Cốc cốc.
-A, ưm... tiếng gì vậy?
Cốc cốc.
-Dậy đi, Mochizuki, tôi chuẩn bị xong bữa sáng rồi.
-Vẫn sớm mà, Sakatsuki. Cho mình ngủ thêm chút nữa đi.
-Hôm nay là thứ hai đó.
-Ừm, mình biết mà, thứ hai...
"Khoan đã, thứ hai?"
-HÔM NAY LÀ NGÀY ĐI HỌC!
Ngay lập tức, Shiro bật dậy khỏi giường và lao vào nhà tắm, giọng của cô vang từ đó ra tới tận cửa nơi Shiki đang đứng.
-Đợi một chút, mình chuẩn bị xong ngay đây!
Bằng một cách thần kì nào đó, năm phút sau Shiro đã xuất hiện tại bàn ăn trong khi Shiki đang dọn bữa sáng lên. Đã một tuần kể từ lễ nhập học, và hôm nay là ngày đi học chính thức đầu tiên. Trong khoảng thời gian đó, cả hai cố gắng cân bằng và làm quen với cuộc sống hiện tại nhiều nhất có thể.
-Như mọi khi, thức ăn cậu nấu ngon thật đấy.
Shiro vừa nói vừa gắp miếng sủi cảo lên, hai mắt lấp la lấp lánh. Nhân tiện, việc chuẩn bị sủi cảo cho bữa sáng hôm nay cũng là do cô đề xuất.
-Vậy thì cứ ăn nhiều vô, tôi làm không ít đâu. Nếu thừa có thể cho vào bento mang đi cũng được.
Cậu nhún vai tỏ vẻ chẳng để tâm trong khi sắp xếp hai hộp bento, thực đơn bữa trưa bên trong đó là cơm lươn, salad nấm và bánh dorayaki cỡ nhỏ. Tất nhiên mọi món đều được chuẩn bị thủ công từ đầu tới cuối. Sau khi đóng gói chúng xong cậu mới ngồi xuống bàn ăn, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm từ nãy tới giờ của Shiro, Shiki không thể thoải mái mà ăn được.
-Nếu muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi sẽ nghe.
-Đêm qua cậu có ngủ đủ giấc không?
"Còn tưởng cô ấy đang nghĩ gì nghiêm trọng lắm chứ." Cậu thầm nghĩ, dù sao thì vấn đề này với cậu chẳng phải là thứ gì đáng nhắc tới, ít nhất thì so với khi ở nhà. Một ngày của cậu có thể ngủ được sáu tiếng là quá đủ rồi, thời gian còn lại nên được tận dụng triệt để cho những thứ quan trọng hơn, với một trong số đó là học nấu ăn.
-Không sao đâu, tôi ngủ đủ rồi.
-Nếu cậu đã nói vậy thì được. -Shiro chấp nhận câu trả lời của cậu và tiếp tục tận hưởng bữa sáng. Sủi cảo của Shiki có rất nhiều loại nhân, từ ngô và cà rốt tới hải sản tạo nên cảm giác mới lạ liên tục cho vị giác. Nhìn cô ăn ngon lành như vậy, cảm giác công sức dậy sớm chạy ra chợ đồ biển hôm nay của cậu cũng được đền đáp rồi.
Sau bữa sáng, cả hai nhanh chóng xách ba lô lên để tới trường, với tình hình này vẫn có thể tới sớm năm phút, nên cậu quyết định đi thong thả một chút. Shiro bước tới bên cạnh Shiki, đi song song với cậu trong khi đang ngâm nga một bài hát nào đó nghe khá vui tai. Khi gần đến trường, xung quanh cậu, à không, đúng hơn là xung quanh Shiro bắt đầu xôn xao một đám học sinh.
-Ngày nào cậu tới trường cũng gây ồn ào vậy à?
-Cũng đâu phải mình ngăn được chuyện đó chứ.
