webnovel

Chương 222: Kim Thiền Nguyệt Quang tông diệt tông.

Chương 222: Kim Thiền Nguyệt Quang tông diệt tông.

"Nếu như không khuất phục thì hãy bỏ mạng lại đây!"

Thiên Quán Trung gằn giọng nói.

Vương Nhất Tự tay nâng cằm, điệu bộ suy tư, thản nhiên nói.

"Kiếm Võ song Thánh à?

Cũng rất mạnh a!"

Gì mà 'Cũng rất mạnh'?

Phải là Siêu mạnh mới đúng!!

Phương Củng Chi cùng đám trưởng lão, đám đệ tử Kim Thiền Nguyệt Quang tông trong lòng gào thét lên.

Vương Nhất Tự liền chống mạnh Như Ý Kim Cô Bổng xuống nền đá, phát ra một luồng uy áp phá vỡ khí tức của hai vợ chồng kia.

Đám người Thương Sơn phái cũng trở nên dễ thở hơn.

"Bản tọa cũng muốn xem xem Kiếm Võ song Thánh mạnh đến mức nào!"

Kim Thúy Vi hừ lạnh một tiếng.

"Dựa vào thứ vũ khí kia cũng dám ngông cuồng, đúng là không biết sống chết!"

Thiên Quán Trung cùng Kim Thúy Vi liền triệu hồi ra hai thanh kiếm từ không gian giới chỉ.

Là Uyên Ương kiếm, cặp kiếm do đích thân Trung Nhất Cư, Đại sư rèn đúc, đúc ra, thuộc vào Thượng phẩm cấp độ.

"Phóng ngựa đến đây!"

Vương Nhất Tự ngoắc ngoắc ngón tay.

Vợ chồng Thiên Quán Trung, Kim Thúy Vi cả giận, bộc lộ khí tức, liền thi triển ra một loại kiếm pháp.

"Uyên ương kiếm pháp, thức thứ ba: Long Phụng Vần Vũ!"

Hai người hét lớn, ngón tay điều khiển kiếm lao đến Vương Nhất Tự.

Hàng chục đạo kiếm khí cũng xuất hiện lao đến theo.

Hai thanh kiếm Uyên Ương liền bỗng chốc phát ra một luồng khí tức hình dạng giống một con Rồng và một con Phụng, phóng tới Vương Nhất Tự.

"Cũng mạnh đấy!"

Vương Nhất Tự bĩu môi.

Hắn sau đó vung Như Ý Kim Cô Bổng, quét ngang.

"Không ổn!!!"

Thiên Quán Trung cùng Kim Thúy Vi sắc mặt ngưng trọng, liền vận thân pháp nhảy sang hai bên.

Keng!

Keng!

Hàng chục đạo kiếm khí bay tới liền bị một gậy phá sạch.

Hai thanh Uyên Ương kiếm cũng gãy làm đôi, rơi xuống đất.

Một nữa đại điện phía trên bị một gậy quạt cho bay màu trong tích tắc.

Phương Củng Chi cùng đám đệ tử hai bên, mắt mở to, mồm há hốc trước tình huống vừa mới xảy ra.

"Đã cảm nhận được chênh lệch chưa vậy?

Có thể nào dùng hết khả năng của hai ngươi không?"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Thiên Quán Trung cùng Kim Thúy Vi gân xanh nổi lên trên trán, giận dữ lập tức thi triển kiếm kỹ, hai bên hai người ép tới.

"Uyên Ương kiếm pháp, thức thứ năm: Vạn Vạn Trùng Kiếm!"

Hai người, hai ngón tay xem như kiếm, vận khí lực, liền xuất hiện hàng trăm đạo kiếm khí, hai bên cùng lao đến.

Không gian xung quanh như bị kiếm khí xé toạc ra.

Trùng trùng kiếm khí giăng khắp đất trời.

Phương Củng Chi đắc thắng.

Trúng đòn này, ngươi không chết cũng là tàn phế.

Ồ...!

Khác với vẻ đắc thắng của tên Phương Củng Chi, đám đệ tử Thương Sơn phái chẳng những không hề lo lắng cho Vương Nhất Tự, mà bọn chúng còn tỏ vẻ ngạc nhiên trước kiếm chiêu kia của cặp vợ chồng Thiên Quán Trung, Kim Thúy Vi.

