webnovel

Thánh Điện Và Diện Kiến.

Bước vào vấn đề chính của cuộc nói chuyện này, tôi giục hắn giải thích. Tôi thì cũng chả để tâm gì mấy đến việc hắn làm bằng cách nào, điều mà tôi quan tâm nhất là liệu hắn có thể tuông ra thêm một vài thông tin nào hữu ích hay không.

- Nhiệm vụ của Kỵ Thú Trinh Sát thì ta cũng đã phổ biến khi nãy. Tuy nhiên, nếu kẻ đi cùng ngươi đã lường trước được việc này và cố ý giấu đi sự hiện diện bằng cách đứng quan sát ở vị trí mà tầm nhìn của những Kỵ thú không thể với tới thì là một vấn đề khó giải. Cho nên việc Zex cố ý khiêu khích ngươi và trận chiến cứ thế diễn ra đã giúp cho kế hoạch thành công mĩ mãn.

Nói đến đây hắn khựng lại đôi chút và nhìn tôi với ánh mắt sắc bén. Có vẻ hắn đang muốn kiểm tra những suy luận của tôi.

Nếu theo những gì hắn nói thì việc kẻ đi cùng tôi trong ảo tưởng của hắn lường trước được việc sẽ có trinh sát từ trên không và sẽ chọn một vị trí đứng thích hợp và việc trận chiến nhỏ giữa tôi và Zex là đều có liên quan đến kết quả chung cuộc này.

- Ý ngươi là nếu người đi cùng ta đứng ở vị trí xa thì sẽ không biết cụ thể những việc diễn ra ở chỗ ta ư? Và nếu quan sát thấy được ta đang bị chèn ép bởi tên Zex thì sẽ mặc tất cả mà lao đến hỗ trợ ta?

- Và?

- Ngươi ảo tưởng quá rồi đấy. Ngươi không nghĩ đến việc bọn ta có đạo cụ liên lạc từ xa à?

Có vẻ như những suy luận nửa vời của tôi đã hoàn toàn chính xác.

- Việc đó bọn ta cũng đã suy nghĩ đến. Tuy nhiên, xung quanh đây đều đặt những Cổ Vật cấp thấp nhầm mục đích làm nhiễu loạn và vô hiệu hóa với những đạo cụ liên lạc. Cho nên khả năng các ngươi luôn giữ liên lạc với nhau là một điều không thể.

Mục đích cho việc kéo dài cuộc trò chuyện này tôi đã đạt được.

Cổ vật là những vật dụng chứa sức mạnh to lớn và nếu cấp độ cổ vật càng cao thì sức mạnh chứa trong nó càng khủng khiếp. Tuy chỉ là cấp thấp thôi nhưng việc tộc elf chịu chi ra một số cổ vật chỉ nhằm mục đích ngăn chặn liên lạc khi bước vào phạm vi thì cũng có thể hiểu rằng, tộc elf sẽ kiểm soát hoàn toàn những thế lực từ bên ngoài từ khi bước vùng lãnh địa này.

- Và khi đó, những kỵ thú trinh sát đều không bỏ lở một giây phút nào cho việc giám sát, cho nên việc ngươi có đồng bọn hay không thì đã được minh chứng cho sự trong sạch của ngươi.

Hắn nói có vẻ cao thượng lắm nhưng đối với tôi thì đó là một điều vô nghĩa.

Nếu đạo cụ liên lạc vô dụng trong tình huống này thì hắn có bao giờ nghĩ đến chúng tôi có sở hữu một cổ vật giao thiệp đồng cấp thậm chí còn cao cấp hơn cả những cổ vật vô hiệu hóa này?

Một Cổ vật khắc chế thì chỉ có tác dụng với những cổ vật hoặc đạo cụ cấp thấp hơn nó, chứ nếu đồng cấp cổ vật hoặc cao cấp hơn thì sẽ không có tác dụng gì. Tuy nhiên, theo những gì hắn nói thì có vẻ hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc một người như tôi lại có thể sở hữu riêng cho mình một cổ vật trung cấp hoặc cao cấp.

Điều đó cũng không quá khó hiểu khi từ trước đến giờ, tôi chỉ nghe phong phanh về những vật dụng như này chứ chưa hề có cơ hội được nhìn thấy.

