webnovel

Chương 39: Ta thật ngu ngốc!

Mỗi lần đến bữa ăn thì Thiết Minh Tiêu đều đem thức ăn đến phòng Đương Minh Chu. Cứ như vậy cho đến hết ngày. Vào buổi tối, Đương Minh Chu đang ăn thức ăn mà Thiết Minh Tiêu đem đến cho hắn, hắn ngồi ăn rất ngon. Y nhìn mỉm cười nói:"Xem ra tâm trạng của đệ rất tốt nhỉ?"

Đương Minh Chu ngừng ăn đáp:"Vâng, không quấy rối. Đệ cảm thấy rất yên tĩnh và thoải mái."

Thiết Minh Tiêu nói:"Ta xin lỗi, ta làm vậy chỉ muốn bọn họ không đến gần đệ, muốn đệ điều dưỡng sức khỏe chứ không phải là đệ nhốt đệ ở đây."

Đương Minh Chu nghe vậy chẳng trách móc y, y làm vậy chỉ muốn tốt cho hắn sao hắn có thể trách y chứ với chuyện cũng tại hắn, nếu không vì hắn thì sao y phải làm như vậy. Đương Minh Chu cười nói:"Không sao đâu. Huynh không có lỗi, lỗi là ở ta. Ta đã làm cho huynh lo lắng."

Thiết Minh Tiêu nhìn hắn mà thở dài chỉ nói"ừm" một tiếng. Đương Minh Chu cũng chẳng nói gì, tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, Thiết Minh Tiêu lấy ra chiếc khăn tay lau miệng cho hắn nói:"Đệ ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đấy."

Đương Minh Chu ngồi yên để y lau, Thiết Minh Tiêu lau xong hắn mới đáp:"Vâng."

Thiết Minh Tiêu dọn dẹp xong liền rời đi, trước khi đi y có nói một câu:"Đệ mau đi nghỉ ngơi đi, đừng để mọi người lo lắng."

Đương Minh Chu nói "vâng" một tiếng, y rời đi. Đương Minh Chu nghe lời y đi nghỉ ngơi, hắn nằm trên giường luôn nhớ đến cảm giác khi Thiết Minh Tiêu đối xử với hắn rất dịu dàng.

Người luôn ở bên cạnh hắn chỉ có y, Dương Bạch thì rất ít gặp hắn nhưng Dương Bạch lúc nào cũng chữa trị vết thương cho hắn. Cả hai người, hắn đều cảm thấy hai người rất tốt. Nhưng hắn vẫn thích Thiết Minh Tiêu nhất, bởi vì y lúc nào cũng nghĩ cho hắn hết.

Đương Minh Chu nghĩ đến đây liền cảm giác có chuyện gì đó đang đi sai hướng, hắn không lẽ đã yêu y. Thật điên rồ mà đó là sư huynh của hắn, sao hắn lại có thể thích được y được chứ. Nhưng cứ nghĩ đến giương mặt dịu dàng ấy của y làm hắn không thẹn mà đỏ mặt.

Hắn vươn tay đánh vào mặt cố không để cái suy nghĩ đó lấn át hắn. Không được nghĩ bậy, y làm sư huynh của mình. Mình không được nghĩ bậy.

Không biết từ lúc nào, Đương Minh Chu đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Thiết Minh Tiêu sang phòng Đương Minh Chu để đón hắn. Y gỡ bỏ kết giới đang định gõ cửa thì Đương Minh Chu mở cửa bước ra. Hắn nhìn y cười nói:"Huynh đến đón ta sao?"

Thiết Minh Tiêu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn hồng hào mỉm cười nói:"Đúng vậy, ta đến đón đệ. Chúng ta đi thôi đừng để mọi người chờ."

Đương Minh Chu nói "vâng" một tiếng rồi đóng cửa phòng cùng y đi đến cửa môn.

Hai người đi đến cửa môn thì đã thấy Dương Bạch và Trương Huyền đang đứng chờ hai người. Dương Bạch thấy hai người đến liền cất tiếng hỏi Đương Minh Chu:"Vết thương của đệ sao rồi?"

