Chương 162: Tin xấu.
Đám người Trường Sinh giáo bị Vương Nhất Tự dùng Cầm Long thức áp chế kéo đi, tất cả trượt một đoạn dài trên mặt đất lấm lem tơi tả áo quần, gương mặt của cả đám bọn chúng hiện lên vẻ hoảng sợ tột cùng, xanh rờn như đít nhái, bọn chúng, dù muốn kháng cự dù muốn chống đối lại nhưng cũng chỉ đành bất lực.
Bọn chúng, kẻ thì quỳ mọt dưới đất, kẻ nằm sóng soài, toàn thân run rẩy trước hai cái xác to lớn của hai đại yêu thú.
Cả đám bọn chúng ở Trường Sinh giáo nhận được thông tin rằng có kẻ đã vượt qua dị tượng, giết chết Tam Sinh Hải Xà Vương, cố tình tiến lên đảo với ý đồ không rõ, được lệnh của phó giáo chủ, tìm và bắt giữ những kẻ lên đảo trái phép đó, để không có kẻ nào có thể làm ảnh hưởng đến ngày trọng đại sắp tới của giáo chủ đại nhân, kẻ phụ trách nhiệm vụ là Huyền Mộ Nhân.
Huyền Mộ Nhân thân là Đại trưởng lão của Trường Sinh giáo, thân phận cao quý, hơn nữa lại là một lão già ranh mãnh khôn ngoan, hắn vốn không ưa gì tên phó giáo chủ Cửu Trôn Đẳng kia, nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh, hắn bắt buộc phải tuân theo, thượng bất chính hạ tắc loạn.
Vì là một kẻ luôn suy nghĩ chu toàn trong mọi hành động, nên Huyền Mộ Nhân quyết định đưa theo hai vị trưởng lão khác, cũng năm mươi đệ tử tinh anh của giáo phái, làm nhiệm vụ.
Hắn có thể hình dung một cách rõ ràng rằng, những kẻ có thể vượt qua được dị tượng, giết chết được Tam Sinh Hải Xà Vương, một hung thú đầu lĩnh, ngay trên biển thì chắc chắn không phải những kẻ tầm thường.
Ba Võ Hoàng, thêm nữa là năm mươi nhân thực lực Võ Sư, Võ Tôn, sẽ có thể dễ dàng áp chế và bắt giữ đối phương hơn.
Nhưng mà cái kế hoạch hắn nghĩ ra đã hoàn toàn sụp đổ.
Cả đám bọn hắn còn chưa kịp định hình được đối phương mạnh ra sao thì đã bị áp chế toàn bộ, bây giờ chỉ như là bầy cừu non đang run sợ trước nanh sói hung ác.
Đối phương sở hữu sức mạnh mà ngay cả hắn cũng không hình dung ra được, có lẽ, trong suy nghĩ của hắn, người có thể đối đầu và áp chế được Vương Nhất Tự trên hòn đảo này, duy nhất chỉ có giáo chủ của bọn hắn mà thôi.
Trước tiên nhất là phải giữ được cái mạng đã, sau đó hẳn tính đến những chuyện tiếp theo.
Nhưng mà...trong cái tình huống cá nằm trên thớt, chỉ mành treo chuông thế này, Huyền Mộ Nhân, hắn, cố vắt óc suy nghĩ hòng tìm cách đảo ngược tình huống.
Hắn nghĩ mãi, nghĩ mãi, những dây thần kinh hoạt động hết công suất, chỉ trong giây lát đã nghĩ ra gần chục cách, nhưng đều là vô dụng.
Huyền Mộ Nhân cùng đám người bất chợt giật thót mình khi tiếng bước chân chậm rãi của Vương Nhất Tự dần dần tiến về phía cả đám bọn chúng.
"Ai nha, các vị làm sao lại sợ hãi như vậy cơ chứ?
Bản toạ đâu phải yêu thú, sẽ không ăn thịt các vị đâu!
Bản toạ là người tốt, vô tình bị lạc ở hoang đảo, chỉ có vài chuyện muốn thỉnh giáo các vị mà thôi!"
Vương Nhất Tự chậm rãi nói.