- Vậy à? Sự ảo tưởng từ đầu tới cuối của các ngươi chỉ nhầm mục đích khoe mẽ ta đây à? Thú vị thật. Như đám khỉ đang nhảy múa vậy.

Tôi nói cùng một nụ cười mỉa mai trên khuôn mặt. Hắn cũng nhanh chóng không còn sự tự cao nữa mà đã chuyển thành sự tối mặt. Có lẻ tôi đã nói trúng tim đen của hắn rồi.

- Ngươi đang sỉ nhục tứ vị trưởng lão?

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt câm thù khi nói lên điều đó. Hắn đã thật sự tức giận sau lời mỉa mai của tôi, tuy nhiên, như vậy vẫn chưa đủ để dọa Wenty này đâu.

- Ta chỉ nói phong phanh thì ngươi liền nhận định lũ khỉ trong lời nói của ta là những tên trưởng lão thì người buông ra lời sỉ nhục ở đấy chính là ngươi, không phải ta.

- Con khốn này còn không mau ngậm miệng lại!

- Ôi trời, sợ quá đi, nếu ta không làm thì sao nào? Muốn tuyệt tôn như tên kia à?

Khi tôi vừa dứt câu thì một luồng lưu chuyển ma tố đậm đặc bao quanh khu vực tôi đang đứng. Hắn thì đã biến mất từ bao giờ. Không quá bất ngờ với điều này, tôi sẵn sàng cho cuộc chiến mới.

Tuy nhiên, cứ tưởng là sẽ có thêm một cuộc chiến tại đây nhưng trước khi hắn tung đòn tấn công từ sau lưng tôi thì hắn bỗng nhiên dừng lại cùng sự bất mãn trên khuôn mặt. Nhanh chóng sau đó, hắn liền quỵ một gối xuống và đưa tay lên ngực trái trông có vẻ rất thành khẩn.

-...vâng...rồi ạ...đã rõ...vâng.

Hắn tự thì thầm với chính mình nhưng tôi không nghĩ về điều đó.

Khi tôi đang chiến đấu với bản thân mình ở trong không quan tối thì tôi kia đã trao cho tôi một sức mạnh mới. Đó là Niệm Ẩn, cho phép tôi có thể truyền những suy nghĩ mà tôi muốn diễn thành lời vào thẳng tâm trí của đối tượng được chọn. Và cách thức này không hề có liên quan gì đến đạo cụ hay cổ vật cho nên nó vẫn có tác dụng tại đây. Có vẻ hắn đang nhận được những lời truyền tin từ những tên trưởng lão hoặc có thể là một ai đó khác phải khiến hắn thành khẩn như vậy.

Đối phương đã không còn ác ý nào với tôi nữa cho nên tôi cũng không cần phải bận tâm về việc sẽ tiếp tục chiến đấu tại đây.

Đúng như hắn nói vừa nãy, nếu tôi cố tình kéo dài thêm thời gian thì cũng chỉ mỗi tôi là chịu thiệt thòi nhất mà thôi.

- Có vẻ ta đã lún quá sâu vào những dị nghị mà bỏ qua nhiệm vụ chính được giao rồi. Kết thục tại đây thôi. Bọn ta đảm nhận việc sẽ hộ tống ngươi về Thánh Điện, quyền của ngươi thì như lúc nãy ta đã nói, muốn nhanh chậm thì tự ngươi quyết định.

Hắn thu lại những dòng chảy ma tố và đứng thẳng người khi nói với tôi. Nói xong không đợi tôi trả lời mà hắn đã đưa một tay lên ra hiệu cho những kỵ thú trên cao. Ngay lập tức, bọn họ nhận được tín hiệu liền dừng lại việc bay vòng mà đáp thẳng xuống xung quanh chỗ tôi đang đứng.

- Gì vậy? Mới nói ta có quyền lựa chọn mà bây giờ lại dở cái thói bắt ép à?

- Không hẳn! Thời gian ngươi đi đường bộ sẽ tiêu tốn rất nhiều, những vị trưởng lão cũng chả rảnh rỗi gì mà ngồi đợi ngươi lâu như vậy. Thế nên ta có đề xuất là sẽ đưa ngươi về thánh điện bằng kỵ thú này. Ngươi hiểu chứ? Việc này đều có lợi cho đôi bên.

