webnovel

Chương 305: Tôi sẽ giúp cậu!

Chương 305: Tôi sẽ giúp cậu!

Cả đám người ngồi xung quanh nhìn Sakura chăm chú.

"Tôi tên là Sakura Yukimura, là người kế thừa vị trí pháp sư đời thứ ba mươi lăm của gia tộc Yukimura..."

"Vậy là còn có nhiều những pháp sư khác ngoài cậu đúng không?"

Yuri hỏi.

Sakura gật đầu.

"Đúng vậy, trong gia tộc, có rất nhiều pháp sư khác nữa...nhưng là..."

"Nhưng là...?"

"Hai năm trước....tất cả người trong gia tộc...đều bị...tàn sát...tôi...tôi là người duy nhất...còn lại..."

Sakura nước mắt trực chảy ra.

Cả đám nhười nhíu mày kinh ngạc xen lẫn hoang mang.

"Tất cả chỉ...chỉ vì một con...ác linh..."

"Một...con ác linh...tàn sát cả một gia tộc?

Hơn nữa...là một gia tộc pháp sư diệt ma?"

Akami khóe miệng co giật.

Sakura nắm chặt hai tay, khẽ run lên.

Seichi hai chân mày nhíu lại khi vẻ đau đớn phẫn uất trên gương mặt Sakura hiện lên.

"Vậy hẳn là con ác linh đó rất mạnh...?"

"Rất...rất mạnh..."

Sakura âm trầm.

"Tớ sẽ giúp cậu tiêu diệt nó!"

Seichi thản nhiên nói.

Sakura khẽ giật mình trước câu nói của Seichi ngơ ngác nhìn cậu.

"Cậu...cậu thật sự...sẽ giúp tôi sao...?"

"Cậu hiện tại đang sống một mình à?"

Seichi hỏi.

"Đúng vậy...

Tôi đã không còn họ hàng hay người thân nữa..."

Với ánh mắt đượm buồn, Sakura đáp.

"Vậy cậu có muốn ở cùng với bọn tớ không?"

"Hả?"

"Đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì cả đâu!

Tớ chỉ muốn biết thêm về con ác linh đó mà thôi.

Sẽ rất tiện nếu như cậu dọn đến sống cùng bọn tớ.

Dù sao chổ của bọn tớ cũng khá rộng..."

Seichi giải thích.

Sakura trở nên do dự, ngẫm nghĩ hồi lâu.

"Được, tôi đồng ý!"

Sakura sau đó gật đầu nói.

Biệt thự nhà Seichi, vài tiếng sau đó.

Seichi âm trầm ngồi trên sân thượng xem lại bảng trạng thái của bản thân.

"Bảng trạng thái:

- Tên: Seichi Yamato.

- Nghề nghiệp: học sinh trung học

- Chức vụ: chưa có

- Danh hiệu: Truyền nhân của vua Arthur.

- Cấp độ 52

- Sức mạnh: 340

- Trí lực: 210

- Nhanh nhẹn: 270

- Thể lực: 330

- Kỹ năng:

1. Linh Cảm, cấp 1.

2. Trị liệu cấp tốc, cấp 1.

3. Gia tốc, cấp 1.

4. Vùng đất của Hoàng đế, cấp 1.

5. Kẻ thống trị bóng tối, cấp 1.

6. Chiến thần hủy diệt Icarus.

- Mở rộng..."

Seichi nhíu mày.

"Tại sao phía sau kỹ năng lại hiện lên cấp độ?"

"Chủ nhân cứ 100 cấp sẽ nhận được 2xp, dùng để thăng cấp kỹ năng.

Kỹ năng hiện tại của chủ nhân chỉ là kỹ năng sơ cấp, càng nâng lên cấp cao, kỹ năng sẽ càng mạnh!"

Hệ thống giải thích.

"Vậy sao Chiến thần Icarus lại không hề hiện cấp độ?"

Seichi ngốc trệ.

"Chiến thần hủy diệt Icarus là một loại kỹ năng đặc biệt, không thể thăng cấp!"

"Ây dà, sao ta cứ cảm thấy mọi chuyện đang trở nên dễ dàng vậy nhỉ?"

"Ý chủ nhân là sao?"

Hệ thống hỏi.

