webnovel

Chương 3: Quanh quẩn bên em

Gần một năm qua, Thiên Minh chưa bao giờ có cơ hội được ở cạnh chăm sóc cho Kim Giao, trừ những đêm con nhóc bướng bỉnh này ngủ say. Bây giờ cũng vậy. Tuy được ngồi bên cạnh, được chạm lên gò má thanh tú nhợt nhạt của Kim Giao nhưng trong lòng Thiên Minh hoàn toàn không cảm thấy vui một chút nào.

Kim Giao vẫn mê man bất tỉnh. Những mảnh vụn của xích Phán Xét ghim sâu trên người Kim Giao đang mờ dần và mất đi nét đau đớn trên gương mặt của Kim Giao vẫn không giảm. Mồ hôi trên trán lấm tấm đổ ra, thấm ướt mái tóc mỏng trước trán, còn những đầu ngón tay thì cứ tím tái lại và lạnh dần.

"Tình hình con bé thế nào rồi anh? Nó có gặp nguy hiểm không anh?" Thái Điền lo lắng hỏi dồn dập.

Thiên Minh rời tay khỏi gương mặt kém sắc của Kim Giao và trả lời:

"Tạm thời con bé không gặp nguy hiểm. Nhưng do bị phản Niệm quá đột ngột nên cơ thể không kịp thích ứng và chữa trị."

"Nhưng xích đã tan hết rồi mà. Còn đau là sao anh? Em không hiểu…" Quốc Minh nghệch mặt hỏi. Trông anh phóng viên ngố hệt như một con mèo.

"Xích Phán Xét chỉ là vật trung gian dẫn truyền Niệm. Cơ bản là sợi xích này ý thức được nhiệm vụ của nó là phục tùng mệnh lệnh và bảo vệ Kim Giao. Cho nên, nó không làm hại con bé được. Thứ khiến con bé bất tỉnh và đau đớn chính là Niệm của con bé – Niệm được sản sinh từ lòng thù hận là con dao hai lưỡi, có thể, con dao này đã quay ngược lại và đâm vào Kim Giao khi gặp phải một loại sức mạnh tương đương tác động vào nó." Thiên Minh giải thích và trầm ngâm một lúc. Những kí ức về khoảng thời gian đấu với Quang Sơn chợt trở về rồi nhanh chóng tan đi. Thiên Minh nói tiếp. "Trong thời gian sắp tới, nếu có xảy ra chuyện gì, hai đứa cũng phải dốc sức bảo vệ Kim Giao."

Quốc Minh và Thái Điền cùng gật đầu. Quốc Minh nhíu mày, vò cằm suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Kẻ đến quậy lần này khác với Ma Niệm mà chúng ta từng đấu. Đại ca có thông tin nào về hắn không?"

Câu hỏi của Quốc Minh khiến Thiên Minh nhếch môi cười thâm sâu đầy vẻ nguy hiểm. Người anh cả trong nhà quay lại, khẳng định:

"Hắn ta là cao thủ trong giới sát thủ, tên là Quang Sơn. Trước đây, hắn từng truy sát anh vì cặp huyết nhãn mà anh đang sở hữu. Về thực lực của hắn thì mấy đứa cũng đã thấy rồi. Anh sẽ không nói thêm. Tên Quang Sơn này là một kẻ khó lường và rất kiên trì. Khi chưa đạt được mục đích thì hắn sẽ không bỏ cuộc."

"Giống đại ca Thiên Minh." Thái Điền nhận xét vu vơ. Ngay lập tức, Thiên Minh liếc nhìn Thái Điền bằng ánh mắt sắc như dao cạo. Nhận được lời cảnh cáo đó, Thái Điền gãi đầu cười ngượng rồi lảng sang chuyện khác, "Nhưng mà lí do gì hắn lại nhắm vào huyết nhãn. Ở đây đâu có mấy người đủ tiền mua thứ đắt đỏ này."

"Đúng rồi đó anh." Quốc Minh đồng tình, "Không lẽ lấy về để trưng bày cho đẹp nhà?"

