Sau khi kể xong, ông lắc đầu nói:"Ta không biết đã đắc tội với ai, mong chư vị giúp ta làm sáng tỏ chuyện này."
Thiết Minh Tiêu nói:"Ngài chứ để chuyện này cho chúng tôi lo."
Ông ta nghe y vậy cũng thở phào nhẹ nhõm cười nói:"Vậy thì nhờ vào các vị, các vị cần gì thì nói với tỳ nữ."
Ông nói xong liền có một tỳ nữ mặc hồng y đi vào, nhan sắc của nàng không thể nói xấu mà cũng chẳng thể nói đẹp gì, nàng đi đến trước mặt ông ta hành lễ, ông nói:"Ngươi dẫn bọn họ đến phòng đã chuẩn bị đi."
Nàng hành lễ rồi đi đến bên cửa vươn tay làm ám hiệu "mời" cất tiếng:"Mời các vị đi theo ta."
Bốn người bọn họ hành lễ với gia chủ liền đi theo tỳ nữ đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho họ.
Trên đường đi, Thiết Minh Tiêu luôn nhìn chằm chằm vào tỳ nữ trước mặt bởi vì y cảm thấy vị cô nương này có cái gì đó không ổn cho lắm. Những người phía sau y lại khác, họ hoàn toàn không cảm thấy được gì từ vị cô nương này. Bọn họ chỉ hận không thể bắt y dịch dung để đi ra ngoài, mỗi lần đi qua các tỳ nữ, các nàng đều nhìn y rồi đỏ mặt.
Trương Huyền và Dương Bạch thở dài tự hỏi sao y lại có nhan sắc thu hút nhiều người đến như vậy, riêng Đương Minh Chu thì lại khác. Hắn cho rằng bọn họ không xứng với Tam sư huynh của hắn.
Đến nơi, nàng dừng lại nói:" Nếu các vị cần gì thì cứ nói với nô tỳ."
Thiết Minh Tiêu ôm quyền đáp:"Đa tạ cô nương."
Đợi nàng rời đi y mới quay người đi đến trước mặt ba người còn lại nói:"Ta cảm thấy vị cô nương đó có vấn đề. Mọi người có cảm thấy như vậy không?"
Ba người bọn họ từ đầu đến cuối đều không cảm thấy gì cũng chẳng biết trả lời y như thế nào, Thiết Minh Tiêu nhìn sắc mặt ba người liền biết bọn họ không cảm nhận được gì. Y thở dài nói:"Chúng ta nghỉ ngơi trước đi rồi hẵn tính, mọi người nhớ cẩn thận đấy."
Ba người họ chẳng nói gì đi thẳng về phòng mình. Thiết Minh Tiêu nhìn ba người rồi thở dài quay người bước vào phòng.
Đêm khuya, tiếng đẩy cửa vào kêu lên "khét khét". Một nữ nhân nhẹ nhàng bước vào trong phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nàng ta đi đến bên giường ngước mắt nhìn bên trong giường. Thiếu niên trẻ tuổi nhan sắc mê người đang ngủ say không hề biết nguy hiểm đang ở bên cạnh hắn.
Ả ta lấy ra con dao găm từ trong người ra, cầm con dao găm giơ cao lên rồi hạ xuống.
Bỗng nhiên có một thanh kiếm bay tới chặn lại một dao của ả. Y cất tiếng nói:"Ta đoán chắc ngươi sẽ ra tay với ta đầu tiên, ngay từ lúc ngươi xuất hiện ta đã cảm thấy ngươi có gì đó rất kỳ lạ, xung quanh ngươi đều có mùi quỷ khí. Nếu ta đoán không nhầm thì người con trai cả của Kỳ lão gia là do ngươi giết, ta đoán như vậy có đúng không Lan Nguyệt cô nương?"
Ả ta liền giật mình, làm sao hắn có thể biết tên mình được chứ? Là ai nói cho hắn biết. Thiết Minh Tiêu từ trong tối đi ra, Tiêu Phong kiếm bay lại chỗ y, y cầm lấy Tiêu Phong kiếm nhìn sắc mặt của ả nói:"Biết tên cô rất dễ đoán, ta chỉ cần hỏi ông ấy trước đây đã từng phụ bạc ai chắc chắn sẽ nói là tên cô nương đó."
Ả biết y nói "ông ấy" là đang ám chỉ đến ai, ả nhìn y nói:"Ta đã từng yêu hắn rất nhiều, nhiều đến nổi chuyện gì ta cũng có thể làm được. Nhưng còn hắn thì sao chứ! Hắn lợi dụng ta làm những chuyện có lợi đối với hắn. Cho đến khi ta hết giá trị lợi dụng của liền vứt ta đi, hắn vứt ta cho một đám háo sắc. Bọn chúng dày vò ta, cho đến khi ta chết bọn chúng vẫn không tha cho ta. Liền cắt thân thể của ta thành mười mảng, bọn chúng cắt xong liền văng ra bãi tha ma."
