Chương 247: Ngươi xác định là muốn ngăn cản bản tọa?
Đám người Thương Sơn phái do Chung Quỳ bay đằng trước dẫn đầu bước từng bước xuống những bậc thang bằng đá tiến xuống Minh giới.
Càng xuống sâu âm khí mỗi lúc một dày đặc hơn khiến cho cả bọn thân thể run run từng đợt.
"Âm khí mỗi lúc càng trở nên nặng hơn và lạnh hơn...
Chưởng môn, chúng ta rốt cuộc phải đi xuống thêm bao lâu nữa?"
Long Hân Di nhíu mày hỏi.
Nàng cho dù là Long nhân tộc, cho dù trạng thái cơ thể có mạnh hơn nhân loại nhưng vẫn khó khăn với luồng âm khí thổi lên cuồn cuộn từ phía dưới.
"Khoảng nữa canh giờ..."
Vương Nhất Tự trầm ngâm đáp lại.
Cái con đường này, những bậc thang này, Vương Nhất Tự, hắn đã đi qua rất nhiều lần, nhưng lần này cảm xúc của hắn lại hoàn toàn khác hẳn những lần trước đó, hắn nóng vội, hắn mong chờ.
Phải, lần này hắn đã có cách để cứu Triệu Minh Anh khỏi cảnh bị giam cầm, hắn sẽ cứu nàng ra không phải để nàng chịu thêm bất cứ đau đớn nào nữa, cho dù nàng có trách mắng hắn, cho dù nàng có hận hắn, thì hắn vẫn sẽ cứu nàng cho bằng được.
"Liệu... liệu có thứ gì đó...từ phía dưới xông lên đây không...?"
Trương Tấn khoé miệng hơi giật.
"Thứ gì đó là cái gì?"
Lục Thiên Cầm đi phía trước âm trầm hỏi.
"Sư huynh...có chưởng môn ở đây...dù có là thứ gì...thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng..."
Âu Dương Kiệt trấn an Trương Tấn.
"Minh giới canh phòng rất nghiêm ngặt, bất cứ thứ gì hay cái gì cũng không thể lọt được ra bên ngoài!
Nếu như có thứ gì đó thật sự thoát ra được khỏi Minh giới môn thì ta nghĩ chủ nhân cũng phải bó tay với thứ đó a!"
Tiểu yêu Chung Quỳ nghe được cuộc nói chuyện của ba đệ tử Thương Sơn phái liền giở ra giọng châm chọc.
"Còn có thứ mà... chưởng môn không thể đánh được sao...?"
Trương Tấn khoé miệng giật giật hỏi.
"Đương nhiên!
Nhân ngoại hữu nhân!
Trong Tam giới này chứa đựng rất nhiều tồn tại rất mạnh mà ngay cả bản tọa cũng không thể làm gì!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
"Tốt nhất là cả ba người các ngươi đừng nên buông lỏng, thật tập trung cho bản tọa!
Minh giới cũng giống như một cái hố trũng, và những linh hồn giống như những giọt mưa tụ tập về cái hố này, không thể biết được linh hồn đó là gì từng là kẻ như thế nào.
Minh giới khác hoàn toàn những gì các ngươi đã từng được nghe hay tưởng tượng ra, vì thế chỉ cần mất tập trung một chút có thể sẽ liền mất mạng!"
Gương mặt Trương Tấn liền chuyển sắc xanh, ánh mắt lo lắng hiện lên tia sợ hãi nhìn vào bóng đen thăm thẳm phía trước mặt.
Đến ngay cả Lục Thiên Cầm cũng nhíu mày mà lo lắng, nàng không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ bất chợt xuất hiện kẻ địch mà cả đám không thể đánh.
Hơn nữa canh giờ sau.
Đám người Thương Sơn phái cuối cùng cũng đã đến được nơi cần đến.
Bốn phu nhân, Long Hân Di và ba đệ tử đứng trước một cánh cổng bằng đá to lớn, gương mặt hiện lên đặc sắc nhìn khung cảnh trước mặt.