"Thế giới ngầm…" Kim Giao gượng ngồi dậy và lên tiếng, "Nơi đó, huyết nhãn luôn là thứ đắt đỏ khó tìm. Tất nhiên là cũng sẽ có rất nhiều người muốn mua nó. Những kẻ giàu có bất lương, những con người khát máu chuyên làm những việc dơ bẩn để có hàng chục tỷ đô la chỉ trong một phi vụ làm ăn…" Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên gương mặt trẻ con của Kim Giao cùng tiếng cười gằn khô khốc khiến ba người kia phải lạnh người. Thiên Minh im lặng, lấy gối nằm kê lên đầu giường làm chỗ tựa lưng cho Kim Giao. Trong đáy mắt người anh cả vẫn là sự tĩnh lặng, lạnh căm nhưng có nét khó lường đầy đáng sợ. Kim Giao dựa nửa thân người phía trên lên gối và nói tiếp, "Những kẻ đó vẫn sống nhan nhản ở thế giới này, và chi phối cả pháp luật bằng những đồng tiền dơ bẩn mà họ có được."

"Em có sao không? Còn đau không?" Quốc Minh vội hỏi.

Kim Giao bặm môi, khẽ lắc đầu và thở nhẹ.

Câu hỏi của Quang Sơn chợt quay về lảng vảng trong tâm trí khiến ánh mắt của Kim Giao lóe lên một tia căm hận tột cùng. Nhẹ nhàng khép mi lại để che đi tia lửa oán hận đó, Kim Giao hít nhẹ một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh rồi gục đầu xuống, dùng hai bàn tay gầy gò giữ lấy khuôn mặt tái nhợt.

Mỗi lần nhắm mắt lại như thế này, thứ đầu tiên quay về trong đầu Kim Giao là máu. Một vùng đất rộng lớn với những ngôi nhà bị đốt cháy, khói bao trùm khắp nơi, những vũng máu đỏ đặc quánh trên cát, những dòng sông đầy máu và những vệt máu nhỏ to đủ kích cỡ giăng mắc khắp nơi.

Những xác người vẫn chưa phân hủy nằm chồng chéo lên nhau, rải rác trên những con đường tanh tưởi ngập tràn mùi máu dần hiện ra. Những người dân trên đảo chết trong trạng thái đau đớn tột cùng và thân xác của họ thì không được toàn vẹn. Nói đúng hơn, những tròng mắt của họ bị lấy đi, thứ còn lại trên gương mặt của họ là hai hốc mắt trũng sâu đen ngòm với hai dòng lệ máu kéo dài. Một số thây người không bị lấy đi tròng mắt nhưng lại bị xé ra một cách tàn bạo, phủ tạng lộ cả ra ngoài cùng với máu tươi.

Hòn đảo yên bình đẹp như thiên đường bị phá hủy chỉ trong một ngày. Tất cả những gì còn lại chỉ là mùi máu và mùi tử khí. Gió biển lùa vào, phủ một lớp cát mỏng lên những thây người đáng thương đó rồi nhanh chóng rời đi.

Lũ sát thủ tàn bạo đó đã đi khỏi hòn đảo cùng với những chiếm lợi phẩm thu được. Chúng không biết rằng vẫn còn một người sống sót. Nói đúng hơn, là người đó đã bán linh hồn lẫn sự thù hận của bản thân cho xích Phán Xét để được tái sinh trong một cơ thể khác và chờ ngày trả thù.

Người sống sót duy nhất đó chính là Kim Giao – một đứa con gái mang vẻ ngoài trẻ con, vô tư nhưng thâm tâm đã nhuốm màu thù hận.

"Em phải đi tìm bọn chúng…" Kim Giao thì thầm, đôi mắt đỏ tươi đầy hận thù đã mở ra và để lộ sự căm hận tột cùng như muốn thiêu cháy tất cả, "Em muốn giết hết bọn chúng."

"Nhóc con…" Thiên Minh lên tiếng nhắc nhở, "Đừng làm điều dại dột."

Đáp lại lời nhắc của Thiên Minh là âm thanh rổn roảng của dây xích khua vào nhau liên hồi. Kim Giao im lặng cúi mặt nhưng hai bàn tay nắm chặt lại và nhịp đập của xích Phán Xét mỗi lúc một mạnh hơn.

"Em nói rõ hơn được không? Tại sao lại muốn trả thù?" Quốc Minh hỏi và nhanh tay đỡ lấy Kim Giao khi Kim Giao vừa bước xuống giường.

Đáp lại câu hỏi của Quốc Minh là sự im lặng đáng sợ cùng với đôi mắt đỏ tươi như máu ngập tràn oán hận.

Quốc Minh, dù rất sợ, nhưng vẫn cố đỡ không cho Kim Giao ngã khụy xuống.

