webnovel

Chương 57: Âm dương cách biệt.

Chương 57: Âm dương cách biệt.

"Cửu Phách Tam Hồn châm đang là bảo vệ cho hồn phách của nữ nhân kia..."

Chung Quỳ nói.

"Ngươi là ai?

Tại sao ngươi dám tự tiện xông vào nội cung của ta?"

Vạn Cổ Yêu Đế nhìn tiểu yêu Chung Quỳ hỏi lớn.

Nhưng Chung Quỳ không hề để tâm đến hắn.

"Chủ nhân, nếu như ngươi muốn lấy Cửu Phách Tam Hồn châm thì không khó.

Nhưng mà..."

"Nhưng sao?"

Triệu Thường Côn hỏi.

"Như ta quan sát, Cửu Phách Tam Hồn châm này sau khi phá phong ấn của chủ nhân sẽ không còn có thể sử dụng được nữa...

Và toàn bộ nơi này...e là...sẽ sụp đổ..."

"Chuyện này ta sớm đã đoán được..."

Triệu Thường Côn đáp, sau đó âm trầm nhìn Vạn Cổ Yêu Đế hỏi.

"Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi nghĩ Thanh Cơ có vui vẻ khi bị giam cầm ở đây hay không?"

"Ta...làm thế chỉ vì ta yêu nàng...nàng sẽ hiểu cho ta...

Nếu đổi lại là nàng...nàng cũng sẽ làm như vậy thôi..."

"Không, ngươi sai rồi!"

Chung Quỳ chen ngang vào.

"Ta sai sao?"

"Ta vừa nãy có nói chuyện với nữ nhân tên Thanh Cơ đó.

Nàng đã nhiều lần khuyên ngươi nên từ bỏ, nàng không muốn nhìn thấy ngươi đau khổ, nàng không muốn nhìn thấy ngươi tự dày vò bản thân mình như thế.

Thanh Cơ đã khóc khi nói chuyện với ta.

Ta không nghĩ rằng nàng hiểu và cảm thấy vui vẻ như ngươi nghĩ đâu"

Chung Quỳ thản nhiên nói.

"Ngươi, ngươi đang nói dối!

Ngươi đang lừa ta!"

Vạn Cổ Yêu Đế đứng lên hét lớn.

"Cả ngàn năm nay, ngày nào ta cũng đến thăm nàng, nhưng nàng không hề nói với ta một lời nào.

Một tiểu yêu như ngươi lại có thể nói chuyện được với nàng hay sao?!!"

"Âm dương cách biệt, ngươi làm sao có thể nói chuyện được với âm hồn?

Ngươi nói ngươi yêu Thanh Cơ, nhưng tại sao đến hành động của nàng, ước muốn của nàng ngươi nhìn còn không thể hiểu được?"

Chung Quỳ nhíu mày nhìn Vạn Cổ Yêu Đế hỏi.

"...." Vạn Cổ Yêu Đế.

"Chung Quỳ ngừng đi, dù có nói thì cũng không thể nào lay chuyển được cái thứ chấp mê bất ngộ này.

Phiến La, chúng ta đi thôi!"

Triệu Thường Côn âm trầm nói.

"Khoan đã!

Ngươi muốn đi đâu?"

Vạn Cổ Yêu Đế ngăn lại.

"Đương nhiên là đi lấy Cửu Phách Tam Hồn châm, giải thoát cho Thanh Cơ"

Triệu Thường Côn thản nhiên nói.

"Muốn lấy Cửu Phách Tam Hồn châm phải bước qua xác ta!"

Vạn Cổ Yêu Đế cả thân bàng bạc yêu khí bộc phát ra.

"Ngươi tính ngăn cản chủ nhân của ta sao?

Ngươi có khả năng đó sao chứ?"

Chung Quỳ lôi ra cái roi lửa của mình, nói.

"Một Yêu Hoàng đã hết thời cũng có cái gan ngăn cản Viêm Ân Đế...ai da!"

Triệu Thường Côn cốc đầu Chung Quỳ một cái rõ đau, âm trầm nói.

"Ngươi bớt lại cái miệng của ngươi đi!"

"Viêm Ân Đế...?!"