"Hóa ra...Minh giới trông như vậy sao?" Trương Tấn buộc miệng nói.
"Đúng là hoàn toàn khác xa trong tưởng tượng của đệ..."
Âu Dương Kiệt thêm vào.
"Đứng lại!
Các ngươi không được tiến thêm bước nào nữa!"
Khi cả bọn còn đang ngơ ngác thì chợt có một giọng nói vang lên làm cả bọn khẽ giật mình.
Từ bên trong cổng đá tiến ra hơn chục âm binh giáp trụ trang bị đầy đủ, tay lăm lăm vũ khí tiến ra, ánh mắt như doạ nạt đám người Thương Sơn phái.
Liền sau đó lại đến thêm hai kẻ to lớn khác.
Là Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa.
"Đây là Minh giới!
Kẻ còn sống không được phép đi vào!
Nhanh cút..."
Đầu Trâu còn chưa nói hết câu liền ánh mắt hắn chợt hoảng khi nhìn thấy tiểu yêu đang bay là là phía trước mặt.
Mặt Ngựa cũng nhận ra tiểu yêu kia là ai, gương mặt hắn trắng bệch cắt không còn giọt máu nào.
"Ngươi vừa bảo ai cút?
Nói lại ta nghe xem!"
Chung Quỳ hai tay chống hông, giọng trở nên nghiêm túc, nhíu mày hỏi.
Phịch!
Đầu Trâu, Mặt Ngựa cùng đám âm binh lập tức quỳ rạp xuống đất, thân thể bọn chúng run lên bần bật.
"Thuộc hạ... không biết đại nhân giá lâm...
Xin Chung Quỳ... đại nhân...đừng trách tội!"
Đầu Trâu giọng sợ hãi lắp bắp nói.
"Ta hình như rời Minh giới quá lâu nên các ngươi hình như không còn nhận ra ta nữa thì phải!
Còn dám quát vào mặt ta?!!
Các ngươi là hận bản thân sống quá lâu rồi đúng không?!!"
Chung Quỳ giở ra giọng bề trên nói.
"Thuộc hạ... thuộc hạ...không dám...!!!
Dù có... mười cái mạng... thuộc hạ cũng không dám vô lễ với Chung Quỳ đại nhân!!!"
Mặt Ngựa khẩn trương đáp lời Chung Quỳ.
"Vậy sao?"
Chung Quỳ gằn giọng hỏi.
"Được rồi, ngươi đừng làm khó bọn chúng nữa!
Bản tọa không muốn phí thời gian với cái đám này!"
Vương Nhất Tự xen vô giọng âm trầm nói với Chung Quỳ.
Hừ...
Chung Quỳ nhìn đám Đầu Trâu, Mặt Ngựa hừ lạnh một cái.
"Nể mặt chủ nhân ta lần này bỏ qua cho các ngươi!
Lần sau nếu như còn dám tái phạm thì các ngươi tự biết kết cục của mình!"
"Đa...đa tạ Chung Quỳ đại nhân không trách tội!"
Đầu Trâu, Mặt Ngựa nói lớn.
"Nhanh cút đi!
Đừng có cản đường ta!"
Chung Quỳ bàn tay nhỏ xíu xua xua ra hiệu cho đám Đầu Trâu, Mặt Ngựa.
Nhưng đám Đầu Trâu, Mặt Ngựa chưa kịp đứng lên thì một giọng nữ nhân từ phía sau bọn chúng vọng tới.
"Tiểu tử, ngươi đã trở lại..."
Nữ nhân vừa lên tiếng không ai khác chính là Mạnh Bà.
"Chủ...chủ mẫu..."
Chung Quỳ vừa nhìn thấy Mạnh Bà xuất hiện thái độ liền quay ngoắt trăm tám mươi độ, gương mặt hiện lên mừng rỡ, hai mắt như phát sáng, lập tức bay nhanh đến chỗ Mạnh Bà.
"Chủ mẫu, người có biết ta nhớ người lắm không?!!"
"Cút!"
Bành!
Mạnh Bà rất nhanh và dứt khoát giáng cho Chung Quỳ một bạt tay vào đầu khiến tiểu yêu văng ra mấy thước.
