webnovel

Chương 36: Đại Thạch Cự Nhân.

Chương 36: Đại Thạch Cự Nhân

Đám người Thương Sơn phái dần dần tiến vào sâu bên trong Tàng Viêm cốc.

Đi được một quãng khá xa, khu rừng cũng thưa dần, tinh hạch thu được từ bọn hung thú cũng đã khá nhiều.

Đi qua khu rừng đám người đến một bãi đất trống, nằm ngổn ngang là những tảng đá to đủ mọi hình dạng.

Vương Nhất Tự chỉ tay vào tảng đá to bằng phẳng nói.

"Chúng ta nghỉ chân ở đây, một canh giờ sau tiếp tục lên đường"

Đám đệ tử từ khi tiến vào Tàng Viêm cốc đến giờ, đối mặt với rất nhiều hung thú, nhưng là không hề có tính khiêu chiến nào, tất cả đều bị một hai chiêu miễu sát, cũng không hẳn là mệt.

Có vướng bận là quần áo bọn hắn đều dính đầy máu của lũ hung thú.

Đám người lúc nghỉ chân cũng không hề buông lơi cảnh giác, đều là theo đội hình, đây là việc không hề dư thừa một chút nào.

Bên trong cấm địa nguy hiểm có thể bất chợt ập đến bất cứ lúc nào, chỉ cần một chút lơ là cũng có thể trả giá bằng cả tính mạng.

Ngồi ở giữa đội hình, Trương Tố Tố lại lấy Thiên Ma Cầm ra gảy.

Âm thanh tiếng đàn lan tỏa ra khắp xung quanh.

Đám đệ tử liền cảm thấy sức lực phục hồi nguyên trạng, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.

Ngay cả đám tán tu ngồi phía xa cũng là cảm nhận được, bọn chúng ngây người ra, gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ.

Thập lưu môn phái có Võ Vương đã là rất vô lý, bây giờ lại có thêm cả cầm sư, mà cầm sư này hẳn phải thực lực rất cao mới có thể từ trong tiếng đàn hồi phục thể lực cũng như tinh thần cho gần ba mươi người như thế.

Mọi thứ càng lúc càng trở nên khó hiểu với đám tán tu.

Nhưng hiện tại có một vài suy nghĩ le lói lên trong đầu một số tán tu.

Nếu có thể toàn mạng ra khỏi Tàng Viêm cốc, bọn hắn là muốn gia nhập Thương Sơn phái.

Một môn phái chỉ mới là Thập lưu, nhưng lại có đệ tử là Võ Vương, lại có cầm sư thâm tàng bất lộ như thế, chắc chắn là có hậu thuẫn cường thế phía sau, tiền đồ vô lượng.

"Tố Tố, nàng có mệt không?"

Vương Nhất Tự ngồi cạnh phu nhân hỏi han.

"Thiếp không mệt"

Tố Tố nhẹ nhàng trả lời.

Liền sau đó, Vương Nhất Tự lấy ra một bình nước.

"Đây là nước trái cây, nàng cũng uống chút đi"

Hắn vừa nãy ngứa tay đem Thương thành ra xoát, cũng thu hoạch được không ít.

"Đa tạ phu quân"

Đám đệ tử chăm chú nhìn hai kẻ yêu đương kia bằng cặp mắt ghen tị.

"Các ngươi nhìn cái gì?

Khát lắm à?"

Vương Nhất Tự nhìn bọn đệ tử quát lớn.

Đám đệ tử liền nhìn về phía khác, giả đò không nhìn thấy gì.

Chưởng môn đối với phu nhân thật sự là rất tốt a.

Một canh giờ sau.

Đám người chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Vương Nhất Tự dìu Tố Tố đứng dậy.

Chợt cảm giác dưới chân tựa như có rung động.

Chấn động càng ngày càng mạnh.

"Là tảng đá"

Hắn liền ôm Tố Tố nhảy ra xa.

Chúng đệ tử cũng cảm nhận được rung động, cả đám đều nhảy lùi ra.

"Mọi người cẩn thận"

Thiên Tuyết hô lớn.

Cả bọn hết mức tập trung.

Từng tảng từng tảng đá to lớn rung chuyển dữ dội, sau đó bắt đầu di chuyển, từ từ hợp lại với nhau.

Rầm rầm rầm!

Đám đệ tử sắc mặt ngưng trọng, lùi ra sau hai mươi thước.

