Chương 67: Trận chiến bắt đầu.
Đi phía sau đoàn Kỵ binh là hai cỗ xe to lớn được trang hoàng lộng lẫy, mỗi cỗ xe được kéo bằng hai con Đại Ngưu Tinh với cặp sừng khổng lồ hướng về phía trước.
Hộ tống hai cỗ xe lớn này là một đội yêu nhân hai vạn nhân được trang bị giáp trụ sáng loáng từ đầu đến chân nổi bật hơn những yêu nhân khác, trên tay mỗi yêu nhân này cầm một cái khiên lớn, vắt bên hông là một thanh kiếm dài.
Đây là đội hộ vệ của hai tên Tà chủ.
Và đương nhiên, hai kẻ ngồi bên trong hai cỗ xe kia chính là Man Nhược vương và Vô Diện vương.
Phía sau đội hộ vệ là hàng dài những tên yêu nhân trong đoàn Bộ binh, bọn chúng cũng được trang bị giáp trụ và sử dụng những thú vũ khí hạng nặng, chúng nối đuôi nhau bước từng bước nặng nề tạo thành một đoàn quân kéo dài hút tầm mắt.
"Dừng lại!"
Một tên trong đội yêu nhân hô lớn, lập tức hai cỗ xe cùng đội hậu vệ liền dừng lại.
"Dừng lại!"
"Dừng lại!"
"Dừng lại!"
"Dừng lại!"
...
Hiệu lệnh tiếp tục truyền về phía sau.
Đoàn Bộ binh khổng lồ từ từ dừng lại.
"Tại sao lại không tiếp tục tiến lên?!"
Man Nhược vương giọng âm trầm hỏi tên hộ vệ vừa truyền lệnh.
Cỗ xe không hề có rèm che, Man Nhược có thể nhìn thấy toàn bộ những gì đang diễn ra phía trước, nhưng hắn lại muốn hỏi, đây là cách hắn thể hiện uy quyền của một Yêu Hoàng sắp lên ngôi.
"Bẩm đại vương, đoàn Kỵ binh phía trước đã dừng lại, chúng ta không thể nào tiến lên được..."
Tên hộ vệ hai tay ôm quyền cung kính nói.
"Chẳng phải ta đã căn dặn bọn chúng là khi tới Vẫn Thanh thành, đoàn Kỵ binh phải dạt ra hai bên để cho chúng ta tiến vào thành hay sao?"
Man Nhược vương giọng âm trầm thể hiện sự khó chịu.
"Thuộc hạ sẽ đi kiểm tra ngay!
Xin đại vương chịu khó chờ một chút..."
Tên hộ vệ khẩn trương nói.
Nhưng ngay giây phút tê tên hộ vệ trực rời đi thì tên phó tướng của Hà Sư cưỡi Đại Tinh Lang chạy đến.
Tên phó tướng vẻ mặt hớt hải, vội vàng nhảy xuống Đại Tinh Lang, quỳ trước hai cỗ xe, ôm quyền báo.
"Bẩm...bẩm đại vương...phía trước cổng thành hiện đang bị chặn lại...Hà tướng quân cử thuộc hạ đến...để thông báo..."
Hai tay tên phó tướng run run.
"Là kẻ nào?
Kẻ nào dám chặn không cho đại quân của ta đi qua?!!"
Man Nhược vương quát lớn.
"Bẩm...bẩm đại vương...là...là..."
Tên phó tướng run rẩy, cả người ướt đẫm mồ hôi, ngập ngừng từng từ.
"Là...Mị...Mị Yêu... vương....!"
"Mị Yêu vương...?
Chẳng phải là ả đã chết rồi hay sao?"
Lúc này Vô Diện mới âm trầm lên tiếng.
Gương mặt Man Nhược vương lúc này cũng hiện lên kinh ngạc.
Theo như báo cáo của Tam Giác thì ả Mị Yêu đã bị đích thân hắn giết chết rồi kia mà, còn có Mị Yêu vương nào nữa chứ?
Hay là...?
"Ngươi có chắc kẻ chặn không cho chúng ta vào thành là ả Mị Yêu đó không?"
Man Nhược vương khẩn trương hỏi.
"Bẩm đại vương, chắc chắn là Mị Yêu vương, chính Hà tướng quân cũng đã xác nhận đích thị là ả!"
Rầm!
Man Nhược vương tay đập mạnh xuống ghế, quát lớn, khiến cho tên phó tướng giật bắn người.
"Tam Giác! Tên chết tiệt nhà ngươi!
