Chương 71: Đối mặt.
"Xin...xin... đại nhân...tha...tha... mạng..."
Man Nhược vương, Vô Diện vương gương mặt hốc hác nằm bẹp dưới đất phía trước hai cỗ xe hoành tráng của bọn hắn, sinh mệnh mỗi lúc một yếu dần, tay chân lúc này không thể nào nhấc lên nổi.
Còn đâu hai đại Tà chủ Yêu giới uy nghiêm bề bề?
Còn đâu dáng dấp của bậc đế vương oai phong lẫm liệt chỉ huy cả mấy trăm ngàn vạn yêu nhân?
Nhìn hai bọn hắn bây giờ chả khác nào hai tên phế vật đang nằm chờ chết cả.
Bọn hắn cố sức vận toàn bộ khí lực của mình chỉ để đánh vần ra từng chữ hòng cầu xin tên nam nhân đang ngùn ngụt sát khí đứng trước mắt tha cho cái mạng tàn của bọn hắn.
Cái kế hoạch thôn tính toàn bộ Yêu giới hoàn hảo của bọn hắn chỉ còn thiếu một bước nữa là đã thành công, chỉ còn thiếu một bước nữa mà thôi.
Chỉ cần giết chết ả Mị Yêu kia, sau đó Man Nhược lên ngôi Yêu Hoàng thì cả Yêu giới sẽ phải cúi đầu trước bọn hắn.
Bọn hắn đã tốn một thời gian rất lâu để điều tra về Mị Yêu cùng tất cả những người liên quan đến ả, từng chút một, nhưng không thể ngờ rằng phía sau ả còn tồn tại một tên kinh khủng như thế này.
Toàn bộ kế hoạch trong suốt mấy mươi năm bỗng chốc tan thành tro bụi chỉ bởi một tên nam nhân.
Tên này đáng lý ra không nên có mặt tại Yêu giới này mới đúng.
Sức mạnh vô lý này đáng lý ra không nên tồn tại mới phải.
Không!
Giờ phút này tính mạng của cả hai bọn hắn còn chưa chắc giữ được thì còn suy nghĩ gì nữa tới việc ai làm chủ Yêu giới cơ chứ?
Triệu Thường Côn chĩa mũi kiếm vào hai tên Tà chủ nằm sóng soài dưới đất.
"Giết...
Phải chết....
Tất cả các ngươi...đều...phải... chết..."
Ánh mắt và lời nói của Triệu Thường Côn vô hồn lạnh lẽo.
Dứt lời, Triệu Thường Côn liền xuất ra một đạo kiếm khí hướng Man Nhược, Vô Diện mà chém.
Cả hai tên Tà chủ tâm thần sợ hãi không dám nhìn vào đạo kiếm khí đang vùn vụt lao đến kia.
Bọn hắn nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng cảnh thân thể bị chém ra làm hai.
Bang!
Trong giây phút thập tử nhất sinh hai tên Tà chủ nghe thấy âm thanh binh khí va chạm vào nhau, bọn hắn liền hé mắt ra nhìn thì bỗng trở nên ngốc trệ.
Đứng che chắn trước mặt bọn hắn là một nữ nhân tóc trắng trên tay cầm ngang một thanh đao lớn vừa đón đỡ đạo kiếm khí kia.
"Mị...Mị Yêu...vương...?"
Vô Diện lấp lửng, hắn nhìn sơ qua bóng lưng nữ nhân này liền có thể đoán được kẻ đó không ai khác chính là Mị Yêu Tà chủ.
Tên Man Nhược gương mặt ngơ ngác, ánh mắt hoang mang sau khi nghe Vô Diện gọi ra tên của nữ nhân này, hắn hết nhìn Vô Diện lại cố gắng ngước nhìn nữ nhân đứng phía trước.
Vô Diện có thể đoán được tên Man Nhược đang nghĩ cái gì khi nhìn vào gương mặt ngu ngốc kia, ngay cả hắn trong đầu cũng hiện lên cùng một câu hỏi như vậy.
Chỉ mới vài ngày trước, bọn hắn còn tấn công Vẫn Thanh thành, giết hại dân chúng trong thành, hạ độc và cho người truy sát Mị Yêu Tà chủ, thì đáng lý ra ả Mị Yêu phải nên căm thù, nên hận bọn hắn mới đúng, nhưng lúc này ả lại xuất hiện và cứu mạng cả hai, hành động này của ả khiến cho đầu óc vốn thông minh của Vô Diện cũng không thể nào lý giải nổi.
