Chương 103: Cùng đi Hoa Dương thành.
Hoa Dương thành, ngày hôm sau.
"Trác Hồng Lâu đêm qua tự dưng phát hỏa bây giờ chỉ còn lại đống đổ nát..."
"Thật kỳ lạ, Trác Hồng Lâu là sản nghiệp mà Âu Dương gia đổ rất nhiều tiền gây dựng nên, lúc nào cũng có hộ vệ canh giữ, làm sao lại có thể cháy rụi như thế được cơ chứ?!!"
"Chưa hết đâu, vẫn còn một chuyện kinh khủng hơn nữa kìa!"
"Là chuyện gì?"
"Tại cửa lớn Âu Dương phủ có dán thông cáo"
"Nội dung là gì thế?"
"Thông cáo thiên hạ.
Âu Dương Đại Năng, lấy chức vị Thái trưởng lão của Âu Dương gia, thay mặt toàn bộ gia tộc tạ tội với Thương Sơn phái và Âu Dương Kiệt.
Năm năm trước, Âu Dương Kiệt tại Âu Dương gia là một thiên tài xuất chúng, ngàn năm hiếm có, sau bị cha con Âu Dương Trác ganh ghét, ra tay hãm hại, trở thành một cái phế vật, trục xuất khỏi Âu Dương gia.
Âu Dương Kiệt sau này gia nhập Thương Sơn phái, trở thành đệ tử ngoại môn, vinh dự đoạt được quán quân của Môn phái Luận võ năm nay, lại bị Âu Dương Trác phái sát thủ đến Thương Sơn phái hòng ám toán, may mắn đã bị phát hiện và ngăn chặn kịp thời.
Âu Dương Trác và Âu Dương Thành làm ra những chuyện thương thiên hại lý, ảnh hưởng đến danh dự của Âu Dương gia, nay đã bị trục xuất khỏi gia tộc, vĩnh viễn không còn là người của Âu Dương gia..."
"Âu Dương Trác chẳng phải là gia chủ của Âu Dương gia hay sao?"
"Chính là hắn!"
"Thật không ngờ, Âu Dương gia đường đường là một đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, lại giở ra những trò hèn hạ như thế với chính người trong tộc sao?
Đúng thật là khó tin!"
"Ta nghĩ kể từ bây giờ Âu Dương gia sẽ không dám ngẩng đầu lên mà nhìn ai được nữa đâu..."
Cả Hoa Dương thành ồn ào hẳn lên bởi những lời bàn tán xôn xao về Âu Dương gia.
Cửa lớn của Âu Dương phủ bây giờ đóng chặt, bên ngoài đông nghẹt những kẻ tò mò về bảng thông cáo kia.
Kẻ hoang mang, người bàng hoàng.
Nhưng có lẽ thê thảm và khổ sở nhất chính là tất cả những người trong gia tộc Âu Dương.
Bọn hắn bây giờ tâm thần nhục nhã, không dám bước chân ra khỏi Âu Dương phủ, không dám đối diện với trăm vạn miệng người.
Tin tức về Âu Dương gia nhanh chóng lan rộng ra khắp các thành trì lân cận, và lan đến cả Thái Huyền Thánh tông, đương nhiên, Thái Huyền Thánh tông cũng không phải là không có động thái.
Không những hôn ước giữa Âu Dương Thành và Mộng Khắc Tuệ lập tức bị tông chủ Thái Huyền Thánh tông hủy bỏ, mà ả còn ra lệnh cho trên dưới toàn bộ người trong tông môn không được phép có bất cứ liên quan gì đến Âu Dương gia, toàn bộ quan hệ trước đó đều cắt đứt.
Thương Sơn đỉnh đoạn nữa ngày sau.
Đại điện Thương Sơn phái.
"Chưởng môn, đệ tử đã chuyển lại lời nói của chưởng môn cho Tô gia chủ.
Hắn vừa nghe xong thì tâm thần trở nên khẩn trương, lập tức hủy bỏ hết tất cả các cuộc làm ăn với Âu Dương gia"
Cốt Độc tay ôm quyền, báo cáo tình hình.
Vương Nhất Tự lưng tựa vào chưởng môn tọa, thần thái hiển hiện lên hài lòng.
"Làm rất tốt, ngươi lui ra nghỉ ngơi đi!"
"Đệ tử cáo lui!"
Cốt Độc cúi đầu, sau đó quay người đi ra khỏi đại điện.