Dám báo cáo cho ta tin tức giả!
Ta sẽ để ngươi chết không toàn thây!"
"Hừ! Đúng như ta dự đoán trước!"
Vô Diện vương hừ lạnh một tiếng nhìn sang bên Man Nhược vương nói với giọng khàn khàn.
"Thuộc hạ của ngươi đúng là không làm nên chuyện gì coi được cả!"
"Ngươi?!"
Man Nhược vương tức đến đầu muốn bốc khói.
"Mạc Túc, Lử Không, Vũ Tốn Bình, ba người các ngươi lên phía trước hỗ trợ cho Hà Sư!
Lấy cái đầu ả Mị Yêu về đây cho ta!"
Vô Diện lệnh cho ba tên tướng quân dưới trướng hắn.
"Tuân lệnh!"
Ba tên tướng quân bước tới, ôm quyền nói, liền sau đó vận thân pháp bay đi.
"Đại vương, hay là để thuộc hạ tới giúp bọn chúng một tay..."
Một tên cầm quạt đi đến nói.
Hắn là tên tướng quân thứ năm của Vô Diện vương.
"Không cần, ngươi cứ ở lại đây!"
Vô Diện vương nói.
"Bốn tên đó là đủ đối phó với ả, ngươi không cần thiết phải ra trận"
Tên tướng quân thứ năm này tên là Cửu Trôn Đẳng, hắn đầu óc nhanh nhạy, mưu kế đa đoan, là quân sư của Vô Diện vương.
Tuy tu vi cảnh giới của hắn không bằng bốn tên kia, nhưng quyền lực của hắn chỉ dưới Vô Diện, hắn có thể thay Vô Diện xử lý mọi chuyện, hắn rất được lòng tên Vô Diện vương.
"Tất cả các ngươi cùng xông lên đi!
Ta đỡ phải tốn thời gian giết từng tên!"
Triệu Thường Côn thản nhiên nói sau khi vừa giết hai tên phó tướng của Hà Sư.
"Hắc Mao Lang, lập trận!"
Hà Sư trán nổi gân xanh, giận dữ quát lớn.
Nhận được lệnh, liền hai vạn yêu nhân cưỡi Hắc Mao Lang lập tức lao lên bao vây xung quanh Triệu Thường Côn, trên tay bọn chúng lăm lăm những cây thương sắc nhọn trực chờ lấy mạng tên nam nhân trước mặt.
Hà Sư giơ tay phải lên chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì đúng lúc này ba tên tướng quân nhảy đến.
"Ở đây đang xảy ra chuyện gì?"
Tên to con nhất hỏi Hà Sư.
Tên to con này là Mạc Túc, hắn thân thể vô cùng cường hãn, thân cao hơn hai thước với da dẻ màu đỏ.
Hắn ăn mặc như những nhà sư với một tấm vải quấn quanh người, để lộ ra cơ ngực cuồn cuộn, hắn đeo một chuỗi tràng với những hạt tràng to bằng nắm tay trên cổ và một chuỗi tràng to hơn quấn quanh bụng.
Hai tay Mạc Túc cầm cặp song chùy khổng lồ thân chùy dài đến cả thước, mỗi cây chùy phải nặng ít nhất là ba trăm cân.
Trong tất cả thuộc hạ của Vô Diện vương thì tên Mạc Túc này là kẻ có nhục thân cường hãn nhất, gần như không loại vũ khí nào có thể gây tổn thương cho hắn.
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Hà Sư nhìn ba tên tướng quân vừa mới đến gặng hỏi.
"Bọn ta... đến lấy đầu ả Mị Yêu theo lệnh... của đại nhân!"
Tên yêu nhân nhỏ con, dáng vẻ yếu ớt ngập ngừng đáp.
Hắn là Lử Không, hắn cao chưa đến một thước, thân thể gầy gò xanh xao, gương mặt trơ xương với cái mũi dài ngoằm.
Hắn mặc một bộ y phục màu đen, với tấm vải phủ cả đầu.
Lử Không trên tay không cầm bất cứ loại vũ khí nào cả, sở trường của hắn là độc và ám khí.
"Vô Diện đại nhân không tin tưởng ta hay sao mà lại cử thêm các ngươi tới?"
Hà Sư nhăn mặt hỏi, hắn tỏ ra khá khó chịu.
"Không phải là đại nhân không tin tưởng ngươi.
Đại nhân chỉ lo sẽ quá giờ tốt để nhập thành, lỡ mất đại sự mà thôi!"