Vương Nhất Tự nhíu mày, âm trầm nói.

"Tố Tố, ở cạnh ta"

Tố Tố khẽ gật đầu.

Một, hai phút sau.

Xuất hiện trước mặt đám người là một người đá đồ sộ, cao hơn mười thước, xung quanh tỏa ra một áp lực rất dọa người.

Lục Thiên Cầm khẽ nhíu mày nói.

"Đây... hẳn là Đại Thạch Cự Nhân trong lời đồn.

Một trong ba đầu lĩnh ở Tàng Viêm cốc"

Ực...

Đám đệ tử nuốt nước bọt.

Thông thường, trong một cấm địa sẽ có những hung thú cực mạnh trấn giữ, chúng được gọi chung là đầu lĩnh hung thú.

Đại Thạch Cự Nhân là một trong số đó.

Loại này mạnh hơn những hung thú khác rất nhiều, có cá thể còn đạt đến Ngũ giai.

Đám tán tu phía sau nhìn thấy Đại Thạch Cự Nhân cũng không khỏi hoảng sợ.

Bọn hắn dù đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được khí tức mà thạch nhân phát ra, đó rõ ràng là một Lục giai ma thú, một con ma thú đáng sợ.

Cho dù là tất cả cùng xông lên chiến đấu với nó cũng không thể nào chiếm được thế thượng phong, nói gì đến đánh bại nó.

Có Võ Vương thì đã sao?

Đại Thạch Cự Nhân này vốn không để Võ Vương vào mắt.

Cách tốt nhất lúc này là bỏ chạy để bảo toàn tính mạng.

Cũng không mất quá nhiều thời gian đám tán tu liền tức tốc bỏ của chạy lấy người, chỉ còn sót lại một tên.

Hắn không phải là không muốn bỏ chạy, mà là sợ quá chạy không được.

"Chưởng môn, đám tán tu bọn hắn đã bỏ chạy cả rồi"

Thiên Tuyết quay lại phía sau nói.

"Mặc kệ bọn chúng!

Các ngươi nên là tập trung vào tên trước mặt đi!"

Vương Nhất Tự âm trầm nói.

Hắn là cảm nhận được Đại Thạch Cự Nhân này có chút gì đó rất lạ, một cảm giác rất khó chịu.

"Lập trận!"

Thiên Cầm hô lớn, ra lệnh cho đám sư đệ sư muội.

Chúng đệ tử liền tản ra triển khai đội hình nhanh chóng.

Lục Thiên Cầm nếu là không gặp nguy hiểm cũng sẽ không ra tay.

Nhưng đây là một Đầu lĩnh thú Lục giai.

E rằng cả đám đệ tử ở đây, đều không phải đối thủ của nó.

Thạch nhân từ từ chuyển động, hướng về đám người.

Thân thể to lớn của nó di chuyển khá chậm chạp.

Oành!

Thạch nhân tung ra một đấm hướng tới đám người.

Cả đám đều nhanh nhất nhảy ra né tránh.

Mặt đất tại nơi thạch nhân đấm xuống, trũng một hố lớn, đất xung quanh cũng nứt ra.

Đám người sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Tuy Đại Thạch Cự Nhân di chuyển chậm chạp, nhưng lực lượng phát ra cực lớn.

Nếu sơ sảy dính phải một đòn là coi như toang.

Vương Nhất Tự đứng ở phía xa hô lớn.

"Tất cả cùng tấn công!"

Bên cạnh, Tố Tố cũng lập tức triển khai đàn cầm giúp đám đệ tử phòng thủ.

"Phu quân, chàng có cảm thấy thạch nhân này có gì đó rất lạ không?"

Tố Tố nhíu mày hỏi.

Nàng tuy chưa thể nhìn ra được là điều gì, nhưng có thể cảm nhận được.

"Ừm...ta cũng cảm thấy được nhưng chưa rõ lắm..."

Vương Nhất Tự gật đầu nói.

Cả hai tập trung dõi theo từng hành động của con thạch nhân.

Keng!

Keng!

Âm thanh kiếm chạm vào đá vang lên liên tục.

Thiên Tuyết nhảy lên cao, Tử Liên kiếm từ trên bổ xuống, nhằm vào đầu Đại Thạch Cự Nhân.

Keng!

Nàng dù dùng tất cả sức lực, cũng không thể gây ra dù là một vết xước trên người thạch nhân.

"Sức phòng thủ thật kinh người"

Âu Dương Kiệt nhăn mặt nói.