Shiro cười khổ, cô đã quen với việc này rồi, nhưng không có nghĩa là nó không phiền phức chút nào. Trái lại, càng quen với nó, cô lại càng thấy chuyện này vô nghĩa.
-Rõ ràng họ có việc khác để làm mà, sao cứ phí phạm thời gian đi bàn tán về người khác như vậy cơ chứ?
-Ai biết?
Shiki trả lời câu hỏi một cách mỉa mai. Rõ ràng là cô gái này không nhận thức được rằng bản thân mình nổi tiếng tới mức nào. Điều dễ thấy nhất chứng minh cho sự nổi tiếng của Shiro hiện tại là việc cậu đang lu mờ thành người vô hình trong khi đang đi ngay bên cạnh và nói chuyện với cô. Chắc có mơ cũng chẳng ai nghĩ được rằng cậu đang sống chung với cô gái có thể nói là số một của ngôi trường này nhỉ.
Vừa vào tới lớp, sự xôn xao đó còn lớn hơn nữa. Dù có cố không nghe thì vẫn sẽ nghe thấy những câu như "Thật sự là cậu ấy kìa!" hay "Thiên thần thực sự giáng trần xuống lớp chúng ta rồi!". Tới đây, Shiro có chút ngần ngại không muốn vào lớp, nhưng rồi lại nhìn thấy Shiki bước qua mình. Nhận ra rằng cậu sẽ không chờ đợi hay đẩy cô về phía trước, Shiro phải tự lấy dũng khi để tiếp bước đi theo cậu.
Cả hai bước về phía chỗ ngồi của mình, tình cờ thay, đó là hai vị trí ngay cạnh nhau. Khi Shiki ngồi xuống thì Ryoma cũng vừa tới, có lẽ nhờ sự sắp xếp của Morgan mà Ryoma ở ngay phía trên cậu.
-Chào buổi sáng Shiki! Năm nay tiếp tục giúp đỡ tao nhé!
-Sớm năm phút, ấn tượng đấy, không cố tới muộn để vào lớp cũng Morgan nữa à?
-Đừng nhắc nữa, lão già nhà tao thắt chặt quản lý rồi nên bây giờ phải diễn thôi, có lẽ trong tuần này không gặp riêng cô ấy được rồi.
Vừa nhắc tới đoạn đó, gương mặt của Ryoma trở nên ỉu xìu như miếng khoai chiên đã để bên ngoài quá lâu. Đột nhiên, như thể vừa nhớ cái gì đó, cậu ghé vào tai Shiki và thì thầm một cái gì đó.
-Hả? Vậy à. Được rồi, tao sẽ tới.
Cậu điềm tĩnh trả lời lại, hóa ra là việc "đó", đúng là vào khoảng thời gian này thì việc đó cũng không có gì bất ngờ.
Ở chỗ ngồi bên cạnh cậu, Shiro đang giả vờ như mở sách ra đọc, như thi thoảng lại liếc mắt về phía Shiki.
Ba ngày trước.
-Mochizuki, khi ở trên lớp cậu có thể diễn như chúng ta không quen nhau được không?
Sau bữa tối, cả hai cùng ngồi ở phòng khách và đang làm việc riêng của bản thân thì đột nhiên Shiki quay sang Shiro với một yêu cầu kì lạ.
Gấp lại cuốn sách đang đọc dở, Shiro đăm chiêu một lúc rồi trả lời.
-Để đề phòng việc có người phát hiện chúng ta sống cùng nhau, đúng chứ?
Shiki gật đầu, ý của cậu về cơ bản chính là như vậy. Shiro có thể là một con người ngây thơ và vô tư, nhưng cô không ngốc. Chắc hẳn cô cũng đã có chút suy nghĩ về vấn đề này rồi.
-Nếu trong trường hợp bình thường thì có lẽ việc này sẽ là không cần thiết, nhưng cậu quá đặc biệt để có thể không gây ra sự chú ý, tôi mong cậu hiểu điều đó.
