webnovel

Chương 243: Hỗn Mang Hoang Trùng

Chương 243: Hỗn Mang Hoang Trùng

Mê Linh Cổ Thành.

"Ngươi...vừa nói cái gì?

Viêm...Ân Đế đã trở lại...Yêu giới?!!"

"Vâng...

Thuộc hạ đã đi điều tra rõ chuyện này!

Còn có cả Mị Yêu Nữ Vương cũng trở lại!

Vô Diện đại nhân cũng đã xác nhận tin tức là chính xác!!"

Phịch!

Man Nhược Vương ngồi phịch xuống, lưng tựa vào ghế, khóe miệng co giật.

Viêm Ân Đế cùng Mị Yêu Tà Chủ trở lại Yêu giới chắc hẳn là muốn kiếm bọn hắn tính sổ.

Làm sao đây?

Hắn đầu óc rối bù lên.

Năm xưa, hắn liên kết với Vô Diện Tà Chủ, cùng hơn một nữa Yêu giới hạ bệ Mị Yêu Tà Chủ, nhưng...tên Viêm Ân Đế đó chỉ trong một ngày tàn sát hết tất cả.

Hắn cùng Vô Diện phải quỳ xuống cầu xin mới bảo toàn được cái mạng.

Bây giờ, có cho hắn thêm mười cái mạng, hắn cũng không thể, không dám chống lại Viêm Ân Đế.

Gương mặt hắn trở nên xanh xao.

Đúng lúc này, Liệt Hoan Côn, một trong hai Yêu tướng dưới trướng trở về.

"Tà Chủ..."

Hắn hành lễ trước Man Nhược Vương, báo cáo lại sự việc.

"Kế hoạch mở ra Cửa Yêu giới ở Lạc Vẫn đảo đã bị Mị Yêu Tà Chủ phá hỏng...

Cửu Trôn Đẳng...cũng bỏ mạng..."

Man Nhược Vương sắc mặt trắng bệch, giơ tay lên nói, điệu bộ bất lực.

"Ta biết..."

Liệt Hoan Côn nhíu mày.

"Tà chủ, người làm sao biết được?"

Hắn nhận ra Man Nhược Vương sắc mặt không được tốt, khác hẳn với thường ngày.

"Thuộc hạ là đến Nhân giới điều tra...tin tức này ngoài thuộc hạ ra, không có ai biết được..."

"Ngươi không cần báo cáo việc ở Lạc Vẫn đảo nữa..."

Man Nhược Vương khổ sở nói.

Liệt Hoan Côn gương mặt hiện lên ngốc trệ.

"Tà chủ, trong lúc thuộc hạ đi, Yêu giới đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Là... Viêm Ân Đế, hắn đã quay lại..."

Man Nhược Vương thở dài, gắng gượng nói.

Gương mặt Liệt Hoan Côn bất chợt chuyển sang màu xanh khi nghe đến ba chữ Viêm Ân Đế.

Hắn cảm thấy sống lưng có chút lạnh...

Đám người Vương Nhất Tự sau hơn nữa ngày di chuyển, cuối cùng cũng đến được Đại Địa Cổ Mộ.

Trước mặt bọn hắn là một mảnh đất hoang vu, nằm ở rìa của Yêu giới.

Ở nơi này, cây cối thưa thớt, Yêu khí nồng đậm, mộ phần nằm ngổn ngang nhiều không thể đếm nổi.

"Đây là năm xưa chôn cất những Yêu nhân bị phu quân giết chết..."

Mộc Phiến La nói.

Đám đệ tử khóe miệng có chút giật.

Nhiều đến như vậy sao?!!

Cũng không phải là nhiều, chỉ hơn một nữa Yêu giới thôi!

"Chưởng môn, chúng ta đến nơi này làm gì?" Triệu Thiên Tuyết ngốc trệ hỏi.

"Đây là nơi Hỗn Mang Hoang Trùng sống!"

Vương Nhất Tự nói, sau đó quay qua hỏi Mộc Phiến La.

"Làm sao để dụ được nó xuất hiện?"

"Phu quân chỉ cần lấy ra Đại Mẫu Thiên Linh thạch, Yêu trùng sẽ xuất hiện!"

Mộc Phiến La đáp.

Vương Nhất Tự liền lấy Đại Mẫu Thiên Linh thạch từ không gian giới chỉ ra, đặt lên một tảng đá gần đó.

"Tất cả các ngươi chú ý mặt đất xung quanh, hễ có động tĩnh gì liền báo cho bản tọa!" Vương Nhất Tự căn dặn đám đệ tử.

Đám đệ tử chăm chú quan sát.

Hơn thập phút sau, tảng đá nơi đặt Đại Mẫu Thiên Linh thạch hơi rung lắc.

"Là nó!"

Mộc Phiến La nói lớn, ngón tay chỉ xuống phía dưới tảng đá.

Vương Nhất Tự liền vận khí lực, đem Linh thạch bay lên lơ lửng cách mặt đất hơn hai thước.

Tảng đá từ từ chìm xuống, mất dạng dưới lớp đất.

Một sinh vật với cái miệng rộng đầy răng, thân hình nhìn như sâu đất, hai con mắt tí ti hai bên đầu, trồi lên.

Nó ngẩng ngẩng đầu trông về phía Đại Mẫu Thiên Linh thạch.

Cơ thể nó dài hơn một thước, uốn éo ngoằn ngèo.

Rất nhanh, Vương Nhất Tự liền vận khí lực, nhấc bổng Yêu trùng lên khỏi mặt đất.