Hắn nói rất có lý nhưng tôi vẫn chưa bị thuyết phục lắm. Tuy nhiên, nếu suy xét theo tình hình hiện tại thì đây là cách thức duy nhất mà tôi nên lựa chọn. Vậy, tôi đành đồng ý với thỏa thuận đó của hắn.

Tôi không trả lời thì hắn cũng đủ hiểu rằng tôi đã đồng ý. Và một trong những elf cửi kỵ thú liền nhảy xuống và bắt đầu thay người. Disphoenle liền đi đến con kỵ thú đó và vuốt vào cổ và đầu con kỵ thú như là một con thú cưng của hắn vậy.

Điều này khiến tôi tò mò, nếu hắn đang có ý định sẽ cửi riêng một kỵ thú và đưa tôi về thánh điện thì chắc chắn tôi nên cẩn thận xác thực lại những thông tin mà hắn nói lúc nãy.

Chủng rồng Kamellho nếu bản chất của chúng là tự chọn một chủ cửi cho suốt cuộc đời mình thì tôi sẽ không nghi ngờ gì. Tuy nhiên, nếu hắn đang có ý định thay chủ cửi kia và con kỵ thú đó còn chấp nhận hắn thì điều này chắc chắn có liên quan đến phương pháp mà bọn chúng thuần hóa chủng rồng Kamellho nói riêng và ma thú nói chung. Hắn đang quá vội vã mà đã để lộ ra sơ hở hay vẫn còn một uẩn khúc nào khác thì tôi vẫn chưa nắm rõ.

- Được rồi. Thời gian là vàng, chúng ta không nên lảng phí bất kì một giây phút nào. Đi thôi!

Hắn giục tôi và rồi tôi cũng nhảy lên đứng từ xa đuôi của con rồng Kamellho nhầm giữ khoảng cách với hắn.

Với một sự khó chịu trông thấy, hắn mạnh bạo dùng dây trói và điều khiển kỵ thú bay vút lên trời cao.

Việc giữ thăng bằng như này thì tôi cũng chả xa lạ gì cho nên cũng không quá khó khăn. Tuy nhiên, nếu hắn muốn làm khó tôi bằng cách điều khiển kỵ thú bay lượn một cách có chủ đích thì tôi sẽ không suy xét gì nữa mà sẽ nhảy xuống đi bộ luôn. Nhưng chắc hắn sẽ không làm điều ngu ngốc ấy chỉ để ăn thua với tôi đâu nhỉ?

®

Thánh điện là một trong Tam Đại Vị mà những tộc nhân nếu không được lệnh thì sẽ không được phép tiến vào, đến gần cũng bất khả thi.

Thánh điện nếu hiểu một cách đơn giản thì nó tựa như một thủ đô của một đất nước. Và hình dung ra ở lãnh địa elf thì nó tựa như vậy. Đó không phải là nơi ở của tứ vị trưởng lão mà là nơi bọn họ tổ chức họp bàn khi có một chuyện trọng đại nào đó diễn ra.

Hai nơi khác lần lượt là Ngục Lao và Ngân Khố.

Khả năng cao là bố mẹ tôi đang bị giam cầm tại Ngục Lao, nơi được lực lượng phòng vệ đặc biệt canh trực 24/7.

Tôi thì đã từng đến Thánh Điện một lần vào sự kiện chứng tỏ thực lực năm ấy. Không có gì quá nổi bật vì nó tựa như một căn phòng đơn giản được đặt thêm một vài nội thất bí ẩn mà thôi. Vì lúc đó tôi vẫn chưa hiểu hết cho nên tôi cũng nghĩ nó đơn xơ giản dị như vậy nhưng hiện tại thì tôi lại có một suy nghĩ khác.

Khi đang suy nghĩ về vấn đề trước mắt, chúng tôi đã đến được nơi được gọi là Thánh Điện.

Vẫn như lúc trước là chả có tộc nhân nào dám bén mảng đến xung quanh vị trí tòa lâu đài quyền lực ấy. Vị trí của tòa lâu đài này được cách li hoàn toàn với toàn bộ lãnh địa elf mặc dù nó đang nằm trong trung tâm lãnh địa. Việc thú vị là khi chúng tôi đáp xuống thì không vào liền ngay mà phải tiếp tục đợi một thứ gì đó.