"Nếu như ta sử dụng Chiến thần Icarus để tiêu diệt ác linh, chẳng phải là rất dễ dàng hay sao?"

"....."

Hệ thống.

"Tuy thời gian hồi chiêu khá lâu, nhưng nếu chịu khó đợi thì chỉ cần một tuần nữa, ta có thể phá hủy cả ba viên Ma hạch cuối cùng rồi!"

"Đó là hiển nhiên!

Chiến thần hủy diệt Icarus phải nói là rất mạnh, rất bá đạo!

Dùng nó để tiêu diệt ác linh là rất dễ dàng!

Nhưng mà..."

"Nhưng sao?"

Seichi nhíu mày hỏi.

"Nó vẫn có một nhược điểm..."

"Nhược điểm?"

Seichi ngốc trệ.

"Trong phần mô tả kỹ năng làm gì có dòng nhược điểm?"

"Là trạng thái ẩn, phần này sẽ không liệt kê trong phần mô tả kỹ năng.

Chỉ khi sử dụng kỹ năng mới có thể biết được..."

Hệ thống giải thích.

"Vậy nhược điểm của kỹ năng Chiến thần hủy diệt Icarus là gì?"

"Nhược điểm của kỹ năng này chính là dùng điểm tiềm năng để hiến tế..."

"Là...?"

"Lần đầu chủ nhân chuyển sang trạng thái chiến thần Icarus, đã sử dụng 4 điểm tiềm năng để thi triển, 4 điểm ấy chia đều cho bốn loại tiềm năng.

Nếu lần sau chủ nhân sử dụng trạng thái chiến thần, bốn loại tiềm năng của chủ nhân sẽ bị giảm 10 điểm mỗi loại, nghĩa là phải tốn 40 điểm tiềm năng để hiến tế.

Và lần thứ 3 sử dụng sẽ phải cần 400 điểm để hiến tế..."

Hệ thống giải thích.

"Có nghĩa là mỗi lần sử dụng kỹ năng đó thì chỉ số của ta sẽ giảm xuống sao?"

"Đúng là vậy!

Lần sau sẽ tốn gấp 10 lần lần trước!"

Seichi khóe miệng co giật.

Chiến thần hủy diệt Icarus quá mạnh, nhưng không thể dùng bừa bãi được.

Nếu không phải là tình huống cận kề cái chết, tốt nhất không nên dùng đến.

Dùng nhiều quá sớm muộn gì cũng trở thành phế vật.

Đây quả đúng là một con dao hai lưỡi mà.

Seichi thở dài một cái.

Cậu là muốn kết thúc sớm mọi chuyện, nhanh chóng đi cứu Liễu Doanh.

Ở thế giới này cũng gần hai tuần, mục tiêu thì vẫn chưa đạt được tới một nữa.

Cậu vẫn còn cách mảnh ký ức kia tận ba viên Ma hạch.

Muốn đẩy nhanh tiến độ thì chỉ có cách nâng cao cấp độ của bản thân mà thôi.

Nhưng thế giới này ngoài ác linh và những hồn ma ra thì làm gì có quái vật nào khác để mà cày cấp kia chứ.

"Chủ nhân nhìn như muốn gia tăng cấp độ lên nhanh chóng?"

Hệ thống lên tiếng hỏi.

"Đúng là vậy..."

"Rất tiếc, hiện tại muốn thăng cấp chỉ có thể tiêu diệt quái vật mà thôi.

Không còn cách nào nữa cả!"

"Chuyện này ta biết..."

"Nhưng nếu chủ nhân đạt được đến cấp độ 100, sẽ có thể mở ra Mê cung Tartarus, tiến vào đó có thể giúp chủ nhân gia tăng cấp độ rất nhanh!"

"Cũng vẫn còn thiếu tận 48 cấp độ, phải rất lâu mới có thể..."

Đúng là như vậy, cấp độ càng cao thì điểm kinh nghiệm cần để thăng cấp cũng rất nhiều.

"Seichi kun, anh đang làm gì đấy?"

Yuri xuất hiện phía cửa, hỏi.

"Anh chỉ đang suy nghĩ một chút thôi..."

Yuri đi đến chổ Seichi, ngồi xuống bên cạnh.

"Thế anh đã quyết định chưa?"

