Hai thanh kiếm giao nhau tạo ra tiếng "leng keng" giòn giã, sau đó là một thiếu niên văng ra từ sàn đấu cách hai trượng. Hắn ngồi dậy nhìn người đứng trên võ đài cười nói:"Ta lại thua tam sư đệ rồi!"
Thiếu niên trên võ đài nhảy xuống, đi đến trước mặt hắn đưa tay trước mặt hắn, hắn nắm lấy tay y. Y kéo hắn đứng dậy, y nhìn từ trên xuống thở phào:"Xem ra sư huynh không bị sao, một chiêu hồi nãy của ta hơi mạnh. Sư huynh, huynh thật sự không sao chứ?"
Hắn cười nói:"Đệ nhìn xem, ta không có bị gì hết. Đệ đừng lo lắng!"
Trước mặt hắn là thiếu niên mặc bạch y khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, nhan sắc của y không thể diễn tả nổi. Y tên Thiết Minh Tiêu là một trong đồ đệ của Trường Nhiên. Những người khác chạy tới xem, cất tiếng hỏi:"Minh Tiêu sư huynh, huynh có sao không?"
Trường Nhiên có tất cả tám đồ đệ, Trương Huyền là đại đồ đệ của ông. Sau hắn là Cung Thường, Thiết Minh Tiêu, Cố Hào, Dương Bạch, Tô Kiệt, Cao Triết và Đương Minh Chu. Thiết Minh Tiêu nhập môn sau Trương Huyền và Cung Thường và đứng thứ ba nên mọi người đều gọi y là Tam sư huynh/ sư đệ.
Cung Thường nhìn Trương Huyền hỏi:"Đại sư huynh, huynh không sao chứ?"
Trương Huyền nhìn hắn cười xoay một vong nói:"Đệ nhìn xem, ta có bị làm sao đâu!"
Cung Thường nhìn hắn từ trên xuống chỉ nói "ừm" một tiếng, Tô Kiệt nhìn Thiết Minh Tiêu nói:"Sư huynh, huynh thật sự không sao chứ?"
Thiết Minh Tiêu vươn tay xoa đầu cậu nói:"Huynh không sao, đệ đừng lo lắng!"
Nghe vậy, mọi người liền thở phào. Thiết Minh Tiêu từ nhỏ đã được sư tôn cưng chiều muốn gì được nấy mặc dù được sư tôn yêu thương nhưng y chưa bao giờ cao ngạo và cộng với tính tình hiền lành, hòa đồng rất được nhiều người môn yêu thích.
Nếu nói về tu vi thì trong các đồ đệ của Trường Nhiên thì y có tu vi vượt trội hơn những người khác, hiện tại y cũng đạt đến Nguyên Anh trung kỳ. Những người khác thì chưa đến cảnh giới đó, Cao Triết cất tiếng nói:"Trời cũng muộn rồi, đệ đói rồi. Chúng ta mau đi ăn đi!"
Tô Kiệt cũng nhìn sắc trời nói:"Sư đệ nói rất đúng, chúng ta mau đi ăn đi!"
Thiết Minh Tiêu cười xoa đầu Tô Kiệt nói:"Được, chúng ta đi thôi."
Mọi người quay người đi chỉ có Đương Minh Chu vẫn đứng đó, hắn chỉ nhìn mọi người quay người đi, đang định quay người đi về kí trúc xá thì Thiết Minh Tiêu cất tiếng hỏi:"Đệ không đi sao? Minh Chu?"
Sau khi y nói xong mọi người quay người lại nhìn hắn, hắn nói:"Đệ không đói, các huynh đi trước đi."
Thiết Minh Tiêu cau mày nhìn hắn hỏi:"Đệ thật sự không đói sao?"
Đương Minh Chu gật đầu, y thấy vậy cũng không miễn cưỡng chỉ nói:"Vậy đệ về nghỉ ngơi đi."
Đương Minh Chu chỉ "vâng" một rồi quay người rời đi. Đợi hắn đi mất dạng y mới quay người rời đi.
Cung Thường hỏi:"Sao đệ lo cho hắn đến như vậy?"
Thiết Minh Tiêu cười nhìn hắn nói:"Dù sao đệ ấy cũng là đồng môn. Là đồng môn thì phải bảo vệ và chăm sóc lẫn nhau chứ, phải không Nhị sư huynh?"
