webnovel

Chương 96: Tô đại gia chủ kinh sợ.

Chương 96: Tô đại gia chủ kinh sợ.

"Mang tiền đến?!!"

Vương Nhất Tự nhíu mày nhìn Tố Cấn Thành, hỏi.

Tô Cấn Thành vội vàng lấy ra một không gian giới chỉ, nói.

"Lần trước Vương chưởng môn gửi đan dược nhờ tại hạ bán dùm.

Đây là phần tiền thu được!

Tổng cộng là hai ngàn vạn kim tệ, Vương chưởng môn xin hãy nhận lấy!"

Vương Nhất Tự gật đầu, trong lòng hiện lên sung sướng, hắn ra hiệu cho Lý tổng quản nhận lấy không gian giới chỉ, sau đó rạng rỡ cười nói.

"Những chuyện thế này Tô gia chủ cứ tùy tiện sai thuộc hạ mang đến là được, đâu cần phải đích thân đến đây a!"

"Ai nha! Như thế đâu có được!

Hai ngàn vạn kim tệ không phải là con số nhỏ, giao cho bọn chúng, thực tại hạ cảm thấy không an tâm chút nào.

Vẫn là phải đích thân đến đây a!"

Tô Cấn Thành cũng tươi cười đáp lại.

Thực ra, việc hắn đến đây là nhằm mục đích khác, không phải đơn giản chỉ là mang tiền đến cho Vương Nhất Tự.

Tô gia của hắn, từ khi chấp nhận mối làm ăn này, phất lên như diều gặp gió, loại Trị thương đan mà Vương Nhất Tự đưa cho hắn rất nhanh chóng được biết đến trên khắp cả Đại lục, rất nhiều, rất nhiều môn phái, tông môn, võ giả, tán tu đều đổ về Hoa Dương thành hòng mua cho bằng được loại này đan dược.

Danh tiếng của Tô đại gia tộc cũng vì thế mà tăng lên chóng mặt.

Nói không quá, thì Vương Nhất Tự chẳng khác gì thần tài của Tô gia.

Tô Cấn Thành đích thân đến Thương Sơn phái lần này chính là để bày tỏ thành ý của mình.

Vương Nhất Tự cũng có thể đoán được chuyện này, và hắn cũng không chờ Tô Cấn Thành lên tiếng, liền lấy ra một không gian giới chỉ, nói.

"Đây là một ngàn viên Trị thương đan mà bản tọa vừa mới luyện chế xong.

Cũng xin nhờ Tô gia chủ bán giúp a!"

"Một... một ngàn..?!!!"

Tô Cấn Thành kém chút muốn bật dậy.

'Thánh thần ơi, làm sao có thể được cơ chứ?!!

Thời gian để mà luyện chế ra một viên trị thương đan ngưu bức kia không phải là nhanh, nếu là một đại sư về luyện chế muốn luyện ra một viên cũng phải mất đến một, hai ngày, chưa kể đến tỉ lệ thất bại.

Ấy vậy mà Vương chưởng môn lại có thể trong thời gian ngắn luyện chế ra tận một ngàn viên?!!

Rốt cuộc thì đẳng cấp luyện chế đan dược của Vương chưởng môn đã đạt đến trình độ nào rồi?!!

Đây không còn là khả năng mà phàm nhân có thể làm được nữa rồi!!'

Tô Cấn Thành gào thét lên trong lòng, hai tay hắn run lên cầm cập khi nhận lấy không gian giới chỉ mà Lý tổng quản đưa cho hắn.

'Lần...lần... trước chỉ là một trăm viên... nhưng lại bán được đến năm ngàn vạn kim tệ...

Lần này... một ngàn viên...'

Đầu óc tính toán nhanh nhạy của Tố Cấn Thành trong giây lát như đứng số.

Một mối làm ăn mà hắn không hề bỏ ra vốn lại thu được rất nhiều tiền bạc và danh tiếng.

Nếu như lúc trước hắn từ chối mối làm ăn này, có thể hắn sẽ phải hối hận suốt quãng đời còn lại.

"Vương chưởng môn yên tâm, số đan dược này nhất định tại hạ sẽ bán hết trong thời gian ngắn a!"

Tô Cấn Thành trở về thực tại, nói với Vương Nhất Tự, nhưng hắn chợt nhận ra ánh mắt của Vương Nhất Tự tựa như có phiền muộn, liền lên tiếng hỏi.

