Chương 218: Vảy ngược của rồng.
Vương Nhược Ý lạnh lùng bộc phát ra ma khí dự định kết thúc mạng sống của cái đám chết tiệt không biết sống chết dám động đến Thương Sơn phái.
Nàng vừa giơ kiếm lên trước ánh mắt sợ hãi của đám Quán Nhật Tuấn, thì bỗng có hai đạo hào quang xuất hiện khiến nàng khựng lại.
Nhận ra được khí tức quen thuộc, Vương Nhược Ý liền hạ kiếm xuống, lập tức quay người về phía hai kẻ vừa mới xuất hiện, thái độ quay ngoắc một trăm tám mươi, giọng nói trở nên nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng nàng vẫn là khí tức đè nén đám ruồi nhặng phía sau lưng.
"Chủ nhân..."
Vương Nhược Ý cúi đầu.
Vương Nhất Tự cùng Mộc Phiến La vừa đáp xuống liền quay người bước đến cửa Tàng Viêm động, không buồn đáp lời Vương Nhược Ý.
Trác Hồng Quân cùng đám đệ tử Thương Sơn phái ánh mắt hiện lên mừng rỡ khi thấy Vương Nhất Tự xuất hiện, nhưng chỉ khoảnh khắc sau đó lại trở nên buồn bã khi hắn bước về phía bọn họ.
Đám đệ tử, ái nấy đều lẳng lặng né ra hai bên, nhường đường cho Vương Nhất Tự đi đến.
Hắn dừng lại phía sau lưng Lục Thiên Cầm, người đang quỳ gối, gương mặt che kín bởi nước mắt.
Vương Nhất Tự gương mặt lạnh lẽo, âm trầm, ánh mắt vừa giận dữ vừa thương tiếc dán chặt lên người tên đệ tử Ám Bộ đường đang nằm trên vũng máu.
Vương Nhất Tự, hắn cứ đứng đó nhìn, không một chút cử động, cũng không nói một lời nào, chỉ đứng như thế mà nhìn, không gian xung quanh hắn tựa như ngưng đọng lại.
Mộc Phiến La, Trác Hồng Quân, cùng đám đệ tử đứng phía sau cũng lặng người, không ai nói với ai lời nào, chỉ có tiếng nấc của Lục Mẫn Nhi và Lục Thiên Cầm từng hồi từng hồi.
Thương Sơn phái, số lượng đệ tử đã gần một ngàn năm trăm người, Vương Nhất Tự, hắn cũng không thể nhớ mặt được hết tất cả đệ tử của hắn, hắn thậm chí còn không biết được tên của tên đệ tử đang nằm trước mắt hắn, nhưng mà trong lòng hắn hiện giờ lại cảm thấy rất bức rức, rất khó chịu, rất đau đớn, cứ như có ngàn mũi kim đâm vào.
Vương Nhất Tự, hắn là người lập ra Thương Sơn phái, cũng là người đứng đầu môn phái, đệ tử của hắn, ai ai cũng đều tin tưởng hắn, tôn kính hắn, đều xem hắn là thần linh, đều nhất mực ngưỡng mộ hắn, dù là đệ tử nhập môn đã lâu hay là đệ tử vừa mới nhập môn, tất cả đều như vậy.
Hắn cũng xem đám đệ tử như người thân của hắn, là gia đình của hắn.
Ấy vậy mà giờ đây, trước mặt hắn, một người thân của hắn đã nằm xuống, mà hắn không thể làm gì khác hơn ngoài việc chỉ đứng nhìn.
Đây không phải là lần đầu hắn nhìn những người xung quanh hắn ngã xuống, nhưng lần này, hắn lại cảm thấy rất, rất là khó chịu.
"Chưởng môn...là đệ tử vô dụng...là đệ tử... không đủ khả năng để...để mà bảo vệ cho sư đệ..."
Lục Thiên Cầm nấc lên từng tiếng.
Nàng trách mình dù đã là Kiếm Võ song Vương nhưng lại quá vô dụng, chỉ có việc bảo vệ cho đồng môn nàng cũng không thể làm được.
Trước là Âu Dương Kiệt che cho nàng một chưởng bất tỉnh.
Sau lại đến một đệ tử Ám Bộ đường lãnh dùm nàng một đòn hy sinh bản thân.
