webnovel

Chương 286: Thầy trừ tà Seichi Yamato.

Chương 286: Thầy trừ tà Seichi Yamato.

Trường Takamida.

Giờ tan học.

Nhóm Seichi như thường lệ đứng ở cổng trường đợi xe đến.

"Là hắn kìa!"

"Đó là Seichi Yamato, là cái thằng đã đấu với Kazari sama lúc trưa..."

"Thật sao?

Nhìn thằng đó không giống như người tập võ...

Làm sao có thể thắng Kazari sama chứ?"

Hàng loạt lời bàn tán, xì xầm nhắm vào Seichi, nhưng Seichi không hề để tâm đến.

Trong đám học sinh, có một ánh mắt thù hằn nhìn thẳng vào Seichi, chính là Hội trưởng Hội học sinh.

Hắn rất ghét, nói đúng ra là hận Seichi.

Ngày khai giảng Seichi đã làm hắn bẽ mặt trước tất cả học sinh, mối thù này hắn sẽ tìm cách trả, hắn lúc nào cũng chờ đợi cơ hội.

Đám côn đồ chặn đường nhóm Seichi lúc trước chính là do tên Hội trưởng Hội học sinh này thuê đến, hòng dạy cho Seichi một bài học, nhưng hắn không ngờ rằng Kazari lại xuất hiện giải vây cho Seichi.

Sau khi xe đến, cả nhóm Seichi liền bước lên, hướng thẳng đến nhà của Hanna.

Reeng...reeng...

Akami tiến đến bấm chuông nhà Hanna.

"Cháu lại đến đấy à, Akami kun?"

Chốc lát sau, mẹ Hanna bước ra mở cửa.

"Vâng ạ!

Hôm nay cháu có dẫn theo một người bạn..."

Akami nói.

"Chào cô, cháu là Seichi Yamato!"

"Chào cháu!

Hai đứa vào đi..."

Mẹ Hanna mới hai người vào bên trong.

Seichi có thể nhìn ra được sự buồn bã trong lời nói và ánh mắt của bà ấy, cả gương mặt tiều tụy vì thiếu ngủ của bà.

Akami và Seichi ngồi ở phòng khách, đối diện với mẹ của Hanna.

Trông gương mặt bà rầu rĩ nhợt nhạt, quầng mắt thâm lại vì cả mấy đêm rồi bà thức trắng để chăm sóc cho Hanna.

"Cô Fuuky, Hanna san bạn ấy đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?"

Akami hỏi.

Mẹ Hanna rót nước cho hai người, giọng nói buồn bã trả lời.

"Con bé vẫn như vậy, thậm chí càng ngày càng tệ hơn...đêm qua con bé la hét suốt đêm, đến sáng lại trở nên..."

Bà Fuuky không kìm được nước mắt, giọng nói trở nên nghẹn.

"Xin lỗi hai cháu..."

Bà Fuuky lấy khăn lau đi nước mắt.

"Không sao đâu ạ..."

Akami nói, giọng cậu cũng đượm buồn vì chuyện của Hanna.

"Hanna la hét vào ban đêm, tinh thần hoảng loạn, sợ hãi, và luôn nhắc về một người nào đó, cháu nói có đúng không?"

Seichi liền vào thẳng vấn đề, nghiêm túc nói.

Bà Fuuky giật mình, nhìn chăm chăm cậu nhóc trước mặt.

"Sao...sao cháu biết...?"

"Bạn cháu là...một thầy trừ tà...

Hôm nay cháu đưa bạn ấy tới đây là vì chuyện của Hanna san..."

Akami ngập ngừng nói.

"Thầy trừ tà...?

Còn trẻ như thế mà...lại là thầy trừ tà sao?"

Bà Fuuky ngạc nhiên, ánh mắt quan sát Seichi từ trên xuống dưới.

"Cô có thể không tin...

Nhưng thật sự là vậy!

Cháu thực sự là một thầy trừ tà!"

Seichi chậm rãi nói.

"Lấy gì chứng minh cậu là một thầy trừ tà?"

Bà Fuuky nhíu mày hỏi.

"Chuyện này..."

Akami ngập ngừng.

Seichi liền phóng thích ra năng lượng trong cơ thể, triển khai kỹ năng Vùng đất của Hoàng đế.

Với kỹ năng này, cậu có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh một cách rõ nét nhất trong phạm vi cho phép, tựa như một máy chiếu ba trăm sáu mươi độ có thể nhìn xuyên tường.

Seichi nhíu mày quan sát mọi thứ xung quanh căn nhà, sau đó ánh mắt cậu hướng lên phía trên cầu thang, lối dẫn đến phòng của Hanna.