"Sư tỷ...hai người kia là Kiếm Võ song Thánh... nhưng mà...sao kiếm khí xuất ra lại như thế?

So ra với tỷ, thì kiếm khí cũng chẳng hơn là bao nhiêu?"

Lý Liên Hoa ngốc trệ hỏi Lục Thiên Cầm.

Hừ...

Lục Thiên Cầm hừ lạnh một tiếng.

"Cái loại kiếm pháp rác rưởi đó có thể so với kiếm pháp mà chưởng môn ban cho ta hay sao?!!"

Đúng như Lục Thiên Cầm nói.

Uyên ương kiếm pháp mà cặp vợ chồng kia tu luyện làm sao có thể so sánh được với bí tịch kiếm pháp do chính Băng Kiếm chi Đế viết ra được chứ?

Hoàn toàn không thể nào so sánh được!

Vương Nhất Tự đối mặt với hàng trăm đạo kiếm khí ào tới từ hai bên chỉ nhếch mép cười.

Hắn sao lại cười?

Không phải là điên rồi chứ?

Vương Nhất Tự chỉ đứng yên đó, và chỉ như thế, không có bất cứ hành động nào, hắn đứng yên đón lấy chi chít kiếm khí lao tới.

Nhưng mà kiếm khí chưa kịp chạm vào người hắn liền đột nhiên biến mất, tan vào hư không như chưa từng xuất hiện.

Vợ chồng Thiên Quán Trung, Kim Thúy Vi gương mặt trở nên ngốc trệ trước tình huống xảy ra trước mắt.

Tất cả mọi người có mặt cũng hiện lên ngốc trệ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Tình huống là như nào?

Quan sát kĩ hơn sẽ nhận ra, Như Ý Kim Cô Bổng phát ra một luồng hào quang, bao bọc lấy thân thể Vương Nhất Tự, kiếm khí chạm vào liền tiêu tán.

"Chiêu vừa rồi đã là mạnh nhất chưa vậy?" Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi.

Đến cả thức thứ năm của Uyên Ương kiếm cũng không thể làm gì hắn sao?

Thiên Quán Trung nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

"Vậy đến phiên bản tọa nhỉ?"

Vương Nhất Tự nói, liền sau đó xuất hiện trước mặt Thiên Quán Trung.

Bành!

Như Ý Kim Cô Bổng vung lên, đập lên vai hắn.

Thiên Quán Trung khuỵu gối quỳ xuống, máu phun ra, còn không kịp nói lời nào liền mệnh khí đã không còn.

"Phu quân!"

Kim Thúy Vi giận dữ liền vận chưởng lao tới.

Nhưng tốc độ không thể nào sánh kịp Vương Nhất Tự.

Hắn biến mất, lại sau đó xuất hiện phía sau lưng Kim Thúy Vi, một gập đập vào lưng.

Bành!

Kim Thúy Vi phun máu, bị văng xuống nền đá, chết tức khắc.

Yêu quái!!!

Hắn không phải người!!!

Hai Kiếm Võ song Thánh, hai bậc đỉnh tiêm của Tinh không Đại lục bị tên chưởng môn của một cái Thất lưu môn phái miễu sát trong một chiêu...?!!

Hắn chắc chắn là yêu quái!

Phương Củng Chi cùng đám trưởng lão, cao tầng, cùng tất cả đám đệ tử Kim Thiền Nguyệt Quang tông tâm thần chấn động không thôi, sự sợ hãi lập tức hiển hiện lên gương mặt của bọn chúng.

Hai Kiếm Võ song Thánh chỉ trong chớp mắt liền bị đánh chết, bọn chúng so ra là cái thá gì?!!

"Tất cả, lên!"

Vương Nhất Tự đứng tại chổ, liền ra lệnh cho đệ tử.

"Toàn giết!"

Đám đệ tử Thương Sơn phái hung hăng như thú dữ lâu ngày mới được thả ra, lập tức lao đến đám người Kim Thiền Nguyệt Quang tông như vũ bão.

Rẹt...

Một tên trưởng lão Kim Thiền Nguyệt Quang tông ngã xuống dưới lưỡi kiếm của Trác Hồng Quân.