Tình huống này trước kia khi nàng còn ở tại Ma Thần tông chưa hề gặp phải.
Ma Thần tông là tà tông, các thành viên của tông môn đều răm rắp nghe theo lệnh tông chủ, thứ tình cảm sư tỷ muội, sư huynh đệ vốn không hề tồn tại.
Dù là chung một tông môn, nhưng tất cả đều là ngầm tranh đấu, chà đạp lẫn nhau để đạt được vị trí cao hơn, tình người là một thứ xa xỉ ở đó.
Nhưng!
Khi nàng trở thành đệ tử Thương Sơn phái mọi chuyện lại khác hẳn hoàn toàn, từ chưởng môn, các sư nương, đến đệ tử trong phái, ai ai cũng đều hòa đồng, đối xử rất tốt với nhau, tình cảm giữa đồng môn là rất thân thiết, không hề tồn tại nghi kỵ, tranh đấu giữa đồng môn với nhau, có thể nói là giống như một đại gia đình vậy.
Một đại gia đình mà trước giờ nàng chưa từng có, một đại gia đình mà nàng sẽ ra sức bảo vệ.
Nhưng hiện tại thì sao?
Nàng vì sự yếu đuối của bản thân mà giương mắt ra nhìn sư đệ nàng vong mạng.
Nàng tự trách bản thân, nàng hận bản thân nàng quá yếu đuối!
"Không!
Thiên Cầm, đây không phải lỗi của ngươi! Ngươi không nên tự trách..."
Vương Nhất Tự gương mặt trầm ngâm, đáp lời Lục Thiên Cầm.
"Nhược Ý!
Những tên chết tiệt phía sau ngươi, toàn bộ giết sạch!"
Vương Nhất Tự thanh âm lạnh lùng chứa đựng sự giận dữ, ra lệnh cho Vương Nhược Ý.
"Như ý muốn của người thưa chủ nhân!"
Vương Nhược Ý cúi đầu đáp, liền sau đó quay về phía đám người Quán Nhật Tuấn, Lư Bát Nhã, đang run lên cầm cập, mồ hôi túa ra như tắm.
Nàng lãnh đạm từ từ giơ thanh kiếm trong suốt như pha lê lên ngang tầm mắt.
Quán Nhật Tuấn cùng Lư Bát Nhã, và cả đám đệ tử phía sau cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, bọn chúng có thể cảm nhận được cái chết đang đến rất gần.
"Không!
Xin đừng giết bọn ta...
Xin đừng..."
Lư Bát Nhã chịu không nổi liền hối hả lên tiếng van xin, hắn tha thiết cầu xin cho tính mạng của hắn sau những việc hắn vừa gây ra.
Rẹt!
Nhưng không!
Vương Nhược Ý chẳng thèm để tâm đến một câu một chữ nào của tên Lư Bát Nhã, nàng cứ thế lạnh lùng xuất ra một kiếm, quét ngang trước mặt.
"Kiếp sau đừng đầu thai làm người làm chi nữa, lũ sâu bọ!"
Vương Nhược Ý âm trầm nói, sau đó cất thanh kiếm vào không gian giới chỉ, lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Lư Bát Nhã chưa kịp nói hết câu liền cổ họng hắn xuất hiện một vết cắt, máu cứ thế từ vết cắt tuôn ra ào ạt, chỉ trong chớp mắt đã thấm đẫm ngực hắn.
Quán Nhật Tuấn, cùng mấy trăm tên đệ tử cũng là tương tự như thế, bọn chúng không kịp làm gì, cũng không thể làm gì, cứ thế bị một kiếm của Vương Nhược Ý đoạt mạng.
Trong cái khoảnh khắc sắp chết đó, trong đầu bọn chúng đồng nhất hiển hiện lên cùng một suy nghĩ.
Bọn chúng hối hận thay vì ở môn phái, tông môn nhâm nhi trà lại chạy tới Tàng Viêm cốc mà tranh đoạt khoáng mạch linh thạch.
Bọn chúng hối hận vì đã động chạm đến Thương Sơn phái mà bỏ mạng.
Nhưng mà có hối hận thì cũng đã muộn.
Cơ thể bọn chúng đổ ập xuống đất như những tảng đá, bê bết máu, mệnh khí tức thì liền không còn.