Đương Minh Chu ôm quyền đáp:"Đa tạ sư huynh đã quan tâm đến ta, vết thương của ta cũng đã đỡ hẳn rồi."

Dương Bạch nói:"Không sao thì tốt rồi, chuyến đi lần này khá nguy hiểm. Đệ phải cẩn thận đấy."

Đương Minh Chu nói"vâng" một tiếng, Trương Huyền cất tiếng hỏi:"Chúng ta xuất phát được chưa?"

Thiết Minh Tiêu nhìn hắn chỉ mỉm cười nói:"Chúng ta đi thôi."

Bốn người ngự kiếm đến trấn Hiển Thành. Sau gần ba canh giờ ngự kiếm thì bọn họ cũng đã đến nơi.

Trấn Hiển Thành là thị trấn khá gần ở vực thẳm nhất, điều này tạo ra điều kiện để cho họ vừa làm nhiệm vụ cũng có thể tìm được Nguyệt Tu Sinh.

Bốn người dừng lại ở cửa trấn, Thiết Minh Tiêu nói với ba người còn lại:"Chúng ta chia nhau ra đi tìm quanh một vòng rồi hẵn hành động."

Ba người còn lại nói "ừm" một tiếng rồi, cùng nhau chia ra đi thăm dò. Thiết Minh Tiêu với Đương Minh Chu là nhóm đi, bởi y lo lắng bởi vì sợ yêu tu kia đánh lén hắn. Đương Minh Chu thì lại khác được đi chung với người mình thích nhất nên hắn rất vui.

Hắn vừa nghĩ đến cái ý nghĩ này liền cảm thấy mình thật ngốc mà, y là sư huynh của hắn sao hắn có thể thích y chứ! Thật ngu ngốc mà!

Đương Minh Chu vừa đi vừa suy nghĩ không may vấp phải cục đá té xuống, Thiết Minh Tiêu nhanh tay ôm lấy hắn, y nhìn hắn hỏi:"Đệ không sao chứ?"

Đương Minh Chu bị y ôm đến điên đảo, một lúc sau hắn mới hoàn hồn đáp:"Đệ không sao."

Đương Minh Chu nhanh chóng rời khỏi vòng tay, y nhìn hắn nói:"Sau này nhớ cẩn thận hơn."

Đương Minh Chu nói "vâng" một tiếng rồi hai người tiếp tục đi. Đến chiều, bốn người gặp nhau ở cửa trấn. Thiết Minh Tiêu nhìn hai người kia hỏi:"Như thế nào rồi?"

Cả hai người đều lắc đầu nói:"Không tìm được gì hết."

Thiết Minh Tiêu cũng thở dài nói:"Ta cũng chẳng tìm được gì."

Y nói tiếp:"Đi một quãng đường xa như vậy chắc mọi người cũng đã mệt rồi nhỉ? Chúng ta đi tìm quán trọ nào đó để nghỉ ngơi nha."

Ba người đều tán thành với ý kiến của y, nhanh chóng tìm được quán trọ gần đó. Bốn người bước vào, tiểu nhị liền ra đón tiếp. Hắn hỏi:"Không biết các vị đây muốn đặt bao nhiêu phòng?"

Thiết Minh Tiêu đáp:"Bốn phòng."

Trương Huyền lấy linh thạch đưa cho tiểu nhị. Hắn cầm lấy nói:"Mời các vị đi theo."

Bốn người họ đi theo tiểu nhị lên phòng. Trước vào phòng, tiểu nhị nói:"Nếu các vị muốn cần gì thì gọi tiểu nhân."

Hắn nói xong liền rời đi, Đương Minh Chu bước vào phòng. Căn phòng khá rộng, hắn đi đến giường liền ngã người xuống. Hắn đi đường dài nên đã quá mệt, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Thiết Minh Tiêu bước vào phòng không lâu thì bên ngoài có ai gõ cửa, hắn cất tiếng:"Tam sư huynh, ta có thể vào không?"

Próximo capítulo