"Vừa về tới đã giở giọng ra ăn hiếp cấp dưới?!!
Ngươi đi theo tiểu tử này đã hư hỏng rồi đúng không?!!"
Mạnh Bà quát thẳng mặt Chung Quỳ đang lôm côm bò dậy.
"Chủ mẫu...hic...ta nào có..."
Chung Quỳ giải thích.
"Câm miệng!
Còn dám cãi?!!"
"Ta...ta không dám..."
Chung Quỳ liền tiu nghỉu.
Long Hân Di cùng ba tên đệ tử Thương Sơn phái chứng kiến cảnh tượng này khoé miệng giật giật liên hồi.
Nhưng khác với thái độ ngơ ngơ ngác ngác của Long Hân Di và đệ tử, Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh gương mặt thì rất bình tĩnh, cả bốn nàng đều biết nữ nhân trước mặt là ai qua lời kể trước đó của Vương Nhất Tự.
Cả bốn nàng liền tiến về phía trước cách Mạnh Bà vài thước, hai tay chắp vào đặt cạnh hông, khẽ nhún người xuống, đồng thanh trịnh trọng nói với Mạnh Bà.
"Nghĩa mẫu, nhi nữ xin ra mắt người!"
"Bốn người các ngươi là...?"
Mạnh Bà gương mặt hiện lên ngốc trệ hỏi.
"Bẩm nghĩa mẫu, bọn nhi nữ là nương tử của chàng ấy..."
Trương Tố Tố nhẹ nhàng đáp.
Mạnh Bà giây lát ngơ ngác quan sát bốn nữ nhân trước mặt sau đó ánh mắt liền quăng về phía Vương Nhất Tự như muốn hỏi hắn, có đúng vậy không.
Vương Nhất Tự không nói gì chỉ gật đầu với Mạnh Bà.
"Ha ha ha!"
Mạnh Bà bỗng cười lớn, thái độ tỏ ra hài lòng.
"Tốt!
Tốt a!
Nào, nào, các ngươi không cần phải đa lễ làm gì a!"
Mạnh Bà tiến về phía bốn nương tử của Vương Nhất Tự dìu các nàng đứng thẳng dậy.
"Con dâu tốt!
Con dâu ngoan a!"
Cả bốn nàng khẽ gật đầu mỉm cười với Mạnh Bà.
"Không ngờ lần này tiểu tử nhà ngươi lại dẫn đến bốn nữ nhân về ra mắt ta a!"
Mạnh Bà vui vẻ nói với Vương Nhất Tự sau đó ánh mắt để ý đến bốn kẻ đang đứng phía sau.
"Còn đám người này là...?"
"Nghĩa mẫu, bọn hắn là đệ tử của nhi tử!"
Vương Nhất Tự đáp.
Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Trương Tấn lập tức nhận ra khi nghe Vương Nhất Tự gọi nữ nhân kia là nghĩa mẫu, liền lập tức quỳ xuống hành lễ trước mặt Mạnh Bà.
"Đệ tử, tham kiến thái sư mẫu!"
Cả ba đệ tử cùng đồng thanh nói lớn.
"Đứng lên, đứng lên!"
Mạnh Bà hài lòng xua xua tay ra hiệu cho ba đệ tử Thương Sơn phái.
"Còn người này là..."
Vương Nhất Tự còn chưa kịp giới thiệu đến thì Long Hân Di đã lên tiếng ngắt lời hắn.
"Ta tên Long Hân Di, là đường chủ Long nhân đường, Thương Sơn phái!"
Nàng hai tay ôm quyền khẽ cúi đầu nói.
Mạnh Bà nhíu mày nhìn Long Hân Di.
"Ngươi là...Long nhân tộc...?"
"Đúng vậy!"
Long Hân Di thẳng thừng đáp.
"Chả trách!
Nếu đã là Long nhân tộc, cũng không cần phải đa lễ với ta làm gì!"
Mạnh Bà gật đầu nói.
Long Hân Di nhíu mày.