Tên tướng quân còn lại ôn tồn lên tiếng.
Hắn là Vũ Tốn Bình, là một kiếm tu.
Dáng vẻ đạo mạo của hắn khác xa với ba tên cục xúc kia, với một bộ y phục toàn trắng.
Trong toàn cõi Yêu giới, rất hiếm có yêu nhân theo kiếm đạo, vì thế mà Vũ Tốn Bình tự cho mình là kiếm tu mạnh nhất khi mà tu vi cảnh giới của hắn đã đạt đến Kiếm Thánh Nhất phẩm.
"Sau khi ta giết chết con bọ đang cản đường kia, sẽ tấn công vào thành và sau đó sẽ chặt đầu ả Mị Yêu!
Sẽ không để lỡ đại sự của đại nhân!"
Hà Sư chỉ tay vào tên nam nhân đang đứng giữa vòng vây của đám Hắc Mao Lang, nói.
Ba tên tướng quân nhíu mày nhìn cái kẻ mà Hà Sư đang nói đến.
"Một tên tầm thường như vậy mà lại có thể cản bước tiến của đoàn Kỵ binh sao?"
Vũ Tốn Bình ngốc trệ hỏi.
"Ta chẳng...cảm nhận được... một chút...khí tức nào...của hắn... kỳ lạ..."
Lử Không thêm vào.
"Hừm...hay là để ta ra bóp chết hắn, vậy cho nhanh!"
Mạc Túc thả hai cây chùy của hắn xuống tạo ra một rung chấn, hắn bóp tay kêu răng rắc, nói.
"Ta cảm thấy tên đó rất không bình thường...
Tên đó chỉ trong chớp mắt có thể giết chết hai phó tướng của ta, cùng thú cưỡi của bọn hắn.
Kẻ như vậy chắc chắn không đơn giản..."
"Ngươi có quá..."
Mạc Túc định nói gì đó nhưng bất chợt khựng lại, hắn cảm nhận được sự một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tâm thần bất giác trở nên sợ hãi.
Ba tên tướng quân kia cũng cảm nhận được điều này, một cái gì đó kinh khủng đang từ từ đè ép tới, khiến bọn hắn cảm thấy khó thở.
Không chỉ có bốn tên yêu tướng mới cảm nhận được, tất cả Hắc Mao Lang cùng đoàn Kỵ binh, mỗi yêu nhân đều cảm nhận được rõ ràng sát khí.
Đám thú cưỡi của đoàn Kỵ binh chợt nháo nhào lên, ánh mắt bọn chúng tỏ ra hoảng sợ, hơi thở gấp gáp, bọn chúng tựa như muốn quay lưng bỏ chạy khỏi một thứ gì đó khủng khiếp sắp xảy đến.
"Haiz..."
Triệu Thường Côn thở dài, từ trong không gian giới chỉ lấy ra Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, chậm rãi nói.
"Nếu như các ngươi không cùng xông lên tấn công, vậy thì để ta..."
Luồng sát khí tà ác từ thanh kiếm nhanh chóng lan rộng ra khắp xung quanh.
Bọn Hắc Mao Lang cảm nhận được cái chết sắp đến gần, liền đứng im một chỗ, cả thân thể run lên bần bật, không thể nhấc chân lên mà chạy được.
Những tên yêu nhân thuộc đoàn Kỵ binh cũng ở trong tình trạng tương tự.
Bọn hắn cảm thấy ngạt thở với luồng sát khí đang bàng bạc toả ra từ người Triệu Thường Côn.
"Trấn Thiên Tứ Tượng trận, khai mở!"
Triệu Thường Côn hét lớn, tay trái giơ lên cao, khí tức khủng bố cũng theo bàn tay tuôn ra.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, gió bắt đầu thổi mạnh, mây đen chợt kéo đến che kín cả một vùng rộng lớn, bầu trời ban ngày bất chợt trở nên u tối.
Đám yêu nhân ánh mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, cố gắng trấn an đám thú cưỡi đang trở nên hoảng loạn của mình.
"Đại...đại vương...chuyện... chuyện gì thế kia...?"
Tên yêu nhân già cùng toàn thể yêu nhân của Vẫn Thanh thành cả người run lên vì sợ hãi nhìn khung cảnh phía trước cổng thành đang dần hoá thành địa ngục.
"Bản... bản vương...cũng là...lần đầu nhìn thấy....thứ này...."
Mộc Phiến La khoé miệng co giật liên hồi.