"Này cậu...?"

Bà Fuuky gọi Seichi.

"Cháu có thể gặp Hanna không?"

Seichi nói.

"Chuyện này...hiện giờ con bé không nói chuyện với ai, cũng không để ý gì tới xung quanh...

E là..."

Bà Fuuky ngập ngừng.

"Cháu có thể giúp được bạn ấy!"

"Cô chú đã tìm rất nhiều bác sĩ đến để xem bệnh cho con bé...

Cũng đều không thể..."

"Nếu cô cho phép!

Cháu có thể thử!"

"Cô Fuuky, có thể cô không tin bọn cháu...

Nhưng đây có lẽ là một cơ hội để giúp Hanna!

Xin cô..."

Akami chắp tay nói.

Bà Fuuky suy nghĩ một chốc, sau đó thở dài.

"Được rồi...

Hai đứa theo cô!"

Cả ba người đứng dậy, đi lên lầu.

"Hanna, có Akami và bạn cậu ấy đến thăm con đây!"

Bà Fuuky nói, sau đó mở cửa bước vào.

Seichi nhíu mày nhìn thẳng vào Hanna.

Bộ dạng cô ấy hiện tại xơ xác, tiều tụy.

Đôi mắt vô hồn, quầng mắt thâm đen.

Ngồi ôm gối, nép sát vào góc phòng, hết như đang sợ hãi một thứ gì đó.

"Hanna, là tớ đây!

Là Akami đây!

Cậu nhận ra tớ không?"

Akami lo lắng đi đến chổ Hanna.

Hanna vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề có chút phản ứng nào, ánh mắt vẫn dáo dác nhìn về khoảng không trước mặt.

Dường như cô ấy không hề cảm nhận được mọi thứ xung quanh.

'Đây là...?'

Seichi nhíu mày.

Một sợi dây màu đỏ tựa như sợi chỉ hiện trên trán của Hanna, kéo dài ra phía cửa sổ, hướng xa ra phía bên ngoài.

Với tác dụng của Vùng đất Hoàng đế, chỉ một mình Seichi có thể nhìn thấy sợi chỉ đỏ kia.

"Có thể là Hanna bị ai đó kiểm soát tinh thần bằng sợi chỉ đỏ này!"

Hệ thống nói.

"Nếu cắt đứt nó, có thể Hanna sẽ tỉnh lại!"

'Dùng Excalibur được không?'

"Chắc chắn!"

Seichi liền quay lại nhìn bà Fuuky.

"Cháu có thể giúp được bạn ấy!

Nhưng cháu cần ở riêng với bạn ấy!

Cô và Akami có thể ra ngoài một chút được không?"

Bà Fuuky hơi do dự trước lời nói của Seichi.

"Cô Fuuky, hãy tin Seichi!"

Akami nài nỉ.

"Được rồi, nếu có thể giúp được con bé, vậy nhờ cháu...."

"Vâng!"

Seichi gật đầu.

Sau khi bà Fuuky và Akami ra khỏi phòng, Seichi liền lấy ra Excalibur.

Cậu vùng kiếm một đường chém đứt sợi chỉ đang kiểm soát Hanna.

Sợi chỉ đỏ bị cắt đứt liền lập tức biến mất.

Seichi nhanh chóng thu lại kiếm.

"Aaaaaa....!"

Không còn bị kiểm soát tâm trí, Hanna hét lớn lên một tiếng sau đó ngất đi.

Akami và bà Fuuky đứng bên ngoài cửa nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hanna, liền lập tức lao vào phòng.

Nhìn thấy con gái ngất xỉu nằm trên giường, dự cảm không lành, bà Fuuky liền chạy đến, đẩy Seichi ra, vội vàng ôm lấy Hanna.

"Hanna, con ơi?

Con sao vậy?"

Bà lo lắng gọi con gái.

"Cậu kia, cậu đã làm gì con gái tôi hả?"

Bà Fuuky liền quay qua Seichi, ánh mắt giận dữ quát lớn.

"Seichi, cậu đã làm gì thế hả?!"

Akami cũng lo lắng đi đến.

"Con gái tôi có chuyện gì...tôi liều mạng với cậu..."

Ánh mắt giận dữ của bà Fuuky chằm chằm nhìn Seichi như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

"...."

Seichi chỉ im lặng không lên tiếng.

Nhưng bất chợt một bàn tay yếu ớt nắm lấy cánh tay của bà Fuuky.

"Mẹ...con...con...không...sao rồi..."

Bà Fuuky giật mình, quay lại nhìn Hanna, nước mắt tuôn ra.