Nàng không cảm thấy sự đe dọa nào trong lời nói của Mạnh Bà nhưng lại cảm nhận được sức nặng của từng từ từng chữ.
Nàng có thể cảm nhận được nữ nhân này thực lực rất mạnh, chỉ áp lực từ lời nói thôi cũng đủ khiến nàng khẽ chột dạ mà lo lắng.
"Đa tạ!"
Long Hân Di liền đáp.
Chung Quỳ ngồi bệt dưới đất phía xa gần như bị đám người quên mất luôn sự tồn tại a.
Vài khắc trôi qua.
"Nghĩa mẫu, người cũng biết lý do hôm nay nhi tử đến đây?"
Vương Nhất Tự hai chân mày hơi nhíu lại hỏi.
"Tiểu tử, ngươi đã tìm ra được cách để cứu nha đầu đó rồi sao?"
"Đúng vậy!
Lần này nhi tử chắc chắn sẽ cứu được nàng!"
Vương Nhất Tự chắc cú.
"Tiểu tử, ngươi xác định là sẽ cứu nha đầu đó ra?"
Vương Nhất Tự kiên quyết.
"Xác định!"
"Ngươi phải hiểu rằng, kể từ lúc ngươi cứu nha đầu đó ra, ngươi sẽ trở thành kẻ thù của Thiên giới..."
"Dù có trở thành kẻ thù của cả Tam giới, nhi tử cũng quyết cứu nàng ra..."
"Hahaha..."
Mạnh Bà cười lớn.
"Rất có bản lĩnh, rất tốt!
Các ngươi đi theo ta!"
Dứt lời, Mạnh Bà quăng cho đám người mỗi người một viên Vọng hồn thạch, sau đó quay lưng chậm rãi bước đi.
Cả bốn nương tử của Vương Nhất Tự, Long Hân Di cùng ba tên đệ tử gương mặt lập tức hiển hiện lên sợ hãi, hoang mang và lo lắng, hệt như những gì mà Triệu Minh Anh cầm lấy Vọng hồn Thạch lần đầu cảm thấy.
"Đây...đây mới thực sự là...Minh giới sao...?"
Trương Tấn cả người run lên nhìn khung cảnh diễn ra trước mắt.
Bên cạnh, Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm cũng trở nên rất lo lắng, do dự bước qua cổng đá.
"Chúng ta đi thôi!
Đừng sợ, viên Vọng hồn Thạch mà mọi người cầm trên tay sẽ giúp ngăn vong hồn tiếp cận!
Chúng ta cứ thế mà đi thôi!"
Vương Nhất Tự trấn an đám người, sau đó quay qua phía Chung Quỳ.
"Ngươi cũng trở về!"
Hắn liền thi triển trận pháp triệu hồi dưới chân Chung Quỳ, lập tức Chung Quỳ liền biến mất.
Đám người Thương Sơn phái chậm chạp bước qua cổng đá dẫn vào bên trong Minh giới theo sau Mạnh Bà cùng hai vong hồn tỳ nữ.
"Sư nương..."
Lục Thiên Cầm bước nhanh lên chổ Trương Tố Tố, hỏi nhỏ.
"Rốt cuộc người mà chưởng môn muốn cứu là như thế nào?
Thái sư mẫu sao lại nói như thế?"
"Đúng!
Đệ tử cũng lấy làm khó hiểu.
Chỉ là cứu một người, làm sao lại trở thành kẻ thù của Thiên giới?"
Âu Dương Kiệt nói.
"Hẳn là kẻ kia phạm một đại tội nào đó liên quan đến Thiên giới..."
Long Hân Di đoán.
Trương Tố Tố lắc đầu.
"Không!
Người mà phu quân muốn cứu không hề phạm vào tội gì cả..."
"Thế sao lại?"
Trương Tấn ngốc trệ.
"Các ngươi cứ đi theo là sẽ hiểu!"
Đám người đi đến nơi tận cùng của Minh giới.
Trước mắt cả bọn hiển hiện ra một hòn đảo nhỏ lơ lửng toát ra ngùn ngụt là hắc khí.