"Thường Côn...hãy dừng lại đi!
Đừng tiếp tục giết chóc nữa...nếu không..."
Mộc Phiến La không thèm quan tâm đến hai kẻ sắp chết kia, mối bận tâm duy nhất của nàng lúc này chính là làm cách nào để có thể khiến cho Triệu Thường Côn tỉnh lại.
Đòn vừa rồi nàng là vận hết tất cả sức lực để đón đỡ nhưng cả hai cánh tay vẫn cảm thấy đau buốt, khoảng cách chênh lệch giữa cả hai là quá lớn, nếu như không cẩn thận thì rất có thể nàng sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Mộc Phiến La vừa dứt câu, liền bị Triệu Thường Côn áp sát xoay người tung một cước đá văng thanh đại đao trên tay nàng, thuận đà đá vào hông nàng khiến nàng văng ra năm, sáu thước phun ra máu.
Chỉ một cước này của Triệu Thường Côn đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của Mộc Phiến La chịu nội thương nghiêm trọng.
Tình huống quá bất ngờ, tốc độ của Triệu Thường Côn quá nhanh, Mộc Phiến La không thể nào phản ứng kịp, nàng vừa mới gắng gượng cố nhổm dậy thì Sát Thiên Ma Hoàng kiếm đã xuất hiện trước mặt.
Ngay giây phút Triệu Thường Côn vung kiếm lên trực chém xuống thì Mộc Phiến La nhắm mắt lại hét lớn.
"Thường Côn, là thiếp!
Là Lan Như Nguyệt của chàng đây!"
Tiếng hét của Mộc Phiến La trong một khắc ngắn ngủi vừa kịp cứu mạng nàng.
"Lan...Lan...Như Nguyệt..."
Triệu Thường Côn khựng lại, lưỡi kiếm kề sát cổ Mộc Phiến La, khoé miệng khẽ phát ra tiếng.
Hình ảnh Lan Như Nguyệt cả người đầy máu một lần nữa xuất hiện trước mắt Triệu Thường Côn, khoé mắt hắn lệ bắt đầu chảy, tay buông thõng Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, hai chân hắn quỳ xuống cạnh Mộc Phiến La nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
"Như Nguyệt...ta xin lỗi...ta không thể...không thể bảo vệ được nàng..."
Triệu Thường Côn lời nói như tự trách bản thân mình vô dụng, cho dù là ở đỉnh tiêm của Tam giới thì đã sao, hắn vẫn không thể bảo vệ được cho người mình yêu.
Mộc Phiến La khẽ ôm lấy Triệu Thường Côn, bàn tay vuốt ve lên mái tóc màu nâu sậm của hắn.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi đau mà Triệu Thường Côn phải gánh chịu khi mất đi Lan Như Nguyệt, nàng hiểu tại sao hắn lại thù hận yêu tộc nhiều đến như vậy, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ hành động như hắn mà thôi.
Tình yêu luôn luôn có hai mặt, nó có thể khiến cho con người cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có thể khiến cho người ta rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng.
Tình cảm mà Triệu Thường Côn dành cho Lan Như Nguyệt quả thật sâu đậm, cũng giống như tình cảm mà nàng dành cho hắn vậy.
Tuy Mộc Phiến La không phải là Lan Như Nguyệt nhưng nàng sẽ cố gắng bù đắp chỗ trống trong tim Triệu Thường Côn, nơi mà Lan Như Nguyệt đã không còn nữa.
Nàng sẽ thay Như Nguyệt ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn, và yêu hắn, như Lan Như Nguyệt đã từng làm.
"Có đau...lắm không...?"
Triệu Thường Côn ôn nhu hỏi Mộc Phiến La trong khi hai hàng nước mắt vẫn chảy dài.
"Thiếp...thiếp không đau..."
Mộc Phiến La nhẹ nhàng đáp lời Triệu Thường Côn, nàng siết chặt vòng tay của mình hơn nữa.
Nhưng mà...Mộc Phiến La chợt ngốc trệ khi nhận ra lời lẽ và giọng điệu của Triệu Thường Côn đã trở lại bình thường, không còn lạnh lẽo và tràn đầy sát khí như vừa rồi.