"Quyết định chuyện gì cơ?"

Seichi ngốc trệ hỏi.

"Thì chuyện của Sakura san ấy!"

"Thì anh đã nói là sẽ giúp cậu ấy mà..."

"Anh không lo lắng về chuyện Sakura nói hay sao?"

"Ý em là về con ác linh kia sao?"

"Vâng, con ác linh đó có thể tiêu diệt cả một gia tộc toàn là pháp sư, chắc chắn nó không phải là một con ác linh bình thường..."

Yuri nhíu mày nói.

"Ừm...

Anh có thể biết được điều mà em đang lo lắng.

Nhưng nếu chỉ là mạnh không thôi thì sẽ vẫn có cách để tiêu diệt nó.

Cái anh lo là chuyện khác..."

"Anh lo chuyện gì?"

Yuri nghiêng đầu ngốc trệ, hỏi.

"Cậu chủ, cô Sakura đã đến!"

Lúc này Lee MinYing xuất hiện ở cửa.

"Cô sắp xếp chổ ở cho cậu ấy giúp tôi.

Sau đó nói cậu ấy lên sân thượng, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy..."

Seichi nói với Lee MinYing.

"Vâng..."

Lee MinYing cúi đầu đáp , sau đó liền quay đi.

"Chuyện này để tí nữa rồi nói.

Chúng ta cần phải nghe chuyện của Sakura trước đã"

Seichi nói.

"Vâng..."

Yuri gật đầu.

Hơn mười phút sau, Sakura đi lên sân thượng.

Cô ngồi đối diện với Seichi và Yuri.

"Cảm ơn...cậu..."

Sakura ngập ngừng nói với Seichi.

"Chổ này cậu thấy tốt chứ?"

Seichi mỉm cười hỏi.

"Tốt...rất tốt...tốt hơn nhiều so với dãy nhà trọ lúc trước của tôi..."

Yuri rót trà cho Sakura.

"Cậu đừng ngại gì cả!

Nếu cần gì cứ nói ra, mọi người sẽ giúp cậu!"

Yuri nói.

"Ừm..."

Sakura khẽ gật đầu.

"Cậu có thể nói rõ hơn cho tớ biết về con ác linh kia không?

Nó ở đâu?"

Seichi hỏi.

"Nó ở núi Koyuu, Osaka.

Cũng là nơi gia tộc tớ sinh sống..."

"O...Osaka?"

Seichi kém chút phun ra ngụm trà đang uống dỡ.

"Không phải ở Tokyo sao?"

"Tôi có nói là tôi ở Tokyo hay sao?"

Gương mặt Seichi hiện lên đặc sắc.

Mấy con ác linh ở Tokyo đã đủ rắc rối lắm rồi, giờ lại thêm một con ở tận Osaka nữa chứ...

"Vậy cậu đã từng nhìn thấy con ác linh đó chưa?"

Yuri hỏi.

"Chưa...chỉ có những người trong gia tộc nhìn thấy nó...nhưng họ đã..."

"Vậy cậu biết khả năng của nó không?"

Sakura lắc đầu.

"Bố mẹ tôi đã hy sinh để tôi có thể chạy thoát khỏi nơi đó...

Tôi chỉ biết rằng con ác linh này là một linh hồn rất tà ác và cổ xưa mà thôi..."

Sakura nắm chặt hai tay, điệu bộ vừa buồn bã vừa cay đắng.

"....."

Yuri.

"Linh hồn tà ác cổ xưa?"

Seichi ngốc trệ.

"Ừm...

Núi Koyuu ở Osaka là một vùng đất linh thiêng.

Nơi đó rất thu hút ma quỷ.

Nói cho dễ hiểu thì đó là cánh cổng ngăn cách giữa thế giới này và thế giới bên kia.

Gia tộc Yukimura chúng tôi có nhiệm vụ là bảo vệ cánh cổng, không để cho ma quỷ thoát ra thế giới này..."

Sakura giải thích.

"Vậy là có một linh hồn tà ác đã thoát ra và giết hết những người trong gia tộc Yukimura...?"

"Đúng... vậy...."

"Sự việc xảy ra là vào khoảng hơn hai năm trước phải không?"

Seichi hỏi.