Lúc này, Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh cũng vừa đến nơi.
Nhìn thấy bầu không khí âm trầm, cùng cảnh tượng xung quanh, cả ba nàng cũng có thể tự hiểu ra chuyện gì đã diễn ra ở chỗ này.
"Phu...quân..."
Hoa Vi Nghi định đi đến an ủi Vương Nhất Tự thì bị Tố Tố ngăn lại.
Vương Nhất Tự âm trầm thi triển ra trận pháp triệu hồi, triệu hồi ra năm mươi Mộc nhân, lạnh lùng ra lệnh cho bọn chúng.
"Các ngươi bằng nhanh nhất trong tối nay đào sạch sẽ linh thạch mang về môn phái!"
Đám Mộc nhân gật đầu, nhao nhao lao vô Tàng Viêm động.
Sau đó Vương Nhất Tự khuỵu xuống, nâng thân thể tên đệ tử dậy.
Giọng nói buồn bã.
"Thiên Cầm, ngươi không có lỗi!
Tất cả đều là lỗi của bản tọa...
Cũng vì bản tọa đến trễ... mới hại đến sư đệ của ngươi...
Bây giờ...chúng ta... về nhà thôi..."
Vương Nhất Tự nâng thân thể tên đệ tử Ám Bộ đường, liền vận thân pháp nhảy đi.
Bốn nương tử của hắn, Vương Nhược Ý, Trác Hồng Quân cùng với đám đệ tử không ai nói với ai lời nào, ủ rũ vận thân pháp theo sau.
Ngày hôm sau.
Ngoại viện sau núi Thương Sơn phái.
Khung cảnh buổi sáng sớm được sương mù bao phủ, mờ mờ ảo ảo, gió thổi từng cơn từng cơn lướt qua lạnh buốt.
Trên lớp đất mới đào, hiện lên một ngôi mộ nằm cạnh mộ của Bách Độc lão quái.
Mẫn Nhi ngồi trước ngôi mộ đốt giấy tiền, thút thít từng tiếng nấc kéo dài.
Vương Nhất Tự, Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh, Vương Nhược Ý, Trác Hồng Quân cùng ngàn tên đệ tử, một màu đen tang tóc, xếp hàng ngay ngắn trước ngôi mộ mới đắp.
Tất cả đều cúi đầu, không nói không rằng.
Không gian như chùng xuống.
Chỉ có tiếng nấc của Mẫn Nhi cùng với tí tách là những hạt mưa đang chầm chậm rơi xuống đỉnh Thương Sơn như cùng chung một nỗi buồn với đám người.
Mưa bắt đầu rả rít rơi xuống từng giọt từng giọt nặng hạt, càng làm cho bầu không khí thêm sầu não, nhưng chẳng ai buồn để ý đến.
Đám người ướt đẫm bởi những hạt mưa.
Thương Sơn đỉnh vào lúc sáng sớm đã lạnh nhưng lòng người còn lạnh hơn.
"Ám Bộ đường, toàn bộ nghe lệnh!"
Bất chợt lúc này, Vương Nhất Tự bỗng lên tiếng xé tan đi bầu không khí sầu não, u buồn.
"Có!"
Tiểu Kha, Cốt Độc, cùng đám đệ tử Ám Bộ đường lập tức hô lớn đáp lại Vương Nhất Tự.
"Cửu Độc Tà tông!
Lục Hà Quang tông!
Kim Thiền Quang Lân tông!
Các ngươi lập tức đi điều tra vị trí ba tông môn này cho bản tọa!
Bản tọa muốn tất cả bọn chúng phải trả giá cho chuyện này!"
Vương Nhất Tự âm trầm ra lệnh.
"Rõ!"
Đệ tử Ám Bộ đường đồng loạt hai tay ôm quyền, dõng dạc hô lớn, liền sau đó vận thân pháp nhảy đi, ánh mắt của tất cả bọn hắn hiện lên sự giận dữ, căm phẫn.
Rồng có vảy ngược!
Và đám đệ tử chính là vảy ngược của Vương Nhất Tự.
Nếu có kẻ nào đó dám to gan chạm vào, Vương Nhất Tự, hắn, sẽ để cho kẻ đó sống không bằng chết!