"Âu Dương gia sau vụ việc này chắc chắn sẽ mất rất nhiều, e là không sớm thì muộn cũng lụi tàn..."
Trương Tố Tố ngồi cạnh Vương Nhất Tự, nhận xét.
"Không, Âu Dương gia sẽ không lụi tàn!"
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Vì bọn chúng còn có tên Âu Dương Đại Năng kia!
Một kẻ biết giữ lời hứa, tính tình ngay thẳng, cương trực như hắn, chắc chắn sẽ vực dậy được gia tộc."
"Chàng có vẻ khá thích thú với Thái trưởng lão của Âu Dương gia a?"
Trương Tố Tố mỉm cười.
"Ta chỉ nói những gì ta nhìn thấy và cảm nhận được mà thôi.
Nhưng mà, đó là chuyện sau này của Âu Dương gia, bọn chúng có biết cố gắng, biết nỗ lực để vượt qua thử thách này hay không thì không liên quan gì đến Thương Sơn phái ta!
Trước mắt chúng ta cần có việc phải làm ở Liên Minh Thánh Tuyền tông!"
"Chàng định tiêu diệt Liên Minh Thánh Tuyền tông sao...?"
Trương Tố Tố nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên!
Ta không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám động đến nương tử của ta!"
Vương Nhất Tự gằn giọng.
"Phu quân, rốt cuộc Liên Minh Thánh Tuyền tông đã đắc tội gì với chàng vậy?"
Mộc Phiến La ngồi cạnh ngốc trệ hỏi.
"Bọn chúng vì muốn chiếm đoạt Thiên Thiềm Ty mà thuê sát thủ giết cả gia tộc của Tố Tố, nàng nghĩ xem, có đáng chết hay là không?
Ta nếu như không đến Thí Thần điện kịp lúc thì có lẽ Tố Tố đã không còn ngồi ở đây nữa."
Vương Nhất Tự âm trầm nói.
"Còn có chuyện đó sao chứ?!!"
Mộc Phiến La đứng bật dậy nói lớn.
"Tỷ, sao tỷ không hề kể chuyện này cho muội biết?!
Phu quân, chúng ta hãy mau đến Liên Minh Thánh Tuyền tông đi, chính tay thiếp sẽ trả thù cho Tố tỷ!"
Trương Tố Tố thở dài.
"Phiến La, muội hãy bình tĩnh!
Chuyện này đúng là đáng hận, ngay cả ta cũng rất giận.
Tên minh chủ của Liên Minh Thánh Tuyền tông trước kia là bạn thân của phụ thân ta.
Ta thật không ngờ hắn lại có thể làm ra được loại chuyện đó.
Nếu không phải chính miệng tên phó điện chủ Thí Thần điện nói ra, ta thực sự là không tin.
Nhưng mà..."
Trương Tố Tố quay qua phía Vương Nhất Tự, ánh mắt như khẩn cầu.
"Phu quân, chuyện Trương gia diệt tộc chỉ liên quan đến một mình tên Nhạc Bất Quần, những đệ tử của Liên Minh Thánh Tuyền tông là vô tội.
Chàng có thể nào..."
Vương Nhất Tự giơ tay ra hiệu cho Trương Tố Tố ngừng lại.
"Tố Tố, nàng không cần phải nói thì ta cũng biết được trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Ta sẽ chỉ giết những kẻ đáng phải giết, những kẻ khác, ta sẽ cho bọn chúng một cơ hội..."
"Đa tạ phu quân..."
Trương Tố Tố mỉm cười.
"Tỷ thật đúng là người tốt a!
Đổi lại là muội, muội sẽ quét sạch luôn cái đám Liên Minh Thánh Tuyền tông kia a!"
Mộc Phiến La nhận xét.
"Thiên Tuyết, ngươi truyền lệnh của bản tọa cho đám sư đệ sư muội của ngươi, sáng sớm mai, bảo bọn chúng chuẩn bị sẵn sàng, cùng bản tọa đến Liên Minh Thánh Tuyền tông!"
Vương Nhất Tự truyền âm cho Triệu Thiên Tuyết.
Sáng hôm sau.
Tất cả đệ tử Thương Sơn phái xếp hàng ngay ngắn trước diễn võ tràng, chờ đợi.
Chưởng môn hôm qua đã nói rằng hôm nay sẽ cùng bọn hắn đến Liên Minh Thánh Tuyền tông, nhưng lý do thì đa số không thể biết được.
