Chương 94: Hai con chuột.
"Bản tọa cho ngươi hai lựa chọn!"
Vương Nhất Tự chắp hai tay sau lưng, tựa như chờ đợi câu trả lời từ Cổ Băng Long Quy.
Cũng không phải chờ đợi lâu, gần như ngay lập tức Cổ Băng Long Quy liền trả lời.
"Ta...ta đồng ý...!
Ta chọn cái thứ hai...!!!"
Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng.
Hắn, vốn đã dự liệu trước chuyện này, với hắn một Ngũ giai Linh thú không đáng tính là gì, hắn có thể tùy tiện thu nạp, cũng có thể tùy tiện giết đi, không chút nào ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng cái hắn muốn chính là thị phạm cho đám đệ tử thấy được sức mạnh áp đảo tuyệt đối là như thế nào.
Vương Nhất Tự biết rất rõ, trong đám đệ tử thì ngoài Lục Thiên Cầm và đám đệ tử đã lịch luyện ở Tàng Viêm cốc ra, đám còn lại bọn chúng cơ bản chỉ là hằng ngày tu luyện tại môn phái, chưa hề đối mặt với những nguy hiểm ở bên ngoài, bằng chứng là khi Cổ Băng Long Quy xuất hiện và tấn công, bọn chúng lúc đầu rút ra vũ khí sẵn sàng chiến đấu, nhưng khi xác định đối phương là Ngũ giai thú bọn chúng liền tỏ ra sợ hãi, đây là điểm yếu chí mạng của bọn chúng.
Một khi ra bên ngoài, đối mặt với những nguy hiểm, tinh thần không vững vàng thì chắc chắn sẽ không thể tồn tại được.
Muốn tồn tại buộc phải mạnh, mạnh áp đảo tất cả!
Vương Nhất Tự, hắn, không muốn nói thẳng về vấn đề này với đám đệ tử, hắn muốn bọn chúng từ trong thâm tâm tự cảm nhận được chuyện này.
"Chủ nhân có muốn ký kết khế ước thú với Cổ Băng Long Quy?"
Hệ thống lên tiếng hỏi.
'Đương nhiên!'
Vương Nhất Tự đáp.
Liền tức thì một vầng sáng màu vàng xuất hiện bao quanh thân thể Vương Nhất Tự cùng Cổ Băng Long Quy.
Sau đó lại xuất hiện thêm một sợi dây màu đỏ nối giữa cả hai, sợi dây này chính là minh chứng cho khế ước thú, là liên kết không thể phá vỡ giữa người và thú.
Đám đệ tử hai mắt mở to, há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn chứng kiến chuyện này.
Phải nói, muốn ký kết khế ước thú với hung thú phải trải qua rất nhiều giai đoạn và tốn rất nhiều thời gian cùng sức lực, trong đó việc hiểu lẫn nhau giữa người và thú là quan trọng nhất, cả hai cùng đồng lòng, đồng thanh đồng thủ, thì mới được.
Đối với hung thú bình thường thì phải mất ít nhất năm đến mười năm mới có thể tiến hành ký kết khế ước thú, đẳng cấp của hung thú càng cao thì thời gian càng lâu.
Ấy vậy mà chưởng môn của bọn hắn chỉ cần chưa đến nữa canh giờ là có thể thu phục và ký kết khế ước thú với một Ngũ giai Linh thú.
Còn gì ngưu bức hơn được chứ?
Trên toàn cõi Đại lục này có mấy ai làm được chuyện này cơ chứ?
Không!
Sẽ không có ai làm được cả!
Không ai ở Tinh không Đại lục có đủ bản lĩnh và khả năng làm được chuyện này cả!
Chưởng môn của bọn hắn là một tồn tại hết sức vô lý ở Đại lục này!
"Ký kết khế ước thú hoàn tất!
Chúc mừng chủ nhân, nếu tính cả Huyễn thú Hắc Hồ Điệp, thì bây giờ chủ nhân đã có hai khế ước thú a!"
Hệ thống thông báo.
Vương Nhất Tự gương mặt hiển hiện lên hài lòng.
Hắn sau đó lại sử dụng Cầm Long Thức lên Cổ Băng Long Quy, nhưng lần này hắn nâng nó lên, lật lại, sau đó nhẹ nhàng hạ nó xuống đất.
