từ dưới đất trước mặt hắn.
Hắn ngồi xuống cái ngai xương người vừa xuất hiện kia, tay chống cằm, giọng nói trở nên thích thú.
"Để ta tận hưởng cái cảm giác xóa sổ thế giới một lần nữa nào...".