Nghe Shiki nói vậy, Shiro cúi gằm mặt xuống. Cậu biết có lẽ cô ấy sẽ rất khó chịu khi nghe điều này, nhưng bản thân vấn đề yêu cầu cả hai phải đối mặt trực tiếp với nó, vậy nên có lẽ việc nói lòng vòng chỉ khiến nó tệ hơn thôi.
-Trước khi bàn tiếp, cậu có thể pha cho chúng ta chút trà được chứ.
-Được thôi.
"Cậu ấy phản ứng với nó tốt hơn mình nghĩ."
Sau khi trà đã được mang lên, Shiro nhẹ nhàng gật đầu với lời cảm ơn lý nhí chỉ vừa đủ nghe thành tiếng. Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, biểu cảm của cô gái đã trở nên điềm tĩnh hơn chút.
-Trước tiên, về ý của cậu, mình hiểu rất rõ. Thú thực, mình đã mong rằng cậu sẽ là người không để ý tới nó.
-Chà, xin lỗi vì đã không thể làm kẻ ngốc nhé.
-Đừng xin lỗi, đó chỉ là mong muốn ích kỷ của mình thôi. Về việc trên lớp, mình đoán là không có cách nào khác rồi nhỉ?
Cô nhẹ nhàng cười, nhưng nụ cười đó lại trông chẳng vui chút nào cả.
Chuông vào lớp vừa vang lên, đám học sinh ngay lập lức về chỗ ngồi trật tự đợi giáo viên tới. Tất nhiên, giáo viên ở đây chính là Morgan, vậy nên Shiki và Ryoma có phần thoải mái hơn những người khác trong lớp.
-Được rồi, vì năm nay chúng ta có một vài học sinh mới chuyển tới từ các lớp khác, vậy nên phần đầu của buổi học hôm nay sẽ để cho họ tự giới thiệu và làm quen với lớp được chứ?
Vừa vào lớp, Morgan đã ngay lập tức vào vấn đề cần xử lý trước tiên. Lần lượt từng học sinh mới đứng lên giới thiệu về bản thân, cũng không có nhiều người lắm nên việc này trôi qua khá nhanh, cho tới người cuối cùng…
-Mình tên là Mochizuki Shiro, trong năm nay sẽ học tập cùng các bạn ở đây, mong mình sẽ được mọi người giúp đỡ.
Một lời giới thiệu đơn giản tới mức có thể nói là hậu đậu, nhưng lại khiến xung quanh rơi vào im lặng hoàn toàn. Tất cả mọi người đều như bị thôi miên trước sự hiện diện của Shiro mà ngắm nhìn cô một cách chăm chú, trừ Shiki ra.
"Chà, có vẻ mấy lời phóng đại hôm qua của Ryoma hóa ra lại là thật nhỉ."
Cậu vừa nghĩ vậy, vừa chậm rãi gập lại một mẩu giấy và búng nó vào trán của người đang ở trên bục giảng.
-Á, đau… À, được rồi, vậy là mọi người đã giới thiệu xong rồi nhỉ? Vậy thì chúng ta bắt đầu buổi học hôm nay thôi.
Morgan lườm cậu một cái vì hành động vừa nãy, nhưng Shiki chỉ giơ ngón cái lên với một nụ cười kiểu "không cần cảm ơn".
Sau đó, bài giảng được bắt đầu như bình thường. Shiki không phải là kiểu người sẽ dễ dàng mất tập trung trong lớp học, chính xác thì thật sự khó có tác động bên ngoài nào có thể khiến cậu mất tập trung một cách dễ dàng được. Tuy nhiên, có lẽ ngày hôm nay là một ngoại lệ. Chủ yếu, đó là do ánh mắt đang liếc về phía cậu từ một cô gái nào đó ở ngay bên cạnh. Nếu là bât cứ ai khác thì cậu đã dễ dàng phớt lờ nó đi mà không có vấn đề gì, nhưng tình cờ người này lại là một trường hợp đặc biệt mà tới cậu cũng không biết mô tả ra sao.