"Thả ta ra...các ngươi muốn làm gì...?"

Hỗn Mang Hoang Trùng cất tiếng nói.

"..."

Đám người.

Nó...nó biết nói...?

Tất nhiên là biết nói!

Nó là tồn tại duy nhất của giống loài này mà.

Trãi qua ngàn năm chỉ ăn linh thạch để sống thì việc nói chuyện là bình thường.

"Ngươi có thể nói được?"

Vương Nhất Tự hỏi.

"Tất...nhiên..."

"Bản tọa muốn ký kết Khế ước thú với ngươi, được hay là không?"

"Nằm mơ!"

Hỗn Mang Hoang Trùng hét.

Tách!

Vương Nhất Tự bún tay một cái liền triệu hồi ra Mãng Cổ Cáp Độc Vương.

Tiểu Mãng vừa xuất hiện liền nhìn chằm chằm con Yêu trùng bé xíu đang lơ lửng giữa không trung.

Ộp....ộp....

Nghe tiếng kêu của tiểu Mãng, toàn thân Yêu trùng bất chợt cứng đơ, toàn thân cảm thấy lành lạnh.

"Ngươi...các ngươi...muốn làm gì ta...?"

"Một là ngoan ngoãn làm Khế ước thú của bản tọa, hai là làm thức ăn cho tiểu Mãng!

Ngươi chọn đi!"

Vương Nhất Tự âm trầm nói.

"...."

Hỗn Mang Hoang Trùng.

"Tiểu Mãng, giao nó cho ngươi!"

Vương Nhất Tự thu hồi lại Đại Mẫu Thiên Linh thạch, quay người thản nhiên bỏ đi.

Ộp...ộp...

Tiểu Mãng chầm chậm tiến lại gần Yêu trùng, đôi mắt thèm thuồng nhìn nó.

Yêu trùng nếu có thể đổ mồ hôi thì lúc này cả người nó đã ướt nhẹp hết.

"Khoan đã!

Chờ một chút!

Ta...ta đồng...ý!

Ta đồng ý trở thành khế ước thú của ngươi!!"

Yêu trùng hét lớn lên.

Vương Nhất Tự mỉm cười quay mặt lại.

"Tốt a!

Lựa chọn rất tốt!

Rất có tiền đồ a!"

"Chủ nhân có muốn ký Khế ước với Hỗn Mang Hoang Trùng?"

Hệ thống lên tiếng hỏi.

"Có!"

Liền một luồng hào quang tỏa ra từ Hỗn Mang Hoang Trùng sau đó nhập vào thân thể Vương Nhất Tự.

"Ký kết hoàn tất!"

Hệ thống thông báo.

"Được rồi!

Chúng ta bây giờ hãy đến Mê Linh Cổ Thành trước, bản tọa còn sổ sách phải tính toán..." Vương Nhất Tự nói với đám đệ tử.

"Chủ nhân...ta đói..."

Hỗn Mang Hoang Trùng nhỏ giọng nói với Vương Nhất Tự.

"Hửm?"

"Mấy tháng nay ta chưa hề ăn qua một viên linh thạch nào...."

Vương Nhất Tự liền ném cho nó một viên Linh thú đan.

"Ăn đi!"

"Ta muốn ăn Linh thạch, không phải cái này!"

"Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi, đừng nhiều lời!" Vương Nhất Tự lườm nó một cái.

Yêu trùng ủ rũ, đành nuốt lấy viên đan dược.

Giây lát sau, nó cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng, cảm giác đói cũng không còn nữa.

"...."

Hỗn Mang Hoang Trùng.

"Chúng ta đi thôi".

Mê Linh Cổ Thành.

"Tà chủ, có thật là Viêm Ân Đế đã trở lại hay không?"

Liệt Hoan Côn hỏi.

"Vô Diện, hắn cũng đã xác nhận thông tin này...

Đúng thật là kẻ đó cầm thanh hắc kiếm năm xưa, nhưng dung mạo thì lại không giống..." Man Nhược Vương nói.

Suy nghĩ một lúc, Liệt Hoan Côn liền nói.

"Tà chủ, biết đâu đây là âm mưu của Mị Yêu Tà chủ!"

"Âm mưu?"

Man Nhược Vương nhíu mày.

"Đúng vậy!

Mị Yêu Tà Chủ vì muốn lấy lại ngôi vị Nữ Vương, có thể dễ dàng tìm một người mạo danh Viêm Ân Đế!

Thanh kiếm kia cũng có rất nhiều cách có thể làm giả được!"

"...."

Man Nhược Vương trầm ngâm trước lời nói kia của Liệt Hoan Côn.

"Tà chủ, Viêm Ân Đế đã rời khỏi Yêu giới mấy trăm năm.

Nay bỗng dưng lại cùng Mị Yêu Tà chủ trở về, không thể nào trùng hợp như thế được!

Vả lại, diện mạo cũng không giống.

E là Vô Diện Tà Chủ chỉ là đang tự dọa bản thân mà thôi!"

"Cũng không phải không có lý..."

Man Nhược Vương tay nâng cằm suy nghĩ.

"Đợi hắn đến đây, bản tọa sẽ tự quyết định..."

Bỗng lúc này, bên ngoài thành vang lên một âm thanh vang vọng

"Bản tọa đến tìm Man Nhược Tiểu Yêu tính toán sổ sách..."

"Đến cũng thật nhanh a"

Liệt Hoan Côn nói.

Próximo capítulo