Thiết Minh Tiêu nghe vậy cũng cảm thấy cô nương này thật sự rất đáng thương nhưng cho dù đánh thương đi chăng nữa thì cũng không nên giết người, ả cầm con dao găm càng chặt hơn nói:"Ta hận hắn, ta hận tất cả người trong gia đình này. Ta phải khiến bọn chúng phải chết. Các ngươi không cản được ta đâu."
Thiết Minh Tiêu thấy ả ta sắp ra tay liền cất tiếng nói:"Mau làm đi, sư huynh!"
Ả ta nghe vậy liền nhìn về phía giường, người nằm trong giường liền ngồi dậy triệu ra thanh kiếm, hắn cắm thanh kiếm xuống. Ngay lập tức trên mặt đất liền xuất hiện một trận pháp. Ả ta chưa kịp phản ứng liền bị trận pháp nhốt lại, ả nhìn Thiết Minh Tiêu cười lạnh nói:"Ngươi nghĩ trận pháp này có thể nhốt được ta sao?"
Ả ta hiện nguyên hình, mái tóc đen xõa dài che nửa khuôn mặt của ả, bộ đồ trên người ả có vài rách ở dưới chân và hai bên tay. Con dao mà ả cầm trên tay bỗng chốc được quỷ khí bao trùm. Ả nhìn Trương Huyền đang ngồi trên giường rồi nhìn Thiết Minh Tiêu, ả cầm dao xông tới phá trận pháp. Dao vừa giao vào kết giới, ả liền bị trận pháp đánh văng ra, ả cứ liên tục làm như vậy. Thiết Minh Tiêu nhìn ả mà lắc đầu thở dài nói:"Ngươi từ bỏ đi, trận pháp này rất khó giải."
Ả ta không quan tâm đến lời y chỉ tiếp tục phá trận pháp. Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, Kỳ Lang và Kỳ phu nhân bước vào, ông ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không nói lên lời. Ả ta thấy hai người vào chẳng ngạc nhiên ả nhìn Kỳ Làng cười lạnh nói:"Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, Kỳ Lang. À phải nói là Kỳ lão gia chứ."
Kỳ Lang nhìn ả ta sắc mặt bỗng chốc trắng bợn run rẩy chỉ tay về phía ả nói:"Cô không phải đã chết rồi sao? Không thể nào."
Ả ta nở ra nụ cười quái dị nhìn hai người nói:"Ta làm sao có thể chết trong khi đó các ngươi lại vui vẻ sung sướng như vậy, ta phải sống để bắt các ngươi trả giá những gì các ngươi làm với ta."
Thiết Minh Tiêu đỡ đầu, mình đã căn dặn Ngũ sư đệ và Bát sư đệ đừng để ai vào đây rồi mà, mình phải nghĩ cách đẩy hai người bọn họ ra ngoài. Nếu để họ ở đây chắc chắn sẽ có chuyện không lành xảy ra.
Kỳ phu nhân đi đến trước mặt ả, nhưng bà chỉ đứng bên ngoài trận pháp run run nói:"Ta hỏi cô, con trai cả của ta có phải là cô giết nó không?"
Ả ta nhìn bà nói:"Đúng vậy.", lúc này Thiết Minh Tiêu chạy tới ngăn cản Kỳ phu nhân không cho bà ta đến gần nhưng lại không kịp.
Kỳ phu nhân nghe ả nói như vậy không cảm xúc lao về phía ả, bà ta bước vào trong trận pháp bởi vì bà ta muốn đánh chết nữ nhân này. Ả ta làm sao cho bà ta cơ hội, một tay bắt lấy bà ta tay còn lại cầm dao kề cổ bà ta. Ả ta nhìn Thiết Minh Tiêu nói:"Nếu không muốn bà ta chết thì mau mở trận pháp ra."
Kỳ Lang nhìn thấy phu nhân nhà mình bị bắt liền chạy đến chỗ y, quỳ xuống cầu xin y cứu lấy phu nhân của hắn, y nhìn Trương Huyền nói:"Sư huynh, thu hồi lại đi."
Trương Huyền chẳng nói một lời liền thu hồi trận pháp lại, ả ta từng bước lùi về phía cửa. Ả ta đi khỏi phòng nhưng vẫn chưa chịu thả Kỳ phu nhân ra. Thiết Minh Tiêu vì đảm bảo tính mạnh của Kỳ phu nhân nên giữ khoảng cách nhất định.