webnovel

Chương 143: Đông Bắc thẳng tiến.

Chương 143: Đông Bắc thẳng tiến.

Đông Bắc Hải, Lạc Vẫn Đảo.

Phù...

Phù...

Một nữ nhân trạc hai mươi tuổi, gương mặt ngây thơ xinh đẹp, thở ra từng hơi nặng nhọc, nàng đặt chiếc gùi bên trong là thảo dược xuống đất, tựa lưng vào một gốc cây to, mệt nhọc.

Y phục trên người nàng lấm lem, tả tơi.

"Lại gặp ngay Hoang Nguyên Báo, đúng là xui xẻo mà..."

Nàng than thở, bàn tay đặt lên đầu một con hổ trắng to lớn đang chậm chạp nằm xuống cạnh nàng.

"Cũng may là có ngươi, nếu không thì...

Đa tạ ngươi, Tiểu Bạch!"

Nàng mỉm cười với con hổ trắng, tay vẫn vuốt ve đầu nó.

Con hổ không chút nào phản kháng, khẽ dụi đầu vào hông nàng.

"Cũng không nên bỏ phí thứ này a..."

Nữ nhân rút ra một con dao ngắn dắt bên hông, ánh mắt quăng đến xác Hoang Nguyên Báo đang nằm bất động trước mặt.

Nàng trực đứng dậy, liền bên cạnh Tiểu Bạch bất chợt đứng lên, gầm gừ, ánh mắt trở nên hung dữ quăng ra phía xa.

"Tiểu Bạch, có chuyện gì thế?

Lại có hung thú xuất hiện sao?!"

Nữ nhân ngốc trệ hỏi.

Ánh mắt nàng sau đó liền trở nên nghiêm trọng khi nhìn theo hướng mà Tiểu Bạch đang nhìn.

'Là phía đường lớn?

Không lẽ...?'

Nữ nhân nghĩ ngợi.

"Tiểu Bạch, yên nào, yên nào!

Chúng ta đi xem thử!"

Nữ nhân xoa xoa đầu hổ trắng, trấn an nó, sau đó cả hai cùng lặng lẽ từng bước tiến về phía trước.

Cộp...

Cộp...

Cộp...

Tiếng bước chân, tiếng móng ngựa vang lên trên con đường đất cắt ngang qua khu rừng rậm rạp.

Đoàn người khoảng hơn mười tên nam nhân, y phục tất cả đều giống nhau đều là một màu đỏ sậm viền đen với họa tiết phía sau lưng là hình một bông hoa rất kỳ lạ màu đỏ thẫm.

Bọn chúng hộ tống theo hai xe ngựa chở hai cái cũi lớn, mỗi cái cũi nhốt năm sáu người bên trong.

Khung cảnh tựa như nha sai đang dẫn dắt tội phạm.

Nhưng không!

Nữ nhân cùng Bạch hổ nấp ở phía xa, trông thấy tất cả, và nàng biết bọn chúng đang làm gì, gương mặt nàng hiện lên sự khó chịu cùng căm phẫn.

Nàng muốn lao đến đám người kia, muốn giết chết bọn chúng giải thoát cho những người bị bắt, nhưng là lực bất tòng tâm.

Nàng, tu vi cảnh giới chỉ là Võ Đồ Tam phẩm, đám người kia kẻ có cảnh giới thấp nhất thì cũng là Võ Đồ đỉnh phong, lao ra chỉ như tìm chết.

Dù bên cạnh nàng có Bạch hổ, nhưng nó cũng chỉ là súc sinh, chỉ là một Thập giai hung thú tầm thường, cũng không thể nào chống cự lại được mười mấy tên nam nhân kia.

"Tiểu Bạch, đi thôi!

Chúng ta tốt nhất là nên tránh xa bọn chúng ra!"

Nàng thì thầm với Bạch hổ, liền sau đó cả người và thú lặng lẽ rút đi.

"Tạ sư huynh, ta cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta!"

Một tên trong đoàn bước nhanh về phía tên dẫn đầu, nói.

"Trên đảo này ngoài chúng ta ra thì chỉ có thể là ả mà thôi.

Không cần quan tâm làm gì!"

Tên dẫn đầu âm trầm đáp lại.

"Sao chúng ta không bắt ả ta lại?