"Trời ạ, mình cảm giác như đang trốn nợ cô ấy vậy."
Và rồi tình huống đó tiếp tục cho tới khi tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên.
(Lên sân thượng đi.)
Đó là nội dung của mẩu giấy mà Shiki bí mật ném qua bàn học của Shiro trước khi mang hộp bento rời khỏi lớp.
-Hả, mày không ra căng tin với tao à?
-Không, tao có chút việc cần giải quyết, để bữa sau đi.
Shiki thẳng thừng từ chối lời rủ rê của Ryoma khi đang đi cùng nhau dọc theo hành lang lớp học. Sau đó, Ryoma đi về phía căng tin ở tầng dưới, còn Shiki rẽ lên sân thượng.
Bình thường, tầng thượng của trường học là nơi không dành cho học sinh dưới mọi hình thức. Nhưng nhờ một vài "mối quan hệ" mà Shiki và Ryoma có được chìa khoá sơ cua của nơi này. Từ đó, chỗ này thành nơi tụ tập mỗi khi có dịp đặc biệt của hai người hoặc đơn giản là chỗ trốn học của Ryoma. Nhưng có vẻ bây giờ số học sinh được lên nơi này lại tăng thêm một.
-Nơi này thoáng mát thật đấy!
-Chỉ mùa này thôi, tới hè thì đây chẳng khác gì lò nướng ngoài trời cả.
Shiki vừa nói vừa ngồi xuống bậc thềm bên cạnh lan can của tầng thượng, rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống bên phải mình. Shiro cũng hiểu ý cậu và làm theo, khiến bây giờ khoảng cách giữa hai người cơ bản chỉ là một bàn tay. Tuy nhiên, cả hai không lấy vẻ gì là ngại ngùng mà bình tĩnh mở hộp bento của mình ra. Có lẽ với cả hai thì đây chỉ là một bữa ăn bình thường cùng nhau, chẳng có khác biệt gì so với lúc ở nhà cả.
-Cơm lươn à, mình không ngờ sẽ có ngày được ăn nó như một món nhà làm đấy.
-Sáng nay tôi có rảnh một chút nên ra chợ hải sản, tình cờ thấy nó đang được giảm giá thôi. Nếu cậu thích thì cứ nói một câu, tôi chuẩn bị lúc nào cũng được.
Shiki vừa ăn vừa nói về việc nấu ăn như thể nó là thứ dễ dàng nhất trên thế giới, còn Shiro ngồi bên cạnh cậu âm thầm lắng nghe cùng nụ cười dịu dàng. Thời gian nghỉ trôi đi như mây gió, chẳng mấy chốc mà cả hai đã kết thúc bữa trưa của mình.
-Bữa trưa này đúng thật là tuyệt vời mà, nhưng chắc cậu không chỉ gọi mình lên đây để ăn trưa đâu nhỉ?
Shiro đứng dậy, mặt đối mặt với cậu. Shiki từ tốn đóng gói hộp bento của cả hai lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô.
-Mochizuki, cậu đúng là… phiền phức thật đấy.
Cậu nói vậy, gương mặt vẫn tỉnh bơ mà nhìn vào cô. Cô gái đứng đó lặng thinh, dường như đã hóa thành một bức tượng. Sau một lúc, "bức tượng" ấy bắt đầu run lên bần bật, hai dòng nước mắt chảy dọc theo gò má ửng hồng. Đôi môi tái nhợt lại, run lẩy bẩy cố gắng đánh vần từng chữ.
-M-mình phiền… phiền phức sao?
Shiki vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, từ từ đứng dậy và tiến về phía cô.
"Quả nhiên là mình không thể chịu được cô ấy mà."
Và rồi cậu ôm chầm lấy Shiro.