Tiếp sau hắn, ba tên trưởng lão Kim Thiền Nguyệt Quang tông bị Mộc Phiến La đánh văng đi mười mấy thước, phun máu chết ngay tức khắc.

Phương Củng Chi thần sắc đang ngốc trệ, còn chưa kịp định thần lại.

"Nếu không tung hết sức chiến đấu, sẽ nhanh chết lắm đấy!"

Mộc Phiến La ghé tai hắn nói nhỏ.

Phương Củng Chi gương mặt trắng bệch cắt không ra máu.

Phía sau hắn, hai mươi trưởng lão Kim Thiền Nguyệt Quang tông đã được Mộc Phiến La cùng Trác Hồng Quân tiễn về nơi xa lắm.

Xung quanh hắn, ngàn tên đệ tử cũng lần lượt ngã xuống dưới lưỡi kiếm của đệ tử Thương Sơn phái, mà phần nhiều là do Trương Tấn.

'Đây là...ngày tàn của Kim Thiền Nguyệt Quang tông sao?

Không!

Không thể nào!

Kim Thiền Nguyệt Quang tông là một cái Nhị lưu tông môn, trên Đại lục này ai dám động đến?

Sao lại...?!!'

Rẹt...

Phương Củng Chi thất thần nghĩ ngợi liền cổ hắn xuất hiện một lằn nhỏ màu đỏ, máu từ đó phun ra, sau đó thân thể hắn từ từ đổ sập xuống nền đá.

Đám đệ tử Kim Thiền Nguyệt Quang tông bị nghiền nát bởi Thương Sơn phái đệ tử, không một cơ hội chống trả.

Bầu không khí giết chóc kéo dài hơn nữa canh giờ.

Kim Thiền Nguyệt Quang tông bây giờ, xác người chất đống, máu chảy thành sông, một cảnh tượng mà ai nhìn vào cũng phải chết khiếp.

"Lấy hết những thứ có giá trị mang về!"

Vương Nhất Tự ra lệnh cho đám đệ tử.

Nhưng....

Mắt Vương Nhất Tự từ từ tối sầm lại, thân thể mất hết sức lực, liền đổ ập xuống đất.

"Phu quân....?"

"Chưởng môn...?"

Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh, cùng Trác Hồng Quân và tất cả đệ tử lập tức lao đến chỗ Vương Nhất Tự, lo lắng gọi hắn.

"Sư tỷ.... sau này ta nhất định sẽ cưới ngươi làm vợ..."

"Sư tỷ...hãy đợi ta..."

"Ngươi đi đi, mau rời khỏi đây..."

"Tiểu Mạc... đừng... quên ta..."

"Sư tỷ... ta sẽ cứu ngươi...đợi ta..."

Hàng loạt hình ảnh mờ nhạt xuất hiện trong đầu Vương Nhất Tự.

Thương Sơn phái.

Y dược phòng.

Vương Nhất Tự bật dậy, tay ôm đầu, hắn sau khi tỉnh dậy đầu liền đau nhức, khó chịu.

"Phu quân, chàng rốt cuộc đã tỉnh lại!!"

Liễu Doanh ngồi cạnh hắn, nắm lấy tay hắn, liền bắt mạch.

"Tình trạng ổn định rồi!"

Nàng nhẹ nhõm nói.

Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi cùng đám đệ tử thở phào nhẹ nhõm.

Vương Nhất Tự đã hôn mê hơn một tuần, trên dưới Thương Sơn phái đều là đứng ngồi không yên.

"Phu quân, chàng cảm thấy sao rồi?"

Trương Tố Tố đến bên ân cần hỏi.

"Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"

"Được hơn một tuần rồi...

Chàng làm cho bọn thiếp hết sức lo lắng đấy!" Mộc Phiến La cũng đến bên giường bệnh ngồi xuống cạnh Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự âm trầm.

"Chưởng môn bây giờ đã tỉnh lại, các ngươi cũng nên đi tập luyện đi!

Đừng có vây quanh lại như thế!

Bọn ta sẽ chăm sóc chàng!"

Liễu Doanh xua xua tay nói với đám đệ tử.

Đám đệ tử vâng lời, dần tản ra.

Hoa Vi Nghi khóe mắt hơi ướt, nghẹn ngào nói.

"Phu...quân...đột nhiên...ngất xỉu...làm..làm bọn thiếp...sợ lắm..."