Cứ để ả đi lung tung trên đảo như thế?"

"Chúng ta được lệnh không được phép đụng đến ả, trừ phi ngươi muốn chết!"

Đoàng!

Đoàng!

Tên dẫn đầu ngước mắt lên nhìn bầu trời cuồn cuộn là những đám mây đen, những ánh chớp xẹt qua đánh xuống một nơi nào đó phía xa tạo ra những âm thanh rúng động tựa như đang giận dữ.

"Nhanh chân lên!"

Tên dẫn đầu hô lớn.

Thương Sơn phái, diễn võ tràng.

Chỉ mới là sáng sớm, mặt trời chỉ mới chiếu những tia sáng đầu tiên xuyên qua những đám mây che phủ đỉnh Thương Sơn, nhưng ở tại sân diễn võ tràng chúng đệ tử đã tập trung đông đúc, hàng lối ngay ngắn.

Vương Nhất Tự cùng ba nương tử của hắn đứng trên bậc thềm đại điện ánh mắt quan sát một lượt đám đệ tử, ra hiệu cho cả trường im lặng.

"Thiên Tuyết, nhị sư tỷ của các ngươi gặp nạn ở Cổ Thiên Hoa Cung nguy hiểm đến tính mạng, may mắn được bản tọa cứu về môn phái nhưng vẫn là hôn mê bất tỉnh, sinh mệnh chỉ còn kéo dài khoảng một năm..."

Vương Nhất Tự vận dụng khí lực lên giọng nói, chúng đệ tử phía dưới diễn võ tràng ai nấy đều có thể nghe rõ mồn một từng lời từng chữ, gương mặt của tất cả đều hiển hiện lên lo lắng.

"Tuy nhiên, nhị sư tỷ của các ngươi không phải là không có cách cứu chữa!

Tại Đông Bắc Hải, tồn tại một hòn đảo gọi là Lạc Vẫn Đảo, trên đảo có một vị cao nhân có cách cứu Thiên Tuyết.

Vì vậy, bản tọa hôm nay sẽ cùng các vị phu nhân đi đến Đông Bắc Hải!"

Vương Nhất Tự ngưng lại một nhịp, giọng trở nên cao hơn.

"Lục Thiên Cầm, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Lý Liên Hoa, chuyến đi này bốn người các ngươi sẽ cùng đi với bản tọa!"

Ngay sau khi được gọi tên, lập tức bốn đệ tử liền bước lên phía trước.

"Đây có thể xem như là một chuyến lịch luyện của bốn người các ngươi, bản tọa và ba phu nhân sẽ quan sát hành động của các ngươi trong chuyến đi lần này!"

"Đệ tử minh bạch!"

Cả bốn người đồng loạt ôm quyền cúi đầu, kính cẩn đáp.

"Đông Bắc Hải, nơi này, cách rất xa Thương Sơn phái, chuyến đi này sẽ mất rất nhiều thời gian.

Trong lúc bản tọa không có ở môn phái, mọi việc trên dưới môn phái sẽ do Lý tổng quản làm chủ!

Còn có..."

Vương Nhất Tự ngưng lại, tay thi triển ra trận pháp triệu hồi.

Thoáng chốc vòng tròn trận pháp phát sáng, từ bên trong bước ra một nam nhân với thân hình lực lưỡng với đôi tay của hung thú trên đỉnh đầu.

Đám đệ tử, ngoại trừ Lục Thiên Cầm, Trương Tấn và Âu Dương Kiệt ra, tất cả đều hai mắt mở to dán chặt vào tên thanh niên vừa xuất hiện.

"Tên đó là ai thế?!"

"Thú nhân?!!"

"Đôi tai đó, chắc chắn không sai đâu!"

"Không lẽ là khế ước của chưởng môn hay sao?!!"

Chúng đệ tử thay nhau bàn tán về sự xuất hiện của Serbes.

"Tất cả yên lặng!"

Lục Thiên Cầm bất chợt hô lớn khiến chúng đệ tử phía sau giật mình, lập tức im phăng phắc.

"Tên này cũng là khế ước của bản tọa!

Từ lúc này, việc bảo vệ môn phái sẽ giao cho hắn!"

Vương Nhất Tự ôn tồn nói.

Oáp...