Huyền Mộ Nhân nghe Vương Nhất Tự nói tâm trí trở nên nghi hoặc mụ mị.
Tên thanh niên này, rõ ràng là cố ý lên đảo, lại nói là do bị lạc, lại còn muốn hỏi han, đây là muốn thu thập thông tin chứ hỏi han cái quái gì.
"Vị...vị công tử này... không biết cần hỏi han những chuyện gì...phàm là những chuyện ta biết...chắc chắn... chắc chắn sẽ trả lời thành thật với công tử"
Huyền Mộ Nhân đáp lời Vương Nhất Tự với giọng điệu tự hạ thấp bản thân.
Hai chữ công tử thốt ra từ miệng lão đầu nghe rất suôn tai Vương Nhất Tự.
"Không giấu gì các vị, bản toạ có người thân lâm trọng bệnh, đã thử rất nhiều cách thức nhưng không thể chữa khỏi được...
Nghe nói ở Đông Bắc Hải này tồn tại một vị thần y cái thế, có khả năng chữa bách bệnh, nên bản toạ liền tìm đến, không ngờ lênh đênh trên biển bị dị tượng phá hỏng thuyền, trôi dạt vào hòn đảo này.
Các vị... không biết đã từng nghe qua cái tên...Bách Độc lão quái...hay chưa?"
Vương Nhất Tự ôn tồn nói.
'Bách...Bách Độc... lão quái...?!!'
Huyền Mộ Nhân giật mình khi nghe Vương Nhất Tự nhắc đến cái tên đó, nhưng hắn bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng cả đám người phía sau lại tỏ ra vẻ rất ngạc nhiên cùng một chút giật mình khiến cho Vương Nhất Tự nắm chắc được là đã hỏi đúng người.
"Bọn ta..bọn ta...đúng là có biết...Bách Độc lão quái... nhưng mà..."
Phía sau lưng Huyền Mộ Nhân bất chợt phát lên một giọng nói quen thuộc khiến cho nhịp tim hắn chậm mất vài nhịp.
Hắn biết rõ kẻ vừa mới lên tiếng là ai.
Chẳng ai khác chính là tên Cỗ Trúc, Tam trưởng lão của Trường Sinh giáo.
"Nhưng mà thế nào...?"
Vương Nhất Tự gặn hỏi.
"Nhưng mà...Bách Độc lão quái bây giờ đã không còn... trên đời này nữa...ta e là công tử đây đã tốn công vô ích..."
Cỗ Trúc không đánh mà tự khai.
Nghe được những lời này Vương Nhất Tự bỗng trở nên trầm ngâm, gương mặt sạm đen lại.
Huyền Mộ Nhân quỳ trước mặt Cỗ Trúc trong lòng gào thét lên dữ dội.
'Cái quái...?!!
Cái con lợn dốt nát này...ai bảo mi nói hoạch toẹt ra như thế hả?!!
Đã biết đối phương đang tìm người, ngươi lại không dựa vào chuyện đó mà nghĩ cách dẫn dụ hắn hòng bắt hắn...
Ngươi... ngươi lại đi nói rằng người hắn tìm đã chết, như vậy có khác nào ngươi cũng muốn đi tìm chết chứ hả?!!
Thật... thật tức chết ta mà!!!'
Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ lo đồng đội đầu heo là có thật.
Huyền Mộ Nhân tức đến nổi cả người run rẩy, hận không thể ngay lúc này quay người lại mà đạp cho cái tên Cỗ Trúc ăn hại phía sau vài đạp cho bỏ tức.
Lơ lửng phía trên cao, ba nương tử của Vương Nhất Tự gương mặt hiển hiện lên sửng sốt khi nghe thấy những lời do tên Cỗ Trúc nói ra.
"Nghi muội...chẳng phải lúc trước...chính muội đã nói... nếu như tìm được...Bách Độc lão quái...thì sẽ có thể...cứu được Thiên Tuyết hay sao...?
Nhưng mà...Bách Độc lão quái...sao lại... không còn trên đời này nữa...?"
Trương Tố Tố ngập ngừng hỏi Hoa Vi Nghi.
Đứng bên cạnh, ánh mắt của Mộc Phiến La hiện ra bán tín bán nghi.