"Vương chưởng môn dường như có gì đó phiền muộn thì phải?"

Vương Nhất Tự thở dài, tỏ vẻ cam chịu, nói.

"Không giấu gì Tô gia chủ, số đan dược này là bản tọa dùng hết số thảo dược lần trước, cộng thêm thảo dược ở Thương Sơn phái mà luyện chế thành.

Hiện giờ tại môn phái không còn chút nào thảo dược, e là phải rất lâu nữa mới có thể luyện chế tiếp..."

Tô Cấn Thành dấn thân trong thương trường lâu năm, chỉ cần nghe qua liền biết được đối phương muốn gì.

"Chuyện này Vương chưởng môn không cần bận tâm.

Sau khi tại hạ trở về Hoa Dương thành, sẽ lập tức bảo thuộc hạ đem thảo dược đến cho Vương chưởng môn.

Người cần loại nào, số lượng bao nhiêu cứ bảo với tại hạ!

Tất nhiên, tại hạ sẽ không lấy một đồng nào của Vương chưởng môn, đây là tại hạ tặng cho Thương Sơn phái a!"

"Như vậy đâu có được!

Lần trước Tô gia chủ đã tặng thảo dược cho bản tọa, lần này lại thế.

Người ngoài nếu biết được, sẽ nói bản tọa đang lợi dụng lòng tốt của Tô gia chủ a"

"Chuyện này chỉ Vương chưởng môn và tại hạ biết, người ngoài cũng không thể nào biết được!

Hơn nữa, chúng ta là mối làm ăn lâu dài, chút thảo dược đó đã tính là gì chứ?!"

Tô Cấn Thành rành mạch nói.

Đúng là không đáng tính là gì!

Nếu so giá cả của một cân thảo dược với giá của một viên trị thương đan, thì chỉ như hạt cát vậy thôi.

Bỏ ra chút tiền cỏn con có thể đổi lại được sự hài lòng của Vương Nhất Tự, có thể đổi lại gấp trăm gấp ngàn lần số tiền bỏ ra, như thế cũng không xem là lỗ lã.

"Vậy bản tọa cung kính không bằng tuân mệnh, xin nhận lấy tấm lòng của Tô gia chủ."

Vương Nhất Tự tay ôm quyền nói.

Hắn sau đó nhấp một ngụm trà, lại nói tiếp.

"Không biết Tô gia chủ có hay không hứng thú làm thêm một cuộc làm ăn với bản tọa a?"

"Thêm một cuộc làm ăn khác?"

Tố Cấn Thành nhíu mày hỏi lại.

Cuộc làm ăn mà Vương Nhất Tự vừa nói chắc chắn có liên quan đến đan dược.

Nhưng mà, với Tố Cấn Thành, thì loại trị thương đan kia đã quá vi diệu, quá là ngưu bức đi, Vương Nhất Tự còn có loại đan dược nào thần kỳ hơn nữa hay sao chứ?

"Chẳng hay ý Vương chưởng môn là thế nào khi nói đến một cuộc làm ăn khác?"

Vương Nhất Tự chậm rãi lấy ra một viên đan dược màu đỏ, với những vân đan màu vàng hằn lên, trông khác hẳn với trị thương đan, vốn có màu xanh lục.

"Loại này đan dược bản tọa mới luyện chế ra.

Tên của nó là Cảnh giới đan!"

Vương Nhất Tự giơ viên đan dược lên, giới thiệu.

Tô Cấn Thành ánh mắt chăm chú nhìn ngắm hình dạng của viên đan dược trên tay Vương Nhất Tự, liền trở nên hoảng.

Hắn, trãi qua biết bao nhiêu năm tháng buôn đan dược, dan được loại nào mà chưa từng nhìn thấy qua?

Nhưng, loại đan dược kia lại khác, khác hoàn toàn với những loại đan dược thông thường.

Nhìn bằng mắt cũng đủ nhận ra đó là một loại đan dược cấp bậc cực cao, màu sắc và hình dạng của viên đan dược phải nói là hoàn hảo đến không tưởng, hơn nữa nó còn có cả vân đan bao quanh.

Lại nói, đan dược trên Đại lục này có thể chia làm ba loại chính.