Cả bọn, ngoại trừ Mạnh Bà và Vương Nhất Tự ra, thì đều cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác bất an trực trào khi hướng nhìn về phía hòn đảo.
Đứng ở phía trước lối vào hòn đảo là một người mặc hắc bào, đầu đội mũ quan, hai tay chắp sau lưng, quay lưng về phía đám người Thương Sơn phái.
Chính là Diêm La Vương.
Mạnh Bà cùng hai vong hồn tỳ nữ dừng bước.
"Ta chỉ đưa các ngươi tới đây thôi!
Lão già đang đợi phía trước kia, các ngươi hãy mau tới đó đi!"
Mạnh Bà nói với đám người.
"Đa tạ nghĩa mẫu!"
"Đa tạ Thái sư mẫu!"
"Được rồi, đi đi!"
Mạnh Bà xua tay.
Khi đám người bước được mấy bước Mạnh Bà chợt nói với theo.
"Tiểu tử, lần này nhất định phải cứu được nha đầu đó đấy!"
Vương Nhất Tự không đáp lại, một mạch tiến về phía Diêm La Vương đang đứng chờ.
"Đến rồi đấy à?"
Diêm La Vương giọng trầm trầm nói với Vương Nhất Tự nhưng không quay lại, ánh mắt vẫn hướng về phía hòn đảo.
"Nghĩa phụ..."
Vương Nhất Tự đáp.
"Tham kiến Diêm La bệ hạ!"
Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh liền quỳ xuống hành lễ trước Diêm La Vương.
Hành động này của bốn nàng khiến cho Long Hân Di cùng ba đệ tử giật mình, giây lát ngơ ngác, nhưng cũng lập tức quỳ theo.
"Tham kiến Diêm La bệ hạ!"
'Đây là Diêm La Vương sao?
Sao chưởng môn lại gọi Diêm La Vương là nghĩa phụ cơ chứ?!!
Nếu như thật sự là Diêm La Vương, vậy chưởng môn và Minh giới rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?'
Long Hân Di trong lòng không khỏi hoang mang kinh ngạc.
Nhưng mà trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Lúc đầu, khi nghe Vương Nhất Tự nói là sẽ đến Minh giới, nàng trong lòng lo lắng không thôi.
Minh giới là giới vực có thể xem là ngăn cách khỏi Tam giới, kẻ còn sống không thể cũng không được phép bước chân vào.
Nhưng bây giờ thì đã khác.
Vương Nhất Tự, hắn gọi Diêm La Vương một tiếng nghĩa phụ, vậy thì còn chuyện gì mà lo lắng nữa cơ chứ?
Làm gì có thứ gì hoặc cái gì dám động đến Thương Sơn phái khi ở Minh giới cơ chứ?
Ba đệ tử quỳ bên cạnh thì trái ngược hoàn toàn với Long Hân Di.
Lúc này, cả ba người bọn hắn trong lòng là dâng lên cảm giác ngưỡng mộ cùng sùng bái Vương Nhất Tự mãnh liệt.
Lời lẽ là từ miệng của cả bốn sư nương bọn hắn thốt ra, tuyệt đối không thể giả được, lão nhân gia trước mặt đây đích thị là Diêm La Vương, và chính là nghĩa phụ của chưởng môn bọn hắn.
Đây là cái quan hệ như thế nào cơ chứ?
Diêm La Vương là nghĩa phụ của chưởng môn, vậy thì Thương Sơn phái không phải là đã có một chỗ dựa vững chắc như bàn thạch hay sao chứ?
"Đứng lên cả đi!"
Diêm La Vương nói với đám người phía sau lưng, giọng uy nghi bề bề.
Cả bọn từ từ đứng lên, liền sau đó chú ý đến hòn đảo nằm phía bên kia cây cầu đá cách chỗ bọn họ hơn trăm thước.
Hòn đảo bao quanh bởi một thềm đá lớn, xung quanh có năm cây cột trụ cao hơn hai mươi thước, quanh thân buộc xích sắt.