"Có lẽ...tên đó đang lừa phu quân cũng nên..."
Hoa Vi Nghi không biết nên nói gì vào lúc này, không biết phải trả lời Trương Tố Tố thế nào cả, ánh mắt nàng sửng sốt xen lẫn kinh ngạc cùng lo lắng.
Nàng, vốn không hề lấy tính mạng của Triệu Thiên Tuyết ra mà đùa giỡn, nàng đã rất cố gắng hòng giúp Vương Nhất Tự tìm cách cứu được Thiên Tuyết đến nỗi nàng không tiếc hy sinh tuổi thọ của mình để có thể tìm ra đáp án.
Nhưng mà, cái nàng nhìn thấy chỉ là một bóng người mờ mờ ảo ảo không rõ hình dáng vóc người, cái mà nàng nhìn thấy rõ ràng nhất chỉ có bốn chữ Bách Độc lão quái bên cạnh bóng người đó mà thôi.
Nàng không biết phải giải thích như thế nào để cho hai tỷ tỷ của mình hiểu được.
Cái thông tin này như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Vương Nhất Tự cùng ba nương tử của hắn.
Vương Nhất Tự cùng cả bọn cất công đi từ Hàn Vân Thành xa xôi đến Đông Bắc Hải này cốt là để tìm Bách Độc lão quái, vượt qua bao nhiêu hiểm nguy, từ giông bão của dị tượng trên biển, đến yêu thú khổng lồ hung dữ, nhưng kết quả lại là đang đi tìm một kẻ đã chết.
Triệu Thiên Tuyết, một trong hai đệ tử bảo bối đầu tiên của hắn rồi đây sẽ ra sao?
Oành!
Vương Nhất Tự không kìm chế được cảm giác hụt hẫng xen lẫn cả giận dữ bất ngờ tung ra một chưởng trực tiếp đánh vào tên Cỗ Trúc.
Tên Tam trưởng lão của Trường Sinh giáo bị đánh văng ra xa cùng với mấy tên đệ tử đang quỳ phía sau lập tức chết ngay tức khắc mà còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tình huống bất ngờ này khiến cho cả Huyền Mộ Nhân cùng cả đám người Trường Sinh giáo kinh hãi không thôi, tâm thần chấn kinh khiếp sợ đến cùng cực, cả đám cảm nhận được một luồng sát khí lạnh ngắt chạy dọc sống lưng tựa như cái chết đã rất cận kề.
Phía trên cao, Hoa Vi Nghi hốt hoảng khi thấy Vương Nhất Tự giết tên Cỗ Trúc, cả Mộc Phiến La cũng là hết sức kinh ngạc trước hành động này.
Trong mắt của hai nàng, Vương Nhất Tự lúc nào cũng là một con người thận trọng, luôn suy nghĩ tính toán mấy phần trước khi hành động, tuy đôi lúc những quyết định của hắn có thể là ngẫu hứng nhưng hai nàng chưa bao giờ chứng kiến hắn mất bình tĩnh như lúc này.
Hai nàng định lên tiếng can ngăn phu quân của mình liền bị Trương Tố Tố ra hiệu ngăn lại.
Ánh mắt Trương Tố Tố lúc này kiên quyết thêm cả nghiêm túc đến lạ thường.
"Hai muội đừng...
Lúc này chúng ta chỉ nên im lặng mà quan sát...đừng tự để lộ ra sự hiện diện của bản thân..."
Hoa Vi Nghi cùng Mộc Phiến La khựng lại, trở nên hoang mang nhìn Trương Tố Tố, cả hai cũng nhận ra được sự kỳ lạ trong nét mặt cũng như cách nói chuyện của Trương Tố Tố, một người tỷ tỷ lúc nào cũng dịu dàng và hết sức quan tâm đến phu quân, trong giây phút này lại bình tĩnh đến lạ thường.
Điều này cũng không có gì làm lạ, có thể nói, trong tất cả những người nương tử của Vương Nhất Tự từ trước đến giờ thì Tố Tố là người ở bên cạnh hắn lâu nhất, những suy nghĩ của hắn, cơn giận của hắn, cũng như hành động vừa rồi của hắn, nàng là người hiểu rõ hơn ai hết, nàng hiểu tại sao hắn lại làm vậy.