Loại thông thường, là những viên đan dược tràn ngập trên thị trường hiện nay, tuy đa sắc nhưng màu lại khá nhạt nhoà, và không hề có vân đan, công dụng thì cũng khá là tầm thường, loại này chỉ cần những luyện đan sư sơ cấp cũng có thể luyện ra được.

Loại thứ hai là đan dược bậc cao, loại này phải là luyện đan sư trung cấp mới có thể luyện chế ra được, màu sắc cũng đậm hơn loại thông thường.

Loại cuối cùng chính là đan dược thượng phẩm, loại này buộc phải là đại sư luyện chế đan thì mới có thể luyện chế ra được, và tỉ lệ luyện chế thành công loại đan dược này là rất thấp, Trị thương đan của Vương Nhất Tự là loại này đan dược, và loại này vẫn chưa xuất hiện vân đan.

"Vân...vân đan...?!!

Tại hạ có phải...phải là...đang hoa mắt rồi hay không..?!!

Viên...viên đan dược...trên tay... Vương chưởng môn...có vân đan...?!!"

Tô Cấn Thành miệng lắp bắp, cả người khẽ run lên.

"Chính xác! Chính là vân đan!

Tô gia chủ buôn bán đan dược đã rất nhiều năm, chắc vừa nhìn đã nhận ra được mức độ trân quý của viên đan dược này chứ?!"

Vương Nhất Tự thản nhiên hỏi.

'Nhận ra chứ!

Làm sao mà không nhận ra cho được?!!'

Tô Cấn Thành gần như muốn hét toáng lên.

Hắn kéo tay áo, lau đi những giọt mồ hôi đang lăn xuống trên trán.

Loại này đan dược phải có cấp bậc cao hơn gấp mấy lần Trị thương đan kia.

"Vương... Vương chưởng môn... người vừa nói...loại đan dược này...tên là gì...?"

"Là Cảnh giới đan!

Loại này đan dược, chỉ cần phục dùng một viên liền có thể trực tiếp tấn thăng lên một bậc tu vi cảnh giới.

Võ giả từ Võ Hoàng trở xuống đều có thể phục dùng."

Vương Nhất Tự nói.

Tô Cấn Thành gần như bất động, hắn đang cố gắng sắp xếp lại trong đầu những lời nói mà Vương Nhất Tự vừa nói ra.

"Trực tiếp... trực tiếp...tấn thăng... một bậc... một bậc...cảnh giới...???"

"Đúng vậy!"

Vương Nhất Tự gật đầu nói.

'Không! Không thể nào!

Trên đời này làm gì có loại đan dược thần kỳ đến như vậy!'

Tô Cấn Thành trong lòng gào thét lên.

Cảnh giới tu vi là thứ mà Võ giả phải trải qua rất nhiều gian nan nỗ lực tu luyện, bỏ ra rất nhiều tài nguyên cùng thời gian, mới có thể nâng cao.

Ấy vậy mà chỉ cần phục dùng một viên đan dược là có thể trực tiếp nâng lên một bậc tu vi cảnh giới?

Vô lý!

Hết sức vô lý rồi!

"Là...là thật...?!!"

Hắn hỏi lại lần nữa.

"Là thật!"

Vương Nhất Tự gật đầu, sau đó đưa viên đan dược cho Lý tổng quản.

"Tô gia chủ nếu không tin có thể tự trải nghiệm a!"

Lý tổng quản theo sự ra hiệu của Vương Nhất Tự đưa viên đan dược cho Tô Cấn Thành.

Tô Cấn Thành hai tay run lên bần bật nhận lấy viên đan dược.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn được trực tiếp chạm tay vào một viên đan dược có vân đan, cảm giác vừa sung sướng vừa kinh sợ.

Loại này đan dược trên toàn Tinh không Đại lục chắc gì đã có, ấy thế mà hắn đang cầm trên tay, lại còn sắp phục dùng.

Hắn tiếc!

Cho dù công dụng của đan dược không được như Vương Nhất Tự nói, thì viên đan dược này cũng quá là trân quý đi, thực hắn không nỡ phục dùng.

"Tô gia chủ không cần phải lo lắng, bản tọa sẽ không đầu độc mối làm ăn lâu dài của mình đâu!"

Vương Nhất Tự cười nói.

Tô Cấn Thành nuốt nước bọt nghe ực một phát, chầm chậm đưa viên đan dược lên gần miệng, sau đó phục dùng.

Próximo capítulo