Serbes bàn tay che miệng, ngáp ngắn ngáp dài khi được giới thiệu đến.

'Có thật là tên này có thể bảo vệ môn phái không vậy?!!'

'Xem cốt cách của hắn ta có hơi nghi ngờ a...'

'Chắc là chưởng môn sẽ không thu nạp một tên vô dụng làm khế ước đâu nhỉ...?'

Tâm trí đám đệ tử hiện lên nghi hoặc với hành động của Serbes.

Thật là chẳng đáng tin chút nào!

"Bản tọa để Thiên Tuyết lại cho các ngươi chăm sóc!"

"Rõ!"

Chúng đệ tử đồng thanh hô lớn, khí thế ngút trời.

"Đi thôi!"

Vương Nhất Tự phất tay ra hiệu, liền sau đó đám người vận thân pháp bay đi.

"Chúc chưởng môn thượng lộ bình an!"

Chúng đệ tử đồng nhất quay lại, ôm quyền cúi đầu hô lớn.

Khi đám người vừa ra khỏi cổng sơn môn, Vương Nhất Tự dẫn đầu liền khựng lại.

"À ừm...

Đường đi nên là đi thể nào ấy nhỉ?!!"

Oạch!

Cả đám kém chút té ngã, gương mặt đặc sắc nhìn Vương Nhất Tự.

"Đừng nói là... chưởng môn không biết đường a??!"

Lý Liên Hoa khoé miệng hơi giật hỏi.

"Bản tọa xưa nay có bao giờ đến Đông Bắc Hải đâu mà biết..."

Vương Nhất Tự nhún vai, thản nhiên đáp.

"...."

"Phu quân, chàng được chọc ghẹo bọn hắn nữa..."

Trương Tố Tố khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

"Đông Bắc Hải, vốn tọa lạc ở phía Đông Bắc, chúng ta cứ dựa vào phương hướng mà tiến đến thôi"

"Vậy chúng ta liền đến Hàn Vân Thành!

Đi thôi!"

Vương Nhất Tự ngón tay chỉ về phía trước, dõng dạc nói.

"Chưởng môn, Hàn Vân Thành là hướng Nam, chúng ta không phải vì hướng Đông Bắc mà đi sao?

Sao lại đi Hàn Vân Thành?!"

Lục Thiên Cầm lên tiếng hỏi.

"Đến Hàn Vân Thành để mua xe ngựa!

Ngươi muốn đi bộ từ đây đến Đông Bắc Hải hay sao chứ?"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi lại.

"...."

Lục Thiên Cầm.

"Chưởng môn, chúng ta có thể dùng thân pháp để phi hành, như vậy có thể rút ngắn được rất nhiều thời gian...

Không cần thiết phải dùng đến xe ngựa..."

Âu Dương Kiệt gợi ý.

"Các ngươi thì được, nhưng còn sư nương của các ngươi thì sao?

Tố Tố và Nghi Nghi cảnh giới không cao, làm gì có khí lực dồi dào như vậy cơ chứ?!"

"Bọn thiếp sẽ cố gắng theo kịp mọi người..."

Tố Tố cùng Hoa Vi Nghi đồng thanh nói.

"Không được!"

Vương Nhất Tự lắc đầu.

"Người xưa có câu, cẩn tắc vô áy náy!

Chuyến đi này chúng ta không biết sẽ có gì chờ đợi.

Đông Bắc Hải là một nơi xa lạ, chúng ta không biết sẽ có thứ gì ở đó.

Không cần phí sức vào việc di chuyển!"

Vương Nhất Tự giải thích.

"Hơn nữa..."

Hắn đưa ngón trỏ lên, lại tiếp tục nói.

"Như bản tọa đã nói, chuyến đi này cũng xem như là lịch luyện của các ngươi, bản tọa và ba phu nhân sẽ không ra tay giúp đỡ trừ phi thật sự cần thiết!

Vì thế, lựa chọn đi bằng xe ngựa vẫn là tối ưu nhất!"

Đám người sau khi nghe Vương Nhất Tự giải thích, hoàn toàn không nghĩ ra được bất cứ lý do nào để phản bác, đều là gật đầu nhất trí với hắn, sau đó tiến về Hàn Vân Thành.

Lộc cộc...

Lộc cộc...

Lộc cộc...

Tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lăn trên đường.

Hai chiếc xe ngựa rời khỏi Hàn Vân Thành hướng Đông Bắc mà tiến.

Chiếc xe ngựa đi ở phía trước do Âu Dương Kiệt điều khiển, người ngồi bên trong là Lục Thiên Cầm và Lý Liên Hoa.

"Sư tỷ...tỷ có thể kể muội nghe chi tiết chuyện đêm qua được không?"

Lý Liên Hoa ánh mắt tò mò, hỏi Lục Thiên Cầm.

"Đêm qua?!!"

Thiên Cầm ngốc trệ, không hiểu hàm ý câu hỏi của Lý Liên Hoa.

"Sáng nay, muội nghe Trương sư huynh kể lại, chuyện tỷ và Âu sư đệ..."

Lục Thiên Cầm khẽ giật mình, gương mặt liền trở nên nghiêm nghị, toả ra một làn hàn băng khí tức lạnh lẽo.

"Là tên Trương Tấn?!!

Hắn đã nói những gì?!!"

Lục Thiên Cầm âm trầm hỏi, từng lời từng chữ mang theo ngùn ngụt sát khí.

"Đêm qua...tỷ...tỷ cùng Âu sư đệ ở ngoại viện phía sau... đều là bị Trương sư huynh nhìn thấy...

Còn...còn có cả chưởng môn và ba sư nương nữa..."

Lý Liên Hoa ngập ngừng nói.

"....."

Lục Thiên Cầm.

Trương Tấn điều khiển chiếc xe ngựa phía sau, khẽ rùng mình mấy lần.

'Quái lạ!

Sao bỗng dưng cơ thể cảm thấy lành lạnh nhỉ?!!'

Hắn nghĩ ngợi.

"Nghi muội, muội có thể đoán được chuyến đi lần này của chúng ta sẽ như thế nào không?"

Ngồi bên trong, Mộc Phiến La tâm tình háo hức, hỏi Hoa Vi Nghi.

"Muội... muội không biết..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng đáp.

"Sao lại thế?!

Muội không phải là một tiên tri hay sao?!"

Mộc Phiến La ngốc trệ.

"Đúng là... vậy...

Nhưng mà..."

"Thiên cơ bất khả lộ!"

Trương Tố Tố chen ngang vào cuộc trò chuyện.

"Những thứ như là tương lai cho dù có là Tiên tri muốn nhìn thấy được thì cũng phải trả một cái giá rất đắt..."

"Đúng...đúng như lời của Tố Tố tỷ...

Muội...mỗi lần sử dụng đến sức mạnh tiên tri...thì tuổi thọ sẽ giảm xuống..."

Hoa Vi Nghi giải thích thêm.

"Thế... thế à...?"

Mộc Phiến La khoé miệng hơi giật.

"Đây chính là ràng buộc của Đại địa chi đạo đối với những tiên tri!"

Vương Nhất Tự lên tiếng.

"Nếu như thiên cơ dễ dàng bị nắm bắt, dễ đang bị tiết lộ, há chẳng phải thiên hạ này sẽ dẫn đến đại loạn hay sao?"

"Muội...xin lỗi...

Muội không giúp ích được cho mọi người..."

Hoa Vi Nghi cúi gầm mặt, thỏ thẻ nói.

"Nàng không việc gì phải xin lỗi cả!"

Vương Nhất Tự tay nâng cằm Hoa Vi Nghi ôn nhu nói.

"Thiếp... thiếp..."

Hoa Vi Nghi đỏ mặt, lúng túng nói.

Hoa Vi Nghi, nàng, thân là cung chủ của Cổ Thiên Hoa Cung, nhưng tính tình trước giờ khá là rụt rè, nhút nhát, lại bị trói buộc nhiều năm ở tông môn, không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng chưa từng chưa bao giờ tiếp xúc với người khác giới gần đến như vậy.

Bỗng dưng đùng một cái, nàng lại trở thành Vương phu nhân, được Vương Nhất Tự nhất mực cưng chiều, nhất mực ân cần đối xử, nàng có chút không làm quen kịp, lúc nào cũng ngượng ngùng, cũng lúng túng.

Vương Nhất Tự ánh mắt ôn nhu nhìn Hoa Vi Nghi, đặt lên trán nàng một nụ hôn khiến Hoa Vi Nghi đầu tựa như muốn bốc khói vì ngượng.