"Hanna...con...con...tỉnh rồi...sao?"

Hai mẹ con ôm chằm lấy nhau.

"Con...con...đói bụng..."

Hanna yếu ớt nói.

"Được...được...mẹ sẽ đi nấu cháo cho con ngay..."

"Tốt...tốt quá rồi..."

Akami nhìn Hanna, ánh mắt trực ứa lệ.

Hơn nữa giờ sau.

Hanna sau khi ăn cháo xong, đang nằm nghỉ trên giường.

Bà Fuuky ngồi bên cạnh âu yếm nhìn con gái.

Bà đã rất khổ sở khi nhìn thấy con gái trở nên như thế.

Lòng bà đau nhói khi nghe con gái la hét mỗi đêm.

Nhưng bây giờ bà đã thấy nhẹ lòng, bà muốn ở thêm chút nữa với con bé.

Akami và Seichi thì đang ngồi ở dưới phòng khách.

"Seichi kun, xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu..."

Akami hối hận, nhỏ giọng nói với Seichi.

"Cũng không trách cậu được!

Cậu cũng chỉ vì lo cho Hanna san thôi, không phải sao?"

"Nhưng mà...là anh em với nhau...tớ không nên nghi ngờ cậu mới phải..."

"Nếu như cảm thấy có lỗi, cậu có thể đãi tớ một chầu Ramen sau khi chuyện này kết thúc a!"

Akami liền tươi rói hẳn lên.

"Gì chứ?

Mười chầu cũng được!"

Seichi liền giơ ngón tay lên nói.

"Tất nhiên, phần của Yuri, Hahari và Yoshimoto cũng là cậu thanh toán!"

Akami khóe miệng hơi giật.

"Đương...đương nhiên... rồi...".

Lúc này bà Fuuky đi xuống lầu.

Trong lòng bà cảm thấy áy náy.

Bà đi tới trước mặt Seichi, cúi gập người.

"Cảm ơn cháu vì đã giúp con gái cô!"

Seichi vội đứng dậy.

"Cô không cần làm thế đâu..."

"Không!

Cháu là ân nhân của gia đình cô!

Đây là chuyện cô phải làm!"

Xoạch...

Bất chợt tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân vội vã bước vào trong.

"Bà nó ơi...Hanna tỉnh lại rồi sao...?"

Là giọng nói của bố Hanna.

Sau khi Hanna tỉnh lại, bà Fuuky đã gọi điện cho ông Tokiyama - bố Hanna.

Biết tin con gái đã khỏe lại, ông lập tức sắp xếp công việc, nhanh chóng lao nhanh về nhà.

"Seichi, cảm ơn cháu!

Chúng ta nợ cháu!"

Ông Tokiyama ngồi ở ghế sofa, cạnh bà Fuuky, nói.

"Hanna là bạn của Akami, thì cũng là bạn của cháu!

Đây là việc cháu nên làm!

Hai cô chú đừng để tâm!"

"Cháu đúng là người tốt, Seichi kun..."

"Phải rồi, rốt cuộc là Hanna đã gặp phải chuyện gì vậy?"

Akami ngốc trệ hỏi Seichi.

Seichi trầm ngâm, cầm ly nước lên uống một ngụm.

"Là do ác linh gây ra..."

Gương mặt bố mẹ Hanna cùng Akami hiển hiện lên chút hoang mang lẫn sợ hãi.

"Ác.. ác linh...?"

Seichi gật đầu.

"Đúng vậy ạ!

Có thể Hanna san đã gặp phải ác linh, và bị nó trói buộc linh hồn.

Khi nãy, cháu đã cắt đứt đi sự trói buộc ấy, vì thế mà Hanna san mới tỉnh lại..."

Akami khóe miệng hơi run khi nghe Seichi nói.

"Nói vậy, liệu Hanna có còn nguy hiểm không?"

Bố mẹ Hanna lo lắng hỏi.

"Không, tạm thời thì không..."

"Ý cháu là sao khi nói tạm thời?"

"Mất đi liên kết, chắc chắn ác linh kia đã nhận ra...

Có thể nó sẽ tìm đến Hanna một lần nữa..."

"Vậy... vậy phải làm sao?"

Cả bố mẹ Hanna và Akami cùng đồng thanh hỏi.

"Mọi người yên tâm!

Tối nay cháu sẽ tiêu diệt nó!

Không để nó làm hại ai nữa!"

"Tiêu...tiêu diệt ác linh...sao...?"

Bố mẹ Hanna ngập ngừng.