Sau đó dựng Hộ Sơn Thuẫn trước người, lao đến ủi vào chân thạch nhân.

Bành!

Thạch nhân hơi rung động cơ thể, nhưng không hề xê nhích tí nào.

Thập phút sau, cả đám đều mồ hôi nhễ nhại.

Tấn công liên tục, nhưng Đại Thạch Cự Nhân trên người không một vết xước, cũng là không thể đẩy lùi được nó.

Ngay cả Thiên Tuyết cùng Trương Tấn, dù đã là Nhất phẩm Võ Tôn, cũng không thể làm cho thạch nhân bị thương.

Quá trâu.

Bị tấn công liên tục khiến cho Đại Thạch Cự Nhân nổi giận.

Thạch nhân hai tay giơ cao, đập mạnh xuống đất, khiến cả khu vực rung chuyển.

Dưới chân liền hiện ra một vòng trận pháp.

Đám đệ tử cảm thấy không ổn liền lập tức thoái lui.

Rầm Rầm Rầm!

Những tảng đá xung quanh bắt đầu di chuyển, hợp lại với nhau.

Một con...

Hai con...

Ba con...

Cả thảy năm con thạch nhân xuất hiện đứng bên cạnh Đại Thạch Cự Nhân.

Bọn chúng chỉ to bằng một nữa Đại Thạch Cự Nhân, nhưng cũng phát ra một luồng áp lực to lớn, mỗi con đều là Bát giai ma thú.

"Lại còn như vậy..."

Vương Nhất Tự nhíu mày.

Đám đệ tử sắc mặt hiện lên chán nãn cùng lo lắng.

Một cái Đại Thạch Cự Nhân đã khiến bọn hắn phải dốc hết sức lực, nhưng cũng chả xi nhê.

Bây giờ lại thêm năm con Thạch Nhân Bát giai.

Đánh kiểu gì được?

Đám thạch nhân tiến tới chổ bọn người, tốc độ vẫn là khá chậm.

"Tránh ra!"

Lục Thiên Cầm ở phía sau lên tiếng, trên tay lăm lăm Ỷ Thiên kiếm.

Tam sư tỷ ra tay rồi.

Đám sư đệ sư muội liền nhanh nhất lui ra phía sau.

Thiên Cầm đi lên trước, tu vi đều là bộc phát ra.

"Băng Hoa Bạo Vũ"

Không khí xung quanh liền tỏa ra Hàn khí mãnh liệt, bao bọc xung quanh người nàng, cuộn xoáy dữ dội.

Rẹt!

Thiên Cầm vung kiếm chém về phía trước.

Lít nha lít nhít cả trăm đạo kiếm khí bay ra mang theo hàn khí, xé rách không gian.

Ực...

Bọn người phía sau nuốt nước bọt.

Một chiêu xuất ra một trăm đạo kiếm khí.

Quá mạnh.

Tam sư tỷ thực sự quá mạnh.

Trương Tố Tố ngồi phía xa cũng là ngạc nhiên không kém.

Tên đệ tử này của phu quân chẳng lẽ lại là Kiếm Võ Song tu?

Ở Đại lục này, các nhân tu hầu như chỉ là võ tu, kiếm tu hay đao tu là rất hiếm, vì muốn lĩnh hội được kiếm đạo hay đao đạo đều phải có thiên phú thiên bẫm, không phải ai cũng có.

Cả ngàn người chỉ xuất hiện một người theo kiếm tu hoạc đao tu.

Nhưng vẫn có những nhân tu tu luyện một lúc cả hai hướng, đó là Kiếm Võ Song tu.

Loại này hầu như càng hiếm, mấy trăm năm chỉ xuất hiện một người.

Vì tu luyện một lúc cả hai hướng, sẽ cần thời gian rất rất lâu để vừa lĩnh hội võ học, vừa lĩnh hội kiếm kỹ, càng là phải có thiên phú trời ban, vạn người có một.

Không gian dường như dừng lại, trăm đạo kiếm khí cuồn cuộn lao đên đám thạch nhân.

Oành Oành!

Năm con thạch nhân lao lên trước bị kiếm khí chém nát vụn.

Đại Thạch Cự Nhân cũng bị chém rớt cả hai tay.

Ngưu bức.

Tam sư tỷ thật ngưu bức a.

Đám đệ tử tròn mắt, kính phục.

Nhưng là....