Tôi nhảy xuống khỏi con kỵ thú và đáp đất một cách an toàn.

Disphoenle cũng làm y chang và con kỵ hai chúng tôi vừa cửi thì đang bay vòng lượn trên không trung, có lẻ nó đang đợi vị chủ nhân cũ của nó. Những người còn lại như đã hoàn thành nghĩa vụ hộ tống mà cũng bắt đầu quay hướng rời đi. Đúng như tôi đã nói, nơi này nếu không được mệnh lệnh thì không được phép tiến vào hoặc xuất hiện xung quanh tòa lâu đài.

- Đợi chút! Đừng chạm vào nó.

Hắn nói với sự gấp gáp lạ thường. Không biết vấn đề của hắn là gì nhưng trước tầm mắt thì tôi chả thấy gì ngoài một tòa lâu đài to lớn cả.

Tuy nhiên, tôi cũng không muốn gây thêm rắc rối nào với hắn cho nên cũng ngoan ngoãn để hắn không phải bị tức chết như lúc nãy.

Cả hai không ai nói lời nào sau khi hắn dứt câu nhắc nhở và đang đứng như trời trồng tại đây. Một lần nữa tôi ngước nhìn tòa lâu đài này và một sự thắc mắt lớn đối với tôi là nó có ý nghĩa như thế nào. Lúc trước thì tôi chỉ được chỉ định tiến vào một căn phòng nhưng so với tòa lâu đài này thì nó quá nhỏ bé. Tôi tự hỏi những không gian còn lại của tòa lâu đài thì bọn chúng sẽ làm gì?

Khi tôi đang ngây ngô về những suy đoán của mình thì một sự chấn động nhẹ trên mặt đất hiện hữu.

Bất trợt kéo tôi về thực tại và tôi đã bắt đầu chú ý vào phía trước mình, một vết lỏm trong không khí đã được tạo ra.

- Trông cô không quá bất ngờ lắm nhỉ?

- Mắc gì ta phải thế?

- Hiểu rồi hiểu rồi. Một thứ như ngươi thì làm sao biết đến sự tồn tại của cổ vật cao cấp thì nói làm gì cơ chứ.

Khi tôi đang quan sát tình hình thì hắn tiếp tục buông ra những lời khiêu khích như vậy. Nhưng có vẻ như hắn cũng không kiêng dè gì lắm khi tiết lộ cho tôi về thông tin quý giá này. Hắn lại sở hở ư? Hay hắn cố tình làm vậy?

- Cổ vật cao cấp: Kết giới. Chỉ có hai nơi được sử dụng cổ vật này trong lãnh địa elf. Và nơi đó không nơi nào khác ngoài Thánh Điện và Quốc Khố, tòa lâu đài và tài sản quốc gia của lạnh địa elf.

Hắn trông có vẻ rất tự hào khi nói lên điều đó nhưng tôi cũng không quá để tâm. Tôi im lặng nhìn vào vết lỏm tại đó và hình thành nên hai dòng suy nghĩ.

Tôi tự hỏi nếu lúc nãy tôi tiếp tục đi tiếp và chạm vào kết giới chưa được mở ấy thì sẽ như thế nào. Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng khi vừa nãy hắn đã vội vã lên tiếng để nhắc nhở tôi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cách thức hoạt động của một kết giới được tạo ra từ cổ vật. Từ vị trí và chấn động khi kết giới được mở thì tôi nghĩ rằng nhiêu đây thôi vẫn chưa phải là cái kết.

- Đi thôi!

Hắn giục và tiến lên đi trước để hoàn thành nốt nhiệm vụ của một người hộ tống. Tôi cũng bắt đầu trở nên cảnh giác và tạo khoảng cách đi theo sau hắn.

Không quá lâu sau khi chúng tôi bước vào cánh cửa do kết giới được mở và cũng như những dự đoán của tôi, một kết giới thôi thì vẫn chưa đủ để bảo vệ nơi to lớn này.

Thêm hai kết giới nữa được tạo ta từ bảo vật và có vẻ như hai bảo vật tạo ra hai kết giới bên trong này còn cao cấp hơn cái bên ngoài.