-Xin lỗi, tôi không có ý đó đâu.
Cô gái cứ thế vùi mặt vào vai cậu mà nức nở, khiến vai áo cậu ướt đẫm, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm tới điều đó. Bàn tay của cậu chậm rãi giơ lên, dịu dàng chạm vào và vuốt ve mái tóc nâu của cô.
-Đồ ngốc, ngu ngốc, ai cho phép cậu đùa giỡn với trái tim con gái như vậy chứ!
-Đúng vậy, tôi đúng là một tên ngốc.
-Vậy cậu không thấy mình phiền phức chứ?
-Không có đâu.
Mất một lúc Shiro mới rời khỏi bờ vai của cậu, đôi mắt của cô đỏ lên, ướt đẫm nhưng không khiến ánh sáng trong nó mờ đi. Shiki lấy ra một chiếc khăn tay và nhẹ nhàng lau đi những gì còn vương lại trên khóe mắt cô.
-Hi hi, nh-nhột quá!
-Xin lỗi, Mochizuki, vì những từ ngữ lúc nãy, nó… và mình đã làm cậu tổn thương rồi.
-Tất nhiên rồi, lúc nãy mình đã đau đớn lắm đấy… khi nghĩ tới việc cậu ghét mình.
-Vậy, liệu cậu có yên tâm không nếu tôi nói tôi sẽ không bao giờ ghét cậu.
-Không!
-Hả?
Shiki bất ngờ trước câu trả lời đột ngột và quyết liệt của Shiro, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu thấy cô thẳng thừng từ chối gì đó như vậy.
-Mình sẽ không tin lời nói suông của cậu nữa!
Shiro quay mặt đi với biểu cảm giận dỗi. Cậu bối rối trước điều đó, không biết nên làm gì với tình huống trước mặt. Cậu có thể đối phó với lời nói dối, với những bộ mặt thân thiện giả tạo hay lừa đảo, nhưng trường hợp này chẳng thuộc cái gì trong số chúng cả. Shiki có thể rõ ràng cảm nhận sự tức giận tới từ phía cô, và rõ ràng nó là lỗi của cậu.
-Ừm, tôi…
-Mình sẽ không tin lời cậu nữa, vậy nên hãy chứng minh bằng hành động đi.
-Hành động?
Cậu đứng thần người ra trước yêu cầu của Shiro. "Hành động? Cậu ấy muốn mình làm gì chứ?", và một mớ hỗn độn bắt đầu được sinh ra từ sự rối răm trong tâm trí Shiki.
-Đúng vậy, hãy để ý tới mình hơn trong lớp đi.
-Nhưng cái đó…
-Không nhưng nhị gì cả, nếu không mình sẽ tiếp tục giận đấy!
Chủ động để ý tới cô ấy trong lớp, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ thu hút sự chú ý từ xung quanh. Tệ hơn nữa là nó có thể dấy lên nghi ngờ về mối quan hệ của hai người. Một cô gái không ai dám tiếp cận và một kẻ luôn thờ ơ với mọi thứ xung quanh tự nhiên bắt chuyện với nhau, nghe đã sặc mùi scandal tiềm năng, thứ mà cậu ghét nhất. Nhưng đồng thời…
"Mình trở nên mềm yếu thế này từ khi nào vậy?"
-Được rồi, nếu đó là mong muốn của cậu.
-Vậy thì từ giờ thật sự giúp đỡ mình nhé, Sakatsuki.
Shiro đưa bàn tay của mình ra, mỉm cười đầy hạnh phúc.
-Tôi cũng… mong cậu giúp đỡ, Mochizuki.
Shiki ngần ngại nắm lấy bàn tay mềm mại ấy, trong lòng cậu vẫn có nhiều thứ chưa được giải quyết ổn thỏa. Nhưng nụ cười trước mặt khiến cậu tin rằng mình sẽ không hối hận về quyết định này.