Vừa lúc đó, những tảng đá bị chém vỡ liền di chuyển, hợp lại với nhau trong khoảnh khắc.

Hai tay của Đại Thạch Cự Nhân bị chém rớt cũng lắp rắp lại như cũ.

Sáu con Thạch Nhân liền lập tức phục hồi lại.

Lục Thiên Cầm nhăn mặt

"Sao lại có thể?"

Đám người phía sau sắc mặt trở nên đặc sắc vô cùng.

Bị chém thành trăm mảnh cũng có thể phục hồi nguyên trạng.

Loại này không lẽ là bất tử?

Thiên Cầm lại chém tới mấy lần, vẫn là như cũ.

Bọn thạch nhân cứ bị chém nát rồi lại khôi phục hoàn toàn.

Hơn thập phút sau, Lục Thiên Cầm thở ra mệt nhọc.

Nàng đã thi triển rất nhiều lần kiếm kỹ, tiêu hao không ít khí lực, nhưng vẫn là không thể kết liễu được đối phương.

Không lẽ lại bó tay?

"Phu quân, cứ như này cũng không phải cách.

Hay là chàng giúp bọn hắn một chút"

Tố Tố lên tiếng.

Vương Nhất Tự trầm ngâm.

Hắn là muốn để đệ tử phải khổ luyện, nếu giờ ra tay, chẳng khác nào công cốc.

Nhưng mà....

Tố Tố ngồi bên cạnh, nhìn hắn bằng cặp mắt nài nỉ.

Làm sao hắn có thể ngồi yên được đây?

"Haiz...để ta"

Hắn thở dài.

Đám thạch nhân cũng không phải là chỉ đứng cho Thiên Cầm mặc sức chém.

Bọn chúng là đứa nhảy lên đánh từ trên xuống, đứa đứng xa ném những tảng đá to.

Lục Thiên Cầm vừa né vừa tung ra kiếm kỹ, chẳng mấy chốc cũng là tiêu hao rất nhiều linh lực.

Đám sư đệ sư muội ở sau cũng không dám xen vào.

Với tính khí của tam sư tỷ, nếu mà lao vô, có khi lại ăn chém oan mạng.

"Để ta xem các ngươi phục hồi đến mức nào"

Thiên Cầm hô lớn, sau đó nhảy vào giữa đám thạch nhân.

Toàn thân nàng bộc phát ra một luồng hàn khí lạnh thấu xương.

Hàn khí rất nhanh lan tỏa ra xung quanh.

Thấy nhân loại đứng trước mặt, Đại Thạch Cự Nhân hai tay giơ lên, định đánh xuống.

Đám thạch nhân cũng nhảy tới trực tấn công nàng.

"Sư tỷ cẩn thận!"

Đám sư đệ sư muội lo lắng thét lên.

Vương Nhất Tự đứng lên, định lao tới giúp Thiên Cầm, nhưng trong giây lát hắn liền khựng lại.

"Có lẽ không cần đến bản tọa a"

Hắn mỉm cười, tỏ vẻ hài lòng.

Tố Tố cũng nhìn ra được tại sao phu quân lại nói thế.

Lục Thiên Cầm thân thể tỏa ra hàn khí ngút trời, liền cắm Ỷ Thiên kiếm xuống đất, hô lớn.

"Hàn Băng Kiếm Quyết: thức thứ hai, Cực Băng Chi Nộ!"

Rẹt Rẹt!

Răng rắc!

Tại chổ Ỷ Thiên kiếm cắm xuống lan ra cực hàn băng khí, lập tức đóng băng mặt đất.

Cực băng lan ra rất nhanh.

Chỉ trong giây lát, năm thạch nhân cùng Đại Thạch Cự Nhân lập tức bị băng phong.

Cây cỏ, mặt đất, thậm chí cả không khí cũng bị đóng băng theo.

Cực băng lan ra bao trùm cả một khu vực bán kính hơn bốn mươi, năm mươi thước.

Bầu không khí bỗng dưng trở nên lạnh và yên tĩnh phút chốc.

"Nha đầu này không những là Kiếm Võ Song tu, lại còn là Băng hệ chi thể a"

Vương Nhất Tự hài lòng.

Đám đệ tử hít một hơi.

Cả thân người run lên vì lạnh.

Khung cảnh trước mặt không còn biết dùng lời gì để diễn tả.

"Đi chết đi!"

Lục Thiên Cầm hô lớn.