Cả Vạn Cổ Yêu Đế cùng Mộc Phiến La gương mặt trở nên ngốc trệ trước lời nói của Chung Quỳ.

Vạn Cổ Yêu Đế hai chân mày nhăn lại, cố nhớ lại một điều gì đó.

Viêm Ân Đế...cái tên này hắn cảm thấy rất quen.

Chỉ trong giây lát, ánh mắt hắn chợt hiện lên kinh hãi, chân lùi lại hai, ba bước, khoé miệng run rẩy.

"Viêm... Viêm Ân...Đế...không lẽ là...

Không!

Không thể nào có chuyện đó được!

Viêm Ân Đế đã chết trong trận chiến năm đó, tên nhân loại này...làm sao có thể là Viêm Ân Đế được kia chứ...?"

Mộc Phiến La ngơ ngác nhìn bộ dạng sợ hãi của Yêu Hoàng, sau đó quay qua nhìn Triệu Thường Côn, cái tên Viêm Ân Đế nàng chưa bao giờ nghe đến, nàng đang rất là hoang mang.

"Chết?

Ha ha ha... ngươi đang chọc cười ta đấy hả?

Viêm Ân Đế có thể chết hay sao chứ?

Trong Tam giới này, ngoài Diêm La vương có thể kiểm soát sinh tử của một sinh linh, thì kẻ thứ hai có khả năng đó chính là Viêm Ân Đế.

Người đứng đầu Thập đại đế, Viêm Ân Đế vốn là nằm ngoài quy luật sinh tử của đất trời"

Chung Quỳ cười lớn, nhưng ngay lập tức liền đứng hình khi cảm nhận sát khí của Triệu Thường Côn ở sau lưng.

"Chủ...chủ nhân..."

Chung Quỳ khoé miệng giật giật quay lại nhìn Triệu Thường Côn.

"Ngươi còn mở miệng nói thêm một lời nào nữa thì ta sẽ cho ngươi gia nhập chung với tên kia đấy!"

Triệu Thường Côn ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Chung Quỳ.

"Ha ha ha...

Các ngươi vì muốn đoạt Cửu Phách Tam Hồn châm khỏi ta nên bày ra trò lừa gạt rẻ tiền này sao?

Chỉ có kẻ ngu mới tin lời các ngươi!"

Vạn Cổ Yêu Đế cười lớn, phóng thích ra toàn bộ yêu khí, lao đến chỗ Triệu Thường Côn.

Giây phút trước hắn còn sợ hãi khi nghe đến cái tên Viêm Ân Đế.

Nhưng bây giờ, sau khi đã suy nghĩ kỹ, hắn cho rằng đó chỉ là một lời lừa gạt.

Đám người kia chỉ là muốn cướp lấy Cửu Phách Tam Hồn châm mà thôi.

Viêm Ân Đế, thân là một Đại đế đứng đầu Thập đại đế, sức mạnh của hắn trong Tam giới không ai có thể địch lại.

Ai có khả năng có thể phong ấn sức mạnh của một kẻ như thế cơ chứ?

Đây rõ ràng là lừa gạt!

"Đi chết đi!"

Vạn Cổ Yêu Đế hét lớn, bàng bạc chưởng khí mang tất cả sức mạnh của hắn hướng về Triệu Thường Côn mà đánh tới.

Mộc Phiến La cảm thấy tình huống không ổn, vội vàng vận khí tức lao đến hòng giúp Triệu Thường Côn.

Nhưng Triệu Thường Côn vẫn bình tĩnh, lấy Sát Thiên Ma Hoàng kiếm ra.

"Chấp mê bất ngộ, thôi thì để ta hoá kiếp cho ngươi vậy!"

Triệu Thường Côn thái độ dửng dưng vung Sát Thiên Ma Hoàng kiếm trực hướng Vạn Cổ Yêu Đế mà chém xuống.

Vạn Cổ Yêu Đế tâm vốn đã hỗn loạn, lại mất bình tĩnh, khi nhìn thấy Sát Thiên Ma Hoàng kiếm xuất hiện, trực chém tới, lòng hắn nổi lên kinh hoảng, chưởng khống không thể nào xuất ra tự nhiên tiêu tán, cả người hắn cứng đơ khi bị sát khí của thanh kiếm đè ép đến.