Nàng cũng cảm nhận được luồng yêu khí và sát khí xung quanh cơ thể Triệu Thường Côn giảm đi đáng kể.
"Chàng tỉnh lại rồi sao...?"
Mộc Phiến La ngây ngô hỏi, nàng trực đẩy nhẹ Triệu Thường Côn ra nhưng liền bị hắn ôm chặt lại.
"Lần sau...đừng có hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa..."
"Chỉ cần là có thể giúp được cho chàng... thiếp dù có gặp nguy hiểm cũng không sao...
Nếu đổi lại là Như Nguyệt tỷ, chắc chắn tỷ ấy cũng sẽ hành động như thiếp mà thôi..."
"Đa tạ nàng...".
"Này, hai người định ở đó mà ôm nhau đến bao giờ thế?
Còn rất nhiều việc cần phải làm lắm đấy!"
Hệ thống lên tiếng, giọng phàn nàn.
Mộc Phiến La mặt đỏ rần lên, liền đẩy nhẹ Triệu Thường Côn ra.
"Thường Côn, giọng nói đó là sao vậy?
Vừa nãy khi chàng mất đi lý trí, chính giọng nói này đã nói chuyện với thiếp..."
"Nó cũng giống như là khế ước của ta vậy, chỉ có điều nó không hề có hình dạng, nàng chỉ có thể nghe được nó nói chứ không thể nhìn thấy nó"
Triệu Thường Côn từ từ dìu Mộc Phiến La đứng dậy, giải thích, liền sau đó đưa cho Mộc Phiến La một viên trị thương đan.
"Ra vậy..."
Mộc Phiến La thông suốt, nàng phục dùng đan dược sau đó nói tiếp.
"Thường Côn, hay là... ngừng lại đi...
Thiếp nghĩ bọn chúng sẽ không dám tấn công Vẫn Thanh thành nữa đâu..."
Mộc Phiến La vừa nói vừa quan sát khung cảnh xung quanh.
Một rừng xác chết ngổn ngang vươn vãi khắp nơi, mặt đất đỏ cả lên vì máu, những tên còn sống thì nằm quằn quại trong đau đớn chờ cái chết đang từ từ nuốt chửng bọn chúng.
Cả năm trăm ngàn vạn yêu nhân bị Triệu Thường Côn tàn sát chỉ còn lại chưa đầy mười ngàn vạn, chỉ khi bọn chúng nếu như không có não thì mới tiếp tục chiến đấu mà thôi.
"Vậy còn hai tên này?
Nàng có muốn ta giết bọn chúng luôn không?
Dù sao hai tên này cũng là chủ mưu, đứng sau tất cả mọi chuyện"
Triệu Thường Côn ánh mắt hướng về phía Man Nhược cùng Vô Diện, hỏi.
"Thiếp không bận tâm sống chết của hai người bọn hắn.
Nhưng mà...tha được thì nên tha..."
Mộc Phiến La đáp lời Triệu Thường Côn.
"Nàng chắc chứ?"
Mộc Phiến La khẽ gật đầu.
Triệu Thường Côn liền thu hồi lại Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, sau đó giơ tay lên nói.
"Nếu như đây là quyết định của nàng...
Trấn Thiên Tứ Tượng trận, kết!"
Triệu Thường Côn nắm chặt bàn tay lại, liền mặt đất lại một lần nữa rung chuyển, rào chắn vô hình của đại trận từ từ biến mất khi mà bốn cây cột khổng lồ dần dần lún xuống sau đó mất hút bên dưới mặt đất.
Phía trên bầu trời vòng tròn trận pháp cũng mờ dần mờ dần, mây đen bắt đầu tản ra, gió cũng ngừng thổi mạnh, chỉ trong chốc lát đã trả lại một bầu trời quang đãng trong xanh như thoáng trước.
Áp bức từ đại trận cũng biến mất theo trận pháp, đám yêu nhân không còn bị áp bức đè nén nữa từ từ gượng dậy, nhưng cơ thể của bọn chúng vẫn còn rất yếu, bọn chúng quỳ rạp dưới đất, ngay cả Man Nhược cùng Vô Diện cũng quỳ trước mặt Triệu Thường Côn và Mộc Phiến La.
Hai tên Tà chủ run rẩy kịch liệt như vừa bước qua khỏi quỷ môn quan.
"Đa tạ đại nhân đã tha cho cái mạng nhỏ bé của bọn ta..."