Vương Nhất Tự vuốt tóc nàng nhỏ nhẹ nói.

"Ta không sao rồi..."

"Nhưng sao phu quân lại đột nhiên ngất xỉu?" Phiến La thắc mắc.

"Là do sử dụng Như Ý Kim Cô Bổng!"

Hệ thống lúc này lên tiếng.

"Đó là thần khí trong những thần khí, không phải tùy tiện có thể sử dụng, nếu sử dụng quá lâu, thân thể sẽ bị phản phệ, mất hết sức lực!"

"Ra là vậyn"

Vương Nhất Tự thông suốt.

Bốn nương tử của hắn cũng được giải tỏa thắc mắc.

Vương Nhất Tự hôn mê một tuần liền.

Trên toàn cõi Tinh không Đại lục lúc đó, tin tức về hai Tứ lưu tông môn và một cái Nhị lưu tông môn bị Thương Sơn phái tàn sát đã làm náo loạn tất cả.

Các võ giả, tán tu, các môn phái, tông lưu hiện tại không ai là không biết đến cái tên Thương Sơn phái.

Một cái Thất lưu môn phái, trong một ngày diệt ba tông môn lớn, chuyện đó là bất khả thi, không môn phái nào, không tông môn nào có khả năng làm được như thế.

Kẻ tin người không.

Thay nhau bàn tán.

Lời ra tiếng vào như vũ bão.

Nhưng liệu còn có môn phái hay tông môn nào dám động đến Thương Sơn phái?

Câu trả lời là có!

Những tông môn không tin vào chuyện đó.

Điển hình nhất chính là Thái Huyền Thánh Tông.

Canh hai.

Ngoại viện Thương Sơn phái.

Vương Nhất Tự ngồi một mình, trầm ngâm ngắm nhìn ánh trăng.

"Phu quân hình như có tâm sự..."

Trương Tố Tố nhẹ nhàng đến bên cạnh.

Vương Nhất Tự không nhận ra sự hiện diện của nàng, vẫn thất thần.

"Phu quân...?"

Nàng lay nhẹ cánh tay Vương Nhất Tự.

"Là nàng đấy à?"

"Phu quân đang nghĩ gì mà thất thần thế?"

"Cũng không có gì..."

"Làm sao lại không có gì?

Thiếp đến bên cạnh mà chàng còn không nhận ra nữa là..."

"Haiz..."

Vương Nhất Tự thở dài.

Trương Tố Tố khoác tay Vương Nhất Tự, nhẹ nhàng nói.

"Chúng ta là phu thê, còn có chuyện gì mà chàng không thể nói chứ?"

Vương Nhất Tự trầm ngâm, nhìn về phía hồ nước.

"Ta đang nghĩ tới một người..."

"Là một vị cô nương?"

Trương Tố Tố đoán.

"Đúng vậy...nàng ấy từng là sư tỷ của ta..."

"Có vẻ như giữa chàng và sư tỷ tình cảm không hề bình thường..."

Vương Nhất Tự bàn tay vuốt vuốt tóc Trương Tố Tố.

"Đó là người duy nhất trước kia không xem thường ta, là người duy nhất tin tưởng ta, đã lâu lắm rồi... nàng ấy là người rất quan trọng với ta..."

"Nếu như là người rất quan trọng với chàng, tại sao chàng không đi tìm vị cô nương đó?"

Tố Tố thắc mắc.

"Ta biết hiện giờ nàng ấy ở đâu.

Nhưng là..."

"Nhưng là?"

Trương Tố Tố ngốc trệ.

Vương Nhất Tự ánh mắt hiện lên thống khổ.

"Nhưng ta không thể dắt nàng cùng theo ta..."

"Đã có chuyện gì xảy ra...?"

"Chuyện dài, rất dài..."

"Thiếp rất muốn nghe..."

"Mấy nàng cũng ra đây đi, làm gì mà đứng ở đằng xa thế kia?"

Vương Nhất Tự quay ra sau lưng gọi.

Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh liền xuất hiện, đi tới bên cạnh.

"Phu...quân... bọn thiếp cũng muốn biết chuyện..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.

"Được thôi, ta sẽ kể cho các nàng nghe, chuyện của ta...".

Próximo capítulo