Lời nói này, nếu như là thốt ra từ miệng của một thầy trừ tà dày dặn kinh nghiệm thì cả hai người sẽ tin tưởng mà không chút nghi ngờ, nhưng mà, trước mặt hai ông bà chỉ là một cậu nhóc mới mười bảy, mười tám tuổi, làm sao một cậu nhóc như thế này lại có thể tiêu diệt được ác linh cơ chứ?!!

Seichi gật đầu cười nói.

"Đúng ạ!

Cháu dù sao cũng là một thầy trừ tà mà..."

"....."

Akami.

"Liệu có nguy hiểm không?"

Ông Tokiyama hỏi.

"Đối mặt với ác linh chắc chắn là rất nguy hiểm!Nhưng đây là việc của một thầy trừ tà!

Cháu không thể vì sợ nguy hiểm mà bỏ mặc được..."

"....."

Ông bà Tokiyama ánh mắt lo lắng nhìn Seichi.

"Cô chú yên tâm, cháu sẽ ổn thôi!

Hiện tại Hanna vừa tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều, cô chú nên chú ý tới cậu ấy thật nhiều..."

Ông bà Tokiyama gật đầu.

"Cô chú hiểu rồi!"

Seichi liền kéo Akami đứng lên.

"Vậy cháu xin phép!

Cháu còn phải chuẩn bị mọi việc cho tối nay!"

Akami hiểu ý cũng nói.

"Cháu...cháu cũng xin phép ạ!".

Seichi cùng Akami bước ra khỏi nhà, xe cũng vừa tới.

Yuri, Hahari và Yoshimoto cùng bước xuống xe.

Theo sau là thư ký Lee.

"Seichi kun, mọi chuyện sao rồi?"

Yuri tò mò liền hỏi.

"Anh có giúp được Hanna không?"

Hahari.

[Đã giải cứu công chúa thành công?]

Yoshimoto.

Seichi khóe miệng co giật.

"Nào nào...từ từ thôi...

Hanna san giờ đã ổn rồi!"

"Vậy thì tốt rồi..."

Hahari.

"Em biết là anh sẽ làm được mà!"

Yuri khoác tay Seichi nói.

[Đúng là chàng hiệp sĩ của ta!]

Yoshimoto.

Seichi quay qua nói với Lee MinYing.

"Thư ký Lee, nhờ cô đưa bọn họ về nhà!"

"Còn cậu chủ?"

"Tôi muốn đến công viên giải trí Sunny Land!"

"Đã hiểu!"

Lee MinYing gật đầu .

"Hả?

Anh tính đi công viên giải trí một mình sao?"

Yuri ngạc nhiên hỏi.

"Ừm...anh phải tiêu diệt bằng được con ác linh này!"

Seichi gật đầu.

"Không được!

Như thế sẽ rất nguy hiểm!"

Hahari ngăn lại.

[Đối phương là quái vật! Không thể đi]

Yoshimoto cũng vội vàng ngăn Seichi lại.

"Không thể để nó làm hại người khác được..."

"Nhưng mà lần trước anh xém chút đã mất mạng...

Em không muốn anh gặp nguy hiểm nữa..."

Yuri cố khuyên Seichi.

Seichi xoa đầu cả ba cô gái ôn nhu nói.

"Yên tâm, lần này sẽ khác!

Anh hứa sẽ lành lặn trở về!

Tin anh, được chứ?"

"....."

Yuri, Hahari, Yoshimoto.

"Tớ sẽ đi cùng với cậu!"

Akami ánh mắt kiên định nhìn Seichi, nói.

"Không!

Lần này tớ sẽ đi một mình!"

Seichi lắc đầu đáp.

"Nhưng mà..."

"Akami, tớ sẽ ổn!

Cậu đừng lo!"

"....."

Akami.

"Vậy tụi em đợi anh về..."

Chụt...!

Yuri và Hahari hôn lên má Seichi.

[Á...]

Yoshimoto đỏ mặt nhìn hai người kia.

Yuri và Hahari che miệng mỉm cười nhìn Yoshimoto.

Yoshimoto ngượng ngùng, mặt đỏ rần lên.

Seichi liền kéo tay Yoshimoto lại, hôn lên trán cô ấy.

Yoshimoto nhắm mắt, nhăn mặt.

Đây là lần đầu tiên cô ấy được một người khác phái hôn.

"....."

Yoshimoto.

Bất chợt cô ấy kéo Seichi lại, hôn lên môi cậu.

[Em sẽ...chờ anh về... hiệp sĩ của em]

"...."

Akami, Lee MinYing.

"Ừm..."

Seichi mỉm cười, còn Yoshimoto thì xấu hổ kém chút ngất đi.

Próximo capítulo