Nằm ở trung tâm thềm đá là một khối vuông lớn màu đen được nối với năm cây cột lớn xung quanh bằng những sợi xích to., khối vuông này chính là thứ đang tỏa ra luồng hắc khí rợn người mà cả đám trông thấy lúc nãy.
Quỳ trước khối đá vuông ấy là một nữ nhân xinh đẹp tay chân đều bị trói bởi những sợi xích.
Nữ nhân kia hai mắt nhắm nghiền, gương mặt xanh xao nhợt nhạt, tựa như đang ngủ.
Phía trước nữ nhân đó là một viên đá màu xanh bay lơ lửng phát ra hào quang yếu ớt từng hồi từng hồi nhập vào cơ thể của nữ nhân đó.
"Kia là Minh Anh tỷ?"
Trương Tố Tố nhìn Vương Nhất Tự hỏi.
Vương Nhất Tự khẽ gật đầu.
Đám người nhíu mày nhìn Triệu Minh Anh.
"Chúng ta mau cứu tỷ ấy ra thôi!"
Mộc Phiến La giục.
"Đúng!
Không thể để tỷ ấy chịu khổ thêm được nữa!" Liễu Doanh cũng khẩn trương.
"Mọi người cẩn thận!!!"
Long Hân Di bỗng dưng hét lớn, ra hiệu cho cả bọn lùi lại.
Ngay vào lúc Long Hân Di hét lên thì một tảng đá to từ trên cao lao xuống.
Ruỳnh!
Cây cầu đá rung chuyển dữ dội khi tảng đá cắm xuống, tựa như nó sắp sập đến nơi.
Bụi đất bay mù mịt.
Đám người Thương Sơn phái vận thân pháp bằng nhanh nhất né tránh về phía sau, chỉ có Vương Nhất Tự và Diêm La Vương là vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tảng đá cao hơn ba thước chặn giữa đám người và hòn đảo.
Nhưng đám người Thương Sơn phái không chú ý đến tảng đá mà ánh mắt của tất cả đã hướng lên phía trên cao.
Một loạt âm thanh của kim loại va chạm vang lên, trên không trung, lần lượt xuất hiện rất nhiều những bộ chiến giáp màu vàng, với cặp cánh tựa như cánh đại bàng phía sau lưng, lơ lửng xuất hiện, số lượng lên đến mấy ngàn.
"Đó là gì?"
Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.
"Là Thiên tướng, chúng là những linh hồn mang giáp trụ, bảo vệ thiên giới, và thi hành luật lệ của Thiên giới!"
Diêm La Vương trầm trọng giải thích.
"Các ngươi không được tiến qua đây!"
Một giọng nói cường đại vang lên khiến cho đám người Thương Sơn phái khẽ giật mình.
Qua uy lực từ trong lời nói đó toát ra, cả bọn có thể đoán biết được kẻ vừa nói thực lực là rất khủng bố.
Bất chợt xuất hiện trên tảng đá, một thanh niên thân thể cường tráng, mặc Xích Sắc Chiến Giáp, mang một đôi găng tay bằng kim loại màu vàng to lớn, khoanh tay, ánh mắt lườm về phía đám người nói.
Áp lực từ người thanh niên này toát ra khiến cho đám người Thương Sơn phái bất giác lùi lại mấy bước.
"Ngươi là muốn ngăn cản bản tọa cứu người?"
Vương Nhất Tự nhíu mày nhìn tên thanh niên vừa xuất hiện, hỏi.
"Viêm Ân Đế, ngươi cũng biết nếu như cứu nữ tử này ra, hậu quả sẽ như thế nào... vì sao còn muốn cứu?"
Tên thanh niên hỏi lớn
Long Hân Di cùng ba đệ tử gương mặt hiện lên ngốc trệ sau đó là kinh ngạc, rồi trở nên hoang mang.
Tên kia vừa gọi chưởng môn là Viêm Ân Đế?!!
Thật là vừa gọi Viêm Ân Đế?!!
Không lẽ chưởng môn chính là Viêm Ân Đế, một trong Thập Đại Đế?!!
Nếu là như vậy, thì có thể lý giải được sức mạnh vô lý của chưởng môn.