Cung Thường nghe vậy cũng chẳng nói gì, cả bảy người cùng nhau đi ăn.
Đúng lúc họ về trời cũng đã tối, cả ngày hôm nay họ đều mệt mỏi nên mọi người rất nhanh đều về phòng.
Chỉ có Thiết Minh Tiêu vẫn còn chưa về phòng, y cầm hộp đựng thức ăn đến phòng Đương Minh Chu. Y vươn tay gõ cửa, bên trong cất tiếng hỏi:"Ai đó?"
Thiết Minh Tiêu đáp:"Là ta đây, Thiết Minh Tiêu!"
Cánh cửa lập tức mở ra, thiếu niên nhìn y nói:"Sư huynh đến đây vào giờ này không biết tìm ta có việc gì?"
Thiết Minh Tiêu đưa cho hắn hộp thức ăn nói:"Cả ngày nay ta thấy đệ không ăn gì nên ta lấy một chút thức ăn mang cho đệ."
Đương Minh Chu vươn tay đẩy nhẹ hộp thức ăn về phía y nói:"Ta không sao, sư huynh đừng lo cho ta!"
Vừa nói xong, "ọt ọt" phát ra từ bụng hắn, hắn đỏ mặt không nói gì quay sang nhìn chỗ khác. Thiết Minh Tiêu cười vươn tay xoa đầu hắn dịu dàng nói:"Còn nói không sao, đệ đói như vậy mà còn nói là không đói nữa. Đúng là hết cách với đệ mà, mau vào trong ăn đi."
Đương Minh Chu để y đi vào trong, Thiết Minh Tiêu đặt hộp thức ăn lên bàn ngồi xuống, nhìn hắn nói:"Đệ mau ngồi xuống ăn đi."
Đương Minh Chu nói "vâng" một tiếng rồi ngồi đối diện y. Y mở hộp thức ăn ra đưa cho hắn nói:"Đệ mau ăn đi."
Đương Minh Chu mở hộp thức ăn ra bắt đầu ăn, Thiết Minh Tiêu thì vươn tay rót chén trà cầm lên uống. Uống xong làm y nhớ đến điều gì đó liền lấy từ trong người ra hai quyển sách. Y đẩy đến trước mặt hắn nói:"Ta thấy kiếm thuật của đệ vẫn còn nhưng chỗ hỏng với tu vi hiện tại của đệ thì chắc chắn đệ sẽ không bảo vệ được bản thân mình. Hai quyển sách này ta đưa cho đệ ấy, đệ cầm hai quyển sách này mà nâng cao thêm."
Đương Minh Chu dừng ăn nói:"Sao huynh lại tốt với ta như vậy, ta tưởng huynh sẽ như…."
Hắn ấp úng không biết nói như thế nào với y, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng cười nhẹ thoáng qua, hắn ngước nhìn người đối diện. Thiết Minh Tiêu cười nhẹ nói:"Sao đệ lại nghĩ như vậy chứ? Chúng ta đều là đồng môn mà với lại ta cũng là sư huynh của đệ đương nhiên ta không thể trơ mắt nhìn sư đệ mình gặp khó khăn mà không giúp được."
Đương Minh Chu nghe vậy cũng bớt đi một phần cô đơn. Lúc hắn đến đây, mọi người trong môn đều xa lánh hắn chỉ có y là người duy nhất chịu nói chuyện với hắn. Thiết Minh Tiêu nói tiếp:"Chuyện của chiều hôm nay, ta thay các huynh đệ xin lỗi đệ. Mong đệ đừng ghi hận bọn họ, bọn họ không cố ý nói như vậy đâu."
Đương Minh Chu cười nói:"Không sao, đệ quen rồi. Huynh đừng lo cho đệ."
Thiết Minh Tiêu gật đầu rồi nhìn sắc trời bên ngoài nói:"Đêm cũng đã khuya, đệ mau ăn nhanh rồi đi nghỉ ngơi. Mai giờ Tỵ đến núi Châu Dương tìm ta."
Đương Minh Chu nói:"Vâng."
Thiết Minh Tiêu đứng dậy đi đến bên hắn xoa đầu hắn rồi mới quay người rời đi, trước khi đi y để lại một câu:"Đừng để bản thân bị quá sức."
Đương Minh Chu nhìn bóng lưng y đi cũng chẳng nói gì, nhìn xong thì hắn đi đến đóng cửa phòng lại.