Vô Diện cúi gầm mặt dưới đất, thốt ra lời lẽ biết ơn.
Man Nhược cũng không hề thắc mắc khi Vô Diện nói ra những lời đó, hắn không thể cũng không dám thắc mắc.
Đứng trước một tồn tại quá sức kinh khủng, quá sức là vô lý kia, bọn hắn giống như là một con kiến đối diện với một con đại tượng khổng lồ, bọn hắn thật sự thật sự rất nhỏ bé, không đáng để nói đến.
"Ngươi đa tạ nhầm người rồi!
Ta vốn dĩ là muốn lấy mạng tất cả các ngươi, nhưng nể tình phu nhân nên ta mới để mạng chó của các ngươi lại.
Người ngươi nên đa tạ là phu nhân của ta kia!"
Triệu Thường Côn ầm trầm nói.
'Phu nhân??
Từ khi nào mà Mị Yêu vương có phu quân cơ chứ?
Và tên này là ai?
Mị Yêu vương kiếm đâu ra một tên nam nhân có tu vi cảnh giới kinh khủng như thế này vậy?
Yêu giới không thể nào tồn tại một yêu nhân mạnh đến như thế mà ta lại không hề hay biết...'
Cả Man Nhược, cả Vô Diện đều hiển hiện lên trong đầu chung một suy nghĩ.
Nhưng dù cho có là thế nào đi chăng nữa thì việc bọn hắn thất bại là không thể chối cãi được.
Nhưng nhục nhã hơn nữa là bây giờ cả hai bọn hắn phải quỳ gối trước kẻ thù của bọn hắn, quỳ gối mà đa tạ kẻ mà bọn hắn bày mưu tính kế toang giết chết, Mị Yêu vương.
"Mị...Mị Yêu vương...đa...đa tạ...ơn... cứu mạng..."
Cả hai bọn chúng lẩm bẩm nói.
Mộc Phiến La hừ lạnh một cái, liếc nhìn hai kẻ đang quỳ trước mặt bằng nửa con mắt.
"Hai ngươi thân là Tà chủ, trị vì một phương của Yêu giới lại không an phận, mưu tính chiếm đoạt cả Yêu giới, hại chết biết bao nhiêu là sinh mạng.
Nhìn xung quanh các ngươi đi!
Đấy là những gì còn sót lại của gần năm trăm ngàn vạn yêu nhân mà các ngươi dẫn đến đây đấy!
Ta cứu các ngươi, tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó tha!
Sau khi dọn dẹp tàn cuộc ta sẽ nghĩ biện pháp để trừng phạt hai ngươi!"
Khó chịu!
Cực kỳ khó chịu!
Man Nhược vương, Vô Diện vương ngay lúc này đây lồng ngực như muốn nổ tung ra vì tức.
Bọn hắn là Tà chủ của Yêu giới, mà lại phải quỳ để nghe một nữ yêu nhân lên mặt giáo huấn trước bao nhiêu là ánh mắt đang nhìn vào, còn gì là thể diện nữa cơ chứ? Mặt mũi của bọn chúng sau này phải để ở đâu đây?
Triệu Thường Côn thì chẳng quan tâm gì đến hai tên đó cả, ánh mắt hắn lúc này đang ngước lên nhìn vào cái khối cầu đang phát ra những tiếng xẹt xẹt của những tia sét, tựa như sắp nổ tung ra.
Mộc Phiến La cũng không hề quên sự tồn tại của khối cầu kia, gương mặt nàng hiện lên ngưng trọng.
Tất cả yêu nhân có mặt ở đây đều nhìn lên khối cầu kia với ánh mắt hoang mang lo sợ, thậm chí Man Nhược, Vô Diện khi ngoáy nhìn lên cũng bật ngửa ra, khoé miệng giật giật liên hồi.
Cái thứ đó mà nổ thì dù có chạy cũng không kịp.
"Thường Côn...Thượng Cổ thần thú...mạnh...mạnh đến cỡ nào vậy...?"
Mộc Phiến La ngập ngừng hỏi.
"Ta cũng không biết!"
Triệu Thường Côn nhăn mặt trả lời.
"Nhưng có thể thực lực của Thượng Cổ thần thú chí ích phải ngang ngửa với ta...
Chỉ một con thôi cũng đủ làm cho cả Tam giới phải chao đảo..."
"Một... một thứ như thế...sẽ xuất... xuất hiện ở đây sao...?".