Giữa lúc bọn hắn đang bàn luận sôi nổi thì Vương Nhất Tự cùng hai nương tử của hắn bước ra từ đại điện.
Vương Nhất Tự quan sát một lượt đám đệ tử, sau đó nói lớn.
"Như đã thông báo từ hôm qua, hôm nay bản tọa sẽ dẫn toàn bộ các ngươi đến Liên Minh Thánh Tuyền tông một chuyến.
Mục đích của chuyến đi này không phải là để tham quan, mà là để giết người!"
Đám đệ tử khoé miệng giật giật, gương mặt hiển hiện lên đặc sắc.
Bọn hắn trước đây đều là đệ tử của Phân đà Ma Thần tông, tuy mang tiếng là Nhất lưu Tà tông thế lực mạnh nhất nhì Đại lục, nhưng đa phần bọn chúng chỉ quanh quẩn tu luyện ở phân đà hoặc đi làm nhiệm vụ, chuyện giết người trước tới giờ bọn chúng chưa từng trải qua.
"Ở Đại lục này chuyện tranh đoạt, giết chóc xảy ra vô số kể, không phải ngươi giết ta thì ta cũng sẽ giết ngươi.
Các ngươi nếu như không sớm thích ứng với chuyện giết chóc thì sớm hay muộn cũng sẽ bị loại bỏ.
Đây là sự thật nghiệt ngã mà tất cả các ngươi đều phải chấp nhận!
Chuyến đi Liên Minh Thánh Tuyền tông này xem như là một chuyến lịch luyện đặc biệt của các ngươi!
Hơn nữa..."
Vương Nhất Tự ngưng lại một chút, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc.
"...Nhạc Bất Quần, minh chủ của Liên Minh Thánh Tuyền tông, vì muốn chiếm đoạt Thiên Thiềm Ty của Trương gia mà thuê sát thủ ra tay sát hại cả gia tộc họ Trương, giết chết phụ thân của Tố Tố ngay trước mắt nàng.
Phu nhân bản tọa còn bị đám sát thủ bắt giữ, tra tấn dã man, sống không bằng chết!
Nếu như bản tọa không kịp đến cứu thì e rằng nàng đã không còn có thể đứng được ở đây.
Thân là đệ tử của Thương Sơn phái, các ngươi nói xem, mối thù này có nên báo hay là không?!!"
Đám đệ tử nghe đến đây thì cảm giác hoang mang liền lập tức thay đổi thành giận dữ.
"Cái tên Nhạc Bất Quần chết tiệt!
Hắn dám làm ra những chuyện như thế hay sao?"
"Hắn là hận mình sống quá lâu hay sao?!!"
"Thù này nhất định phải báo!
Không thể để tên khốn đó sống được!"
"Đích thân ta sẽ băm nhỏ hắn ra!!!"
Đám đệ tử nộ khí xung thiên.
Bọn chúng một phút trước còn do dự về chuyện giết người, nhưng khi nghe đến việc sư nương Tố Tố của bọn hắn bị tên minh chủ Liên Minh Thánh Tuyền tông bày mưu lập kế hại chết cả nhà thì tất cả đều đồng lòng rằng phải báo thù.
Trương Tố Tố trong mắt tất cả bọn hắn giống như là thần tiên tái thế vậy.
Nàng không những giúp bọn hắn tu luyện, mà lúc nào cũng dịu dàng, chăm lo đến sức khỏe, đến miếng ăn giấc ngủ của bọn hắn.
Tên Nhạc Bất Quần kia dám động đến sư nương của bọn hắn, hắn là phải chết trăm ngàn lần mới có thể đến hết tội!
"Báo! Thù này nhất định phải báo!"
Đám đệ tử đồng thanh hô lớn.
Vương Nhất Tự hài lòng quan sát phản ứng của đám đệ tử.
Tất cả đều như hắn dự liệu.
Vương Nhất Tự, hắn, rất giỏi trong khoản nắm bắt tâm tư của người khác, chỉ với vài ba câu nói hắn đã khiến cho hơn trăm đệ tử phải đồng lòng, quên đi cả nỗi sợ về việc giết người.
Phải nói, thứ lợi hại nhất của tên Vương Nhất Tự này chính là cái miệng của hắn!
Phút chốc sau, hơn trăm nhân từ Thương Sơn đỉnh lao ra, hướng Hoa Dương thành mà đến.