Hắn sau đó tựa lưng vào thành xe, mở ra hệ thống thương thành.

Mộc Phiến La chớp thời cơ liền tức thì tiến đến ngồi cạnh Vương Nhất Tự, khoác tay hắn, tựa đầu vào vai hắn, giọng trêu chọc nói với Hoa Vi Nghi.

"Nghi muội, muội bây giờ đã là nương tử của chàng, nếu cứ rụt rè như vậy, bọn tỷ sẽ chiếm hết tiện nghi của muội đấy!"

"Muội... muội..."

"Phiến La, muội đừng có trêu Nghi Nghi nữa!

Xem kìa, muội ấy đã đỏ cả mặt rồi kia kìa..."

Tố Tố lên tiếng bênh vực Hoa Vi Nghi, nhưng hành động thì y hệt như Mộc Phiến La.

"...."

Hoa Vi Nghi, Vương Nhất Tự.

Hoa Vi Nghi trong lúc ngượng ngùng vì bị hai tỷ tỷ trêu chọc, nhìn thấy phu quân ngón tay chỉ vào khoảng không, thắc mắc liền hỏi.

"Phu quân...chàng là đang làm gì thế?!!"

"Ta đang mua sắm!"

Vương Nhất Tự thản nhiên trả lời.

"Mua sắm?!!"

Hoa Vi Nghi ngốc trệ.

"Muội muội, phu quân có thể triệu hồi ra một thứ gọi là 'Hệ thống', nó có thể giúp chàng trao đổi vật phẩm, cung cấp những thông tin quan trọng, giọng nói trước kia muội nghe được cũng là của hệ thống này.

Nó có thể xem là khế ước của chàng, nói đơn giản, nó cũng giống như một loại trận pháp triệu hồi, nhưng ở đẳng cấp rất cao, chỉ duy nhất có mỗi mình phu quân là có thể nhìn và tương tác được với nó!"

Trương Tố Tố nhẹ nhàng giải thích.

"Ra...ra vậy..."

Hoa Vi Nghi gật đầu thông suốt.

"Đúng là như thế!

Nghi Nghi phu nhân, ngươi tuy là không thể nhìn thấy ta, nhưng thân phận là nương tử của chủ nhân, vẫn có thể nghe thấy ta!

Hệ thống lên tiếng.

Hoa Vi Nghi khẽ giật mình.

"Đấy! Đây chính là giọng nói của hệ thống!"

Mộc Phiến La giơ ngón tay lên nói.

'Thật sự là quá ảo diệu!

Một loại trận pháp có thể nói, có thể giúp người thi triển trao đổi vật phẩm, lại còn có thể cung cấp thông tin, loại này trận pháp e là đến Cổ Thiên Hoa Cung cũng không thể nào có được!

Phu quân đúng là không thể nào tưởng tượng hết được a!'

Hoa Vi Nghi trong lòng nổi lên sùng bái, nhất mực ngưỡng mộ Vương Nhất Tự.

"Aaaaa!

Đồ tốt!

Đây đúng là đồ tốt a!"

Bất chợt Vương Nhất Tự hét toáng lên khiến ba người một phen giật mình.

"...."

Hệ thống.

"Phu quân, có chuyện gì thế?!!"

Mộc Phiến La kinh ngạc hỏi.

"Ta mới vừa xoát ra được một món thần khí cấp bậc Thần phẩm a!"

Vương Nhất Tự phấn khởi đáp.

"Thần...phẩm?!!!"

Ba vị nương tử đồng thanh hỏi.

"Phu quân, rốt cuộc là món thần khí gì vậy?

Có thể cho bọn thiếp xem qua một chút được hay không?!!"

Cả ba người cùng sốt sắng.

"Không được!

Không được!"

Vương Nhất Tự lắc lắc ngón tay.

"Thứ này phải đợi thời cơ thích hợp mới xuất hiện được a!"

Xùy...

Ba vị nương tử gương mặt cùng hiển hiện lên bất mãn.

"Bọn thiếp cũng không cần xem đâu!"

Trương Tố Tố ôn nhu nói, sau đó tựa đầu vào vai Vương Nhất Tự.

Próximo capítulo