Khi bốn chân Cổ Băng Long Quy chạm đất, Long Quy liền cúi đầu sát đất tỏ ra thành khẩn cùng cung kính.
"Tham kiến chủ nhân!
Thứ cho ta vừa nãy có mắt không tròng, không nhìn thấy thái sơn, đã mạo phạm đến người!
Kể từ bây giờ cho đến mãi về sau, ta sẽ luôn trung thành với chủ nhân, dù chết cũng không hối hận!"
Cổ Băng Long Quy giọng khàn khàn, chậm rãi nói.
"Bản tọa sẽ gọi ngươi là Tiểu Long.
Từ bây giờ ngươi cũng là thành viên của Thương Sơn phái!"
Vương Nhất Tự chỉ ngón tay về phía sau, nói tiếp.
"Hai người này là nương tử của bản tọa, cũng là chủ nhân của ngươi, sau này ngươi cũng phải đối xử với hai nàng như bản tọa, đã rõ chưa?"
"Đã rõ, thưa chủ nhân!"
"Còn nữa, bọn chúng là đệ tử của Thương Sơn phái, cũng là đồng môn của ngươi, sau này phải đối xử thật tốt với chúng, ngươi làm được chứ?!"
"Chuyện này xin chủ nhân yên tâm!
Đã là đồng môn, ta sẽ đối xử thật tốt với bọn hắn!"
"Tốt!"
Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng, hắn sau đó quay lại đám đệ tử căn dặn.
"Thiên Tuyết, ngươi cử ra vài tên sư đệ sửa chữa lại sân diễn võ tràng, tối nay sẽ bày tiệc ở đây.
Sau đó bố trí chỗ cho Tiểu Long ở hồ nước phía sau ngoại viện."
"Đệ tử tuân lệnh!"
Triệu Thiên Tuyết ôm quyền cung kính nói.
"Đám các ngươi cũng tản ra tiến hành tu luyện thôi!"
Vương Nhất Tự phất tay ra hiệu cho đám đệ tử.
"Vâng, thưa chưởng môn!"
Đám đệ tử đồng thanh đáp lại, sau đó dần tản ra.
Đêm đó, Thương Sơn phái ánh đèn sáng rực cả Thương Sơn đỉnh.
Cả thảy, từ chưởng môn, chưởng môn phu nhân, đệ tử, ai nấy cũng đều bỏ qua những bận tâm, những áp lực, những căng thẳng hằng ngày, thỏa sức ăn uống, thỏa sức vui đùa, chúc mừng cho môn phái đã chiến thắng tại Môn phái Luận võ.
Đêm dần về khuya, buổi tiệc đã kết thúc từ lâu, đám đệ tử bây giờ đã say giấc, bầu không khí náo nhiệt vừa nãy cũng đã tắt, nhường chỗ cho màn đêm âm u tĩnh mịch.
Và trong cái không gian yên tĩnh ấy xuất hiện hai bóng đen lén lút đột nhập vào Thương Sơn phái.
Hai tên hắc y nhân thân pháp mau lẹ, hành động nhẹ nhàng dứt khoát, không hề gây ra một chút động tĩnh nào.
Bọn hắn nấp từ rất xa theo dõi tình hình Thương Sơn phái từ rất lâu, đợi cho đám người ngủ say thì mới hành động, như thế thì thần không biết quỷ cũng không hay.
Nhưng cái bọn hắn không ngờ tới là chỉ cần đặt chân vào Thương Sơn phái, bọn hắn tức thì đã bị phát hiện.
'Chủ nhân, ta cảm nhận được có hai kẻ lạ mặt vừa đột nhập vào, đang hướng về dãy sương phòng của đám đệ tử'
Cổ Băng Long Quy đang ngâm mình dưới hồ, chợt trồi lên truyền âm cho Vương Nhất Tự.
'Ồ, có lẽ là đến để chúc mừng Thương Sơn phái ta đây mà!
Nhưng mà đến hơi trễ a!'
Vương Nhất Tự thản nhiên truyền âm đáp lời Cổ Băng Long Quy.
Dãy sương phòng, ngoại viện Thương Sơn phái.