Thể trạng đã yếu như vậy mà còn nghĩ chuyện trả thù thì không khác nào đi nộp mạng. Trước khi mọi việc chưa được làm sáng tỏ, Kim Giao không được tự ý hành động.

Nghĩ như vậy, thừa lúc Kim Giao không chú ý, Quốc Minh đánh mạnh vào gáy của Kim Giao. Khi đứa con gái đó ngất đi, Quốc Minh bế nó, đặt lên giường rồi nhìn hai người kia, khẽ hỏi:

"Như vậy có được không?"

Thiên Minh và Thái Điền cùng gật đầu. Quốc Minh mỉm cười nhẹ nhàng như vừa trút được một gánh nặng rồi cùng hai người kia đi ra ngoài.

Trong góc tối của căn phòng, hình bóng mờ ảo của Nhật Minh dần hiện ra và trở nên rõ nét. Linh hồn của người con trai đoản mệnh, khắp người bị dây xích quấn lấy, chậm rãi tiến đến bên giường và ngồi xuống, vuốt nhẹ lên suối tóc dài mượt của Kim Giao. Nụ cười đau buồn thoáng xuất hiện trên gương mặt của Nhật Minh khi anh nhìn thấy tay mình xuyên qua suối tóc thơm mùi cỏ dại đó.

Con bé ngốc, trong nhà này, chỉ có anh Thiên Minh người duy nhất có kinh nghiệm chiến đấu và đủ khả năng đối phó với những kẻ xâm nhập để đánh cắp các tư liệu và huyết nhãn. Khi anh ấy còn ở đây thì em và mọi người không cần phải dấn thân vào nguy hiểm. Cho dù món thần khí thượng cổ của em có mạnh bao nhiêu thì em vẫn không đủ sức để đối phó với những tên trộm đó. Sau này, đừng liều lĩnh như vậy nữa, biết không?

"Anh còn định ở đây đến bao giờ?" Tiếng nói của một cô gái ở phía sau Nhật Minh vang lên, "Thế giới này không còn dành cho anh, cũng không còn ai biết đến sự tồn tại của anh, tại sao anh không tự giải thoát cho chính mình?"

Nhật Minh quay lại nhìn người con gái vừa đến, trả lời:

"Tôi biết điều đó, nhưng Kim Giao còn ở đây."

"Dây xích của cô ta rõ ràng không có khả năng trói buộc anh ở lại thế giới này. Là do anh lựa chọn ở lại vì con bé này sao?" Người con gái áo đen kia nói, đôi mắt lạnh lùng, nghiêm khắc của cô ta nhìn thẳng vào mắt của Nhật Minh. Cô ta tỏ vẻ khó chịu, hỏi. "Anh bỏ mất bao nhiêu cơ hội chuyển thế chỉ vì một đứa con gái trần gian sao?"

"Chỉ cần được ở bên cạnh, bảo vệ Kim Giao thì cho dù có trả giá lớn hơn, tôi cũng chấp nhận."

"Tôi thật không hiểu nổi…"

"Thần Chết thì làm sao hiểu được tình cảm của con người." Nụ cười dịu dàng đầy bao dung của Nhật Minh xuất hiện sau câu nói đó. Anh quay lại nhìn Kim Giao rồi nói tiếp, "Chỉ khi nào cô thật lòng yêu một ai đó, cô sẽ hiểu rằng những gì tôi đã đánh đổi chưa bao giờ là đủ. Tôi nợ Kim Giao rất nhiều nhưng lại không có cơ hội trả hết được. Tôi chọn ở lại nơi này, dù sao thì thế giới này cũng từng là nhà của tôi, và trong lòng Kim Giao vẫn còn có tôi. Như vậy là đủ rồi."

Gương mặt cau có nhưng không trần tục của Thần Chết thoáng một nét buồn. Trông cô ta đẹp một cách quyến rũ nhưng cũng khiến người khác phải đau lòng.

Thần Chết vẫn đứng ở đó, cách Nhật Minh khoảng ba bước chân, đôi mắt sắc sảo của cô ta nhìn Kim Giao rồi lại nhìn linh hồn của người con trai cố chấp kia. Tình cảm con người là gì? Đối với một kẻ từng trải qua một kiếp người câm lặng, sống không tình yêu như Thần Chết thì câu hỏi này quả thật khó trả lời. Nhưng khi nhìn thấy những cử chỉ chân tình của Nhật Minh dành cho Kim Giao thì Thần Chết tạm thời có thể tạm thời trả lời rằng yêu là kiên trì và cũng là hi sinh.

Próximo capítulo