Cầm Ỷ Thiên kiếm chém ra xung quanh.

Hàng loạt kiếm khí băng hàn túa ra, đem đám thạch nhân xé làm những mảnh vụn.

Trên mặt đất ngổn ngang những tản đá.

Qua đi một khắc, không hề cảm thấy bất kỳ sự di chuyển nào, Thiên Cầm thở ra một làn hơi lạnh, sau đó đi về phía các sư đệ sư muội.

Sau này đừng nên chọc giận tam sư tỷ, nếu không sẽ bị phanh thây như Đại Thạch Cự Nhân kia a.

Đám sư đệ nuốt nước bọt.

"Sư tỷ uy vũ!"

"Sư muội uy vũ"

Mẫn Nhi cùng Thiên Tuyết cũng hô lớn.

Trương Tố Tố ngồi phía xa quan sát cũng là thốt lên một câu.

"Đệ tử này của phu quân đúng là không đơn giản a"

Nàng nhìn sang phía Vương Nhất Tự, liền thấy hắn nhăn mày lại.

"Phu quân sao thế?"

"Vẫn chưa thể kết thúc..."

"Vẫn chưa?"

Tố Tố khẽ giật mình, nhìn lại đống đổ nát.

Ầm Ầm!

Âm thanh rung chuyển vang tới.

Lục Thiên Cầm cùng đám sư đệ sư muội quay đầu lại nhìn, gương mặt thể hiện đặc sắc.

Những tảng đá lại một lần nữa hợp lại với nhau.

Đại Thạch Cự Nhân lại tái sinh, lần này còn to hơn lúc trước.

Thiên Cầm cắn môi.

"Không thể nào..."

Tam sư tỷ vận dụng cả tuyệt kỹ mạnh nhất mà vẫn không giết được nó?

Hack hay gì?

Đám người thủ thế, sẵn sàng chiến đấu.

"Các bảo bối, tránh sang một bên đi!"

Vương Nhất Tự đi tới.

Bọn đệ tử ngơ ngác liền lui lại phía sau.

Chưởng môn là muốn ra tay rồi?

Nhưng mà tam sư tỷ ba lần bảy lượt chém nát thạch nhân, cũng không hề có tác dụng gì.

Chưởng môn sẽ làm cách nào để hạ nó?

Đại Thạch Cự Nhân từ từ lao tới đám người.

Vương Nhất Tự ung dung đứng phía trước đám đệ tử, không hề sợ hãi, hẳn là có cách đối phó.

'Nếu là chưởng môn, chắc hẳn có cách tiêu diệt Đại Thạch Cự Nhân'

Thiên Cầm nghĩ.

Vương Nhất Tự từ từ quay người lại về phía đám đệ tử nói, mặc kệ thạch nhân đang tiến tới.

"Chỉ có mỗi một con thạch đầu cũng không giết được.

Nếu nó cứ tái sinh liên tục, không thể giết, chỉ còn có một cách duy nhất"

Vương Nhất Tự gằn giọng.

Ực...

Đám đệ tử nuốt nước bọt.

Có cách gì thì nhanh nhanh hộ chưởng môn ơi, thạch nhân đang tới rất gần rồi.

"Cách duy nhất đó là..."

Hắn giơ ngón trỏ lên.

Sau đó hô lớn.

"Chạy!"

Vương Nhất Tự vận thân pháp bằng nhanh nhất đến chổ Tố Tố, ôm nàng nhảy đi.

Hắn ngoáy đầu lại quát lớn.

"Còn đứng đực ra đó làm gì?

Muốn chết hay gì?"

Đám đệ tử gương mặt ngốc trệ, khóe miệng giật giật, đứng hình tại chổ.

Aaaaa!

Chưởng môn chạy trước, bỏ chúng ta lại rồi kìa.

Bành!

Thạch nhân một quyền đấm xuống chổ đám người.

Nhưng chổ đó đã không có ai.

"Rút lui!"

Thiên Tuyết hô lớn.

Cả bọn bằng nhanh nhất vận thân pháp bỏ chạy theo chưởng môn.

Tên tán tu duy nhất còn ở lại, đã ngất xỉu từ lúc Đại Thạch Cự Nhân khai triển trận pháp triệu hồi, cũng may mắn được Âu Dương Kiệt vác theo.

Trong chớp mắt, chỉ còn lại Đại Thạch Cự Nhân một mình đứng giữa bãi đất ngổn ngang đá tảng.

Próximo capítulo