Hai tên hắc y nhân rón rén từng bước nhẹ nhàng đi đến cửa một căn phòng trong số rất nhiều căn phòng ở chỗ này.
"Ngươi xác định đúng là phòng này chứ?"
Một tên nhỏ tiếng hỏi.
"Chắc chắn, không sai được!
Dãy sương phòng này bên phải là dành cho nữ đệ tử, bên trái là của nam đệ tử.
Căn phòng gần cuối góc này chính là phòng của hắn!"
Tên còn lại lên tiếng trả lời.
"Ngươi điều tra khi nào mà rõ thế?"
"Ta đã điều tra từ ngày hôm qua, lúc Môn phái Luận võ vừa kết thúc!
Thông tin là cực kỳ chính xác!
Ngươi không cần phải lo lắng!"
"Nhưng nếu không phải thì sao?!"
"Nếu như không phải thì tìm phòng khác, đến khi nào đúng thì thôi!
Bọn chúng khi nãy tiệc tùng, giờ chắc chắn đã ngủ rất sâu, sẽ không phát hiện được sự có mặt của hai ta đâu.
Ngươi là sát thủ sao lại lo lắng thái quá như thế chứ hả?!!"
"Hừ, đây là lần đầu tiên ta làm nhiệm vụ kiểu như này, làm sao mà không lo được chứ hả?"
"Đừng có càm ràm nữa!
Tiến hành thôi!"
Hai tên hắc y nhân nhẹ nhàng mở cửa, rón rén bước vào.
Hai người bọn hắn nheo nheo mắt quan sát căn phòng tối om.
Nhưng rồi cả hai chợt giật mình, đứng hình mất năm giây khi nhìn thấy một nam nhân đang ngồi xổm trên ghế đẩu.
Tên nam nhân kia gương mặt rạng rỡ, tay phải đưa lên cao vẫy vẫy, tay trái chống xuống mặt bàn.
"Yo! Chào mừng hai vị đến tham quan Thương Sơn phái!"
Trong giây lát định thần lại, hai tên hắc y nhân nhận ra tên nam nhân kia không phải là người bọn hắn cần tìm, liền rút ra ám khí phóng thẳng đến.
Vương Nhất Tự phất tay một cái, dễ dàng gạt đi những ám khí kia.
"Rút!"
Một tên hắc y nhân lên tiếng bảo đồng bọn.
Liền sau đó cả hai tên nhảy ra khỏi phòng, mất hút.
"Ây da! Vừa mới đến mà đã muốn về rồi sao?!"
Vương Nhất Tự tay chống cằm, thản nhiên nói.
Hắn sau đó liền truyền âm cho đệ tử.
"Tiểu Khả, Cốt Độc, hai ngươi còn thức chứ?!'
'Chưởng môn, đệ tử vẫn chưa ngủ.
Có việc gì xin chưởng môn cứ việc căn dặn!'
Ngay lập tức, Tiểu Kha liền truyền âm hồi đáp.
'Có hai con chuột vừa chạy ra khỏi môn phái, hai người các ngươi lập tức âm thầm theo dõi bọn chúng cho bản tọa.
Khi nào phát hiện ra chỗ của bọn chúng thì quay về báo cho bản tọa!'
'Đệ tử tuân lệnh!'
Tiểu Kha cùng Cốt Độc đồng thanh truyền âm lại.
"Ta nhìn tên đó cảm thấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải!"
"Hắn ta chính là Vương Nhất Tự, chưởng môn của Thương Sơn phái!"
"Cái gì??!
Sao hắn lại ở trong căn phòng đó chứ?!!"
"Làm sao mà ta biết được!
Hiện tại hàng tung của chúng ta đã bại lộ, nhưng cũng may bọn chúng vẫn chưa biết được mục đích của chúng ta.
Chúng ta mau quay về báo cho Tổng quản biết, để bàn bạc lại kế hoạch!"
"Được!"
Hai tên hắc y nhân vừa vận thân pháp rất nhanh nhảy từ cây này qua cây khác, vừa nói chuyện với nhau.
Nhưng bọn hắn không ngờ đến là ở phía sau Tiểu Kha cùng Cốt Độc đang âm thầm bám theo.