Tôi cùng Disphoenle tiến vào cánh cửa cuối cùng để bước chân vào lâu đài, nơi được gọi là Thánh Điện.

Một điều làm tôi thắc mắt là xung quanh đây không hề có lấy một lính canh hay một bóng người nào cả. Nếu mục đích cho việc này là bảo mật hoàn toàn thì không hẳn phải làm đến mức độ như vậy. Một vài lính canh vẫn cần thiết trong những lúc bị địch đột kích hay xảy ra một vài vấn đề gì đó.

- Nơi này trông yên tỉnh thật nhỉ?

- Kí ức của ngươi về nơi này thảm hại thật. Không phải ngươi đã từng đến đây một lần rồi ư?

Tôi cùng hắn vừa bước vào trong khi cánh cửa to lớn của lối vào cung điện tự động mở ra. Vừa đi tôi vừa nói lên một vài vấn đề nhưng câu trả lời của hắn cũng không quá vô lí. Đúng là tôi đã từng đến đây một lần vào năm 15 tuổi, tuy nhiên, vào thời điểm đó thì có rất nhiều người giống tôi mà đến đây cho nên tôi cũng không thể hình dung nổi nơi này bình thường lại yên ắng đến như vậy.

Cảm thấy khó chịu bởi câu hỏi vô nghĩa của tôi, hắn lườm tôi rồi sau đó quay ngoắt tiếp tục đi. Có lẻ hắn đang cảnh cáo tôi về những thắc mắt đơn giản như vậy hay vẫn còn một vấn đề gì khác thì tôi cũng không thể hiểu nổi.

Nhưng hiện tại đây, tôi đã hoàn toàn bước vào hang cọp nhưng tôi chả có cảm giác sợ hãi hay lo lắng một điều gì cả. Cảm giác gì đây nhỉ? Tôi có thể cảm nhận rằng bọn chúng sẽ không dám có một cuộc chiến với tôi tại nơi này. Nếu trong trường hợp xấu nhất là một cuộc chiến diễn ra thì tôi sẽ không ngu ngốc đến nổi là sẽ đánh với bốn tên trưởng lão đó mà là tôi sẽ chọn phá tan nơi này càng nhiều càng tốt.

Bởi nếu tôi có thoát ra khỏi lâu đài thì vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi những kết giới đang giam cầm tôi ngoài kia.

Trước sau gì thì cũng bị bắt cho nên tôi sẽ phá nát cái cơ sở hạ tầng ngu ngốc này không chút khoan nhượng.

Tuy nhiên, nếu bọn chúng có thể thực hiện đúng như những gì chúng nói là cho tôi gặp bố mẹ thì tôi sẽ không phản kháng gì.

Bọn chúng muốn có được tôi hay vì còn mục đích gì khác thì không còn quan trọng nữa. Tôi sẽ cố gắng vùng vẫy nhất có thể, để không hối tiếc, tôi sẽ không dừng chân mãi tại nơi này.

Đi một hồi thì bọn tôi cũng đứng trước một căn phòng. Nơi này không giống như căn phòng mà lúc trước tôi từng vào, có vẻ là một căn phòng khác.

- Thưa trưởng lão. Thần đã đưa người đến rồi ạ.

Hắn quỳ xuống và thành khẩn nói lên trước cánh cửa vẫn đang đóng. Tôi không biết phải làm gì ngoài đứng đó và xem xét tình hình.

- Ngươi có thể rời đi.

Phía sau cánh cửa vọng ra một giọng nói già lão. Như thể đó là một mệnh lệnh, Disphoenle cảm tạ và đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nơi này. Tuy nhiên, trước khi đi vụt qua tôi thì ánh mắt hắn nhìn tôi có chút kì lạ, nhưng tôi cũng không quá để tâm.

Sau khi xác nhận rằng Disphoenle đã rời đi và chỉ còn mỗi tôi ở bên ngoài cánh cửa thì bên trong lại vọng ra tiếng nói.

- Được rồi. Ngươi có thể vào!

Một giọng nói già lão khác vọng ra, điều này cũng chứng minh rằng bên trong đang có mặt ít nhất hai trưởng lão và, khả năng cao sẽ là tất cả.

Próximo capítulo