Mộc Phiến La cũng khựng lại không lao đến nữa.

Nàng hiểu rõ rằng, một khi Triệu Thường Côn xuất ra thanh kiếm kia thì chắc chắn Vạn Cổ Yêu Đế chỉ có một kết quả mà thôi.

Nhưng điều khiến cho cả ba người bất ngờ chính là trước khi Sát Thiên Ma Hoàng kiếm chém xuống, một nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mũi kiếm, hai tay giơ lên định ngăn cản.

Triệu Thường Côn liền khựng lại, nếu như trễ một nhịp thì nữ nhân vừa xuất hiện kia e là đã...

Ánh mắt Vạn Cổ Yêu Đế bàng hoàng trực ứa lệ khi nhìn vào bóng lưng nữ nhân vừa mới xuất hiện kia, miệng hắn lẩm bẩm.

"Thanh...Thanh Cơ?

Nàng...sao lại xuất hiện ở đây...?"

Nữ nhân vừa xuất hiện chính là hồn phách của Thanh Cơ Yêu Hậu.

Triệu Thường Côn nhìn tuyệt sắc giai nhân trong bộ y phục toàn trắng trước mặt trong lòng hiện lên xót xa.

Hình ảnh nàng mờ mờ ảo ảo, miệng cố đánh vần nhưng không phát ra âm thanh, ánh mắt nàng hiện lên khổ sở như muốn cầu xin.

"Thanh Cơ...Yêu Hậu...?!"

Mộc Phiến La cũng là kinh ngạc không thôi.

Chung Quỳ lúc này liền hai bàn tay hướng về Thanh Cơ lập ra một vòng tròn trận pháp dưới chân nàng.

Trận pháp xuất hiện, cả người Thanh Cơ liền phát sáng, sau đó giọng của Thanh Cơ cũng phát ra.

Triệu Thường Côn thu lại kiếm, nhìn Thanh Cơ chợt quỳ xuống trước mặt mình.

"Viêm...Ân Đế...ta cầu xin người...xin hãy tha cho Yêu Hoàng một mạng...ta cầu xin người..."

Giọng Thanh Cơ yếu ớt xen lẫn chút sợ hãi.

"Ngươi biết ta?!"

Triệu Thường Côn ngốc trệ hỏi lại.

"Vừa nãy ta và Chung Quỳ đại nhân có nói chuyện với nhau.

Thân phận của người là do Chung Quỳ đại nhân nói cho ta biết..."

Thanh Cơ thành thật trả lời.

Triệu Thường Côn ánh mắt liếc sang Chung Quỳ, tên tiểu yêu liền lãng đi chổ khác.

"Ngươi đứng lên đi.

Ta vốn không định giết hắn, nhưng hắn cứ mù quáng mà bất chấp tất cả..."

Triệu Thường Côn nói.

Thanh Cơ vội vàng quay người lại nói với Vạn Cổ Yêu Đế, kẻ hiện giờ nước mắt đang che kín gương mặt.

Đã rât lâu, rất lâu rồi hắn mới được nghe thấy giọng nói của Thanh Cơ.

"Mạc Quân... thiếp xin chàng...nên dừng lại ở đây thôi...

Một ngàn năm rồi... thiếp... thiếp không thể...chịu nổi...khi mà ngày nào...cũng nhìn thấy chàng...đau khổ..tự hành hạ...bản thân như thế...

Thiếp... thiếp...đã chết rồi... chàng...chàng hãy buông tay đi...

Hãy giải thoát cho thiếp...giải thoát...cho chàng...giải thoát cho... tất cả dân chúng...của..Vạn Cổ...Yêu thành..."

Thanh Cơ nói trong nước mắt.

Vạn Cổ Yêu Đế thẫn thờ bước đến quỳ xuống trước mặt Thanh Cơ, nước mắt giàn giụa.

"Thanh...Thanh Cơ...ta...ta đã sai rồi sao...?"

Bàn tay hai người hướng về đối phương, nhưng cả hai không thể nào có thể chạm được vào nhau.

Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La nhìn hai kẻ trước mắt, âm dương cách biệt mà sầu não.

Próximo capítulo