"Ừm....hiện tại thì nơi đó tràn ngập ma quỷ...

Bất cứ ai đặt chân đến núi Koyuu... hoặc là mất tích không dấu vết... hoặc là trở về với bộ dạng không tỉnh táo và rồi sau đó cũng... chết đi..."

"Chuyện này có thể lý giải khá nhiều điều đấy!"

Seichi tay nâng cằm nói.

"Ý anh là sao Seichi kun?"

Yuri ngốc trệ quay sang hỏi Seichi.

"Theo như lời Nguyệt lão thì ma quỷ chỉ xuất hiện hơn một năm trở lại đây.

Rất có thể núi Koyuu chính là ngọn nguồn bắt đầu cho tất cả mọi thứ..."

Seichi giải thích.

"Vậy nếu như chúng ta tiêu diệt tên ác linh kia và phong ấn lại núi Koyuu thì sẽ không còn ác linh xuất hiện nữa, đúng không?"

Yuri hỏi.

"Có lẽ là như thế nếu như..."

Seichi trầm ngâm.

"Nếu như?"

Yuri và Sakura ngốc trệ.

"Theo như Sakura nói, tên đó là một ác linh cổ xưa, đã tàn sát cả một gia tộc, hơn nữa, nơi nó cư ngụ lại là một nơi thu hút linh hồn.

Anh chỉ lo là nó đã không còn là ác linh nữa rồi..."

Seichi nhíu mày nói.

"Vậy...vậy nó...?"

Sakura khóe miệng hơi giật, tâm trạng bỗng chốc hiện lên lo lắng.

"Rất có thể nó đã trở thành quỷ linh!"

Ánh mắt Seichi trở nên ngưng trọng.

Yuri cũng nhăn mặt khi nghe Seichi nói.

"Vậy...nếu như là vậy...cậu...cậu có thể giúp tôi tiêu diệt nó không?"

Sakura giọng run run hỏi, cô ấy biết rõ cái thứ gọi là quỷ linh mà Seichi nói tới là thứ gì.

"Tớ sẽ giúp cậu nhưng không phải là bây giờ!"

Seichi thản nhiên đáp.

"Ý cậu là sao?"

"Mục tiêu của tớ là tiêu diệt đám ác linh ở Tokyo!

Còn con ác linh kia lại ở Osaka..."

"Nói...như thế...nghĩa là cậu sẽ không..."

Ánh mắt Sakura hụt hẫng thoáng đượm buồn.

"Sẽ không!

Nhưng cậu thì có thể!"

Seichi mỉm cười nói.

"Tôi?"

Sakura hiển hiện lên ngốc trệ, ngón tay chỉ vào bản thân, hỏi.

"Đúng vậy!

Cậu sẽ là người tiêu diệt nó, và trả thù cho gia tộc!

Tớ sẽ giúp cậu làm việc đó!"

"Bằng cách nào chứ?

Tôi...tôi không đủ mạnh...để chống lại nó..."

"Tập luyện bằng thực chiến!"

Seichi thản nhiên giơ ngón tay lên nói.

"Hả?"

Seichi đứng lên, đi tới chống tay vào lan can, nhìn xuống dưới khu vườn.

"Ở Tokyo này vẫn còn có ba con ác linh mà tớ bắt buộc phải tiêu diệt.

Sakura, cậu sẽ cùng đi với tớ để tiêu diệt bọn chúng.

Đây cũng là một cách để nâng cao sức mạnh của cậu..."

Seichi ngưng một nhịp.

"Con người, chỉ những lúc cận kề cái chết thì mới bộc lộ được sức mạnh tiềm ẩn ở bên trong.

Tớ tin, chiến đấu với ác linh càng nhiều, cậu sẽ càng mạnh lên!

Và khi cậu thực sự mạnh lên, cậu có thể tự tay mà trả thù cho cha mẹ, cho gia tộc của cậu!"

Seichi quay lại phía hai cô gái, ánh mắt nhìn vào Sakura.

"Sao nào?

Cậu có muốn giúp tớ?

Có muốn mạnh lên để trả thù không?"

Sakura siết chặt nấm đấm, ánh mắt hiện lên quyết tâm, trả lời Seichi.

"Tôi...tôi sẽ giúp cậu...!".

Próximo capítulo