Nhưng mà vì sao chưởng môn lại chưa hề muốn nhắc đến thân phận đó của mình?
Lại nói, cái tên Viêm Ân Đế không những ở Tinh không Đại lục không ai là không biết, đến cả Long tộc Đại lục cũng là rất vang danh.
Vì sao ư?
Vì Viêm Ân Đế chính là người mạnh nhất trong Thập Đại Đế, chính người đã kết thúc mối đe dọa cho cả Tam giới, tiêu diệt Ma Tổ.
Một thân phận như vậy tại sao chưởng môn lại không muốn cho mọi người biết?
Ánh mắt của cả bốn người lập tức hướng về phía Vương Nhất Tự.
"Nàng là người quan trọng của bản tọa, là nữ nhân mà bản tọa yêu quý!
Không cứu không được!"
Vương Nhất Tự âm trầm nói.
"Ngươi vì tình cảm cá nhân mà hy sinh lợi ích của toàn bộ Tam giới hay sao?
Như vậy có đáng?"
Tên thanh niên lại hỏi.
"Đáng!
Bản tọa cảm thấy rất đáng!"
Trương Tấn ngạc nhiên, liền nhỏ giọng hỏi Trương Tố Tố.
"Sư nương, nữ nhân kia rốt cuộc là như thế nào vậy?"
Trương Tố Tố trầm ngâm đáp.
"Nữ nhân kia tên là Triệu Minh Anh, là Đại sư nương của các ngươi..."
"Đại...đại sư...nương..."
Cả ba đệ tử khoé miệng giật giật.
"Chả trách chưởng môn lại như thế..."
"Nhưng chỉ vì cứu sư nương, mà hại đến lợi ích của cả Tam giới, chuyện này đệ tử không thể hiểu..."
Âu Dương Kiệt cũng thắc mắc.
Mộc Phiến La ngón tay chỉ vào khối vuông màu đen nằm giữa thềm đá nói.
"Minh Anh tỷ là chủ nhân của Tiên Thiên chi thể, là chìa khóa để phong ấn vật nằm bên trong tảng đá kia, nếu cứu tỷ ấy ra, vật bên trong ấy sẽ thoát ra..."
"Bên trong đó là gì vậy sư nương?"
Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.
"Là...thần hồn của Thiên Ma Hoàng..."
Hoa Vi Nghi nhỏ giọng nói.
"Thiên...Thiên...Ma Hoàng...?"
Long Hân Di cùng ba đệ tử kém chút té ngã.
Bây giờ thì bọn hắn đã hiểu lý do tại sao.
Nếu như Thiên Ma Hoàng thoát ra khỏi phong ấn, chắc chắn Tam giới sẽ một lần nữa phải chìm vào loạn lạc, thống khổ.
"Viêm Ân Đế, ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ...đừng để hối hận về sau..."
"Bản tọa một khi quyết định sẽ không bao giờ hối hận!"
Tên thanh niên lắc đầu ngao ngán.
"Thật là khó xử cho ta...
Nếu ngươi nhất quyết như thế, ta bắt buộc phải ngăn ngươi lại..."
Tên thanh niên nhìn về phía Diêm La Vương.
"Diêm La bệ hạ, ngươi đứng về phe nào?"
Diêm La Vương ôn tồn đáp.
"Đây là Minh giới, là nơi của trẫm, trẫm không đứng về phe nào, chỉ ở giữa quan sát, không can thiệp!"
"Tốt!"
Tên thanh niên gật đầu nói.
Vương Nhất Tự nhíu mày, từ từ lấy ra Như Ý Kim Cô Bổng, âm trầm hỏi.
"Cuồng Chiến Đế, ngươi xác định là muốn ngăn cản bản tọa?"
Long Hân Di cùng ba đệ tử kém chút ngã quỵ trước câu hỏi của Vương Nhất Tự.
Tên này là Cuồng Chiến Đế?
Là một trong Thập Đại Đế?
Bốn nương tử của Vương Nhất Tự gương mặt cũng hiển hiện lên ngưng trọng.