Triệu Thiên Tuyết, không những là đệ tử đầu tiên của Thương Sơn phái cùng với Lục Mẫn Nhi, mà còn được xem là một trong những người thân của Vương Nhất Tự, cảm giác bất lực khi người thân của mình đối mặt với cái chết nhưng lại không thể làm được gì, cái cảm giác đó hoàn toàn có thể khiến cho một người lạc lối trong phút chốc, và, Vương Nhất Tự tuy hắn là một Đại đế nhưng cũng chỉ là một người bình thường, hắn vẫn có cảm xúc, thứ quan trọng nhất của hắn đang bị đe dọa, hắn trong phút chốc bộc phát ra cũng là lẽ rất thường tình.
Trương Tố Tố nàng hiểu được và quyết định chỉ đứng một bên và im lặng, để Vương Nhất Tự tự bản thân có thể kìm chế lại, có lẽ với nàng, đây là cách duy nhất hiện giờ, sẽ có một người khác thay nàng khuyên can hắn.
"Chủ nhân hãy bình tĩnh lại!
Dù cho Bách Độc lão quái có chết đi, cũng không hẳn là không còn cách nào để cứu Thiên Tuyết.
Hơn nữa, chưa chắc thông tin từ đám người này là chính xác!
Đám này, ngay khi chúng ta lên đảo không lâu lại tự dưng mò đến, xem xem là đến để bắt giữ chúng ta, có thể bọn chúng là đám người có liên quan đến dị tượng xung quanh hòn đảo này, bọn chúng rất có thể đang cố tình che giấu một bí mật nào đó...
Nếu như chúng đã nói Bách Độc lão quái đã không còn trên thế gian này nữa, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chỉ cần nhìn thấy phần mộ của Bách Độc lão quái mới có thể chứng minh được lời bọn chúng nói là sự thật!"
Hệ thống vội vàng lên tiếng trấn an cũng như khuyên can Vương Nhất Tự.
Vài khắc trôi qua, Vương Nhất Tự dường như lấy lại được sự bình tĩnh vốn có, lời nói của hệ thống không phải là không có lý, thay vì bộc phát ra sự giận dữ lúc này, hắn có thể điều tra ra sự thật và giải quyết đám người này sau cũng không muộn.
"Tên đó là...?"
Vương Nhất Tự lên tiếng hỏi, ánh mắt tia về phía cái xác của tên Cỗ Trúc.
"Hắn...hắn tên là Cỗ Trúc..."
Huyền Mộ Nhân vội vàng đáp lời Vương Nhất Tự, cả người hắn lúc này ướt đẫm mồ hôi.
Vương Nhất Tự, hắn thở dài ra một hơi, tay phải đặt lên trán tỏ ra vẻ hối tiếc về hành động khi nãy.
"Ây dà, bản toạ trong một lúc nóng giận mà không kìm chế được cảm xúc của bản thân...mà lỡ tay hại chết hắn...
Hy vọng tên Cỗ Trúc này sau khi xuống suối vàng có thể hiểu được nỗi khổ này của bản toạ..."
'Nỗi khổ cái quái gì?!!
Ngươi không nói không rằng một chưởng lấy mạng kẻ khác, còn bảo là lỡ tay?!!
Ngươi còn có đạo lý hay không vậy?!!'
Huyền Mộ Nhân cùng đám người trong lòng gào thét lên nhưng không ai dám bật lại Vương Nhất Tự.
Một chưởng kia liền miễu sát một Võ Hoàng tam phẩm thì còn có ai ngu dốt để mà bật lại cơ chứ?
"Nếu như Bách Độc lão quái đã tạ thế, các vị có phiền khi dẫn bản toạ đến chỗ mộ của lão quái, để bản toạ có thể thắp cho lão quái một nén hương, được hay là không?"
Vương Nhất Tự dò hỏi.
Huyền Mộ Nhân giật mình với câu hỏi của Vương Nhất Tự, không phải là hắn không biết mộ của Bách Độc lão quái nằm ở đâu, mà vì có lý do khiến hắn chột dạ.