webnovel

Bản năng

Mặt trời đang dần đi vào giấc ngủ, những tia nắng len lõi giữa màn đêm đến từ những cây gậy pha lê của những người chạy trốn và đến từ những cặp mắt của loài fstoodraptor đi săn.

Tài đang cầm con trai, tay còn lại cầm khẩu súng. Cậu bé cầm cây gậy pha lê có vai trò là giữ ấm và phát sáng.

Với những kinh nghiệm từ những cuộc đi săn, Tài cảm nhận được sát khí đến, Tài xoay ngược khẩu súng, đỡ móng vuốt của Ác Mộng, bán súng không gẫy, Tài dùng lực chém con thú nhưng nó đã đỡ được, lực tạo ra làm những mảnh vỡ của bán súng rơi xuống để lộ ra lưỡi dao. Ác Mộng rút về bóng tối.

Tay của Tài bị đau do phản lực giống như dùng cây sắt đập vô đá. Nhưng Tài chịu đựng cơn đau, dùng lưỡi dao bổ vào những cái cây xung quanh để chuyển hướng đột ngột. Tuy gặp bất lợi về tầm nhìn nhưng lại có lợi thế về địa hình.

Cuộc tấn công diễn ra liên tục, chân tay bắt đầu mỏi, giống như việc trêu đùa con mồi, thấy tốc độ di chuyển giảm dần và quen lối di chuyển của con mồi, Ác Mộng vấn sức bức tốc vung lên chém nhưng thứ nó nhắm đến là viên pha lê phát sáng, nó không kết liễu con mồi ngay mà đùa giỡn với nó.

Bị tước đi ánh sáng, Tài vung vũ khí xung quanh một cách mơ hồ, Ác Mộng định cắt đứt cách tay ấy nhưng bị ngăn cản bởi vũ khí nên chỉ gây ra một vết thương khá lớn ở tay. Nhiệt độ càng về đêm càng lạnh.

Vết thương cắt qua lớp áo lông cùng với cái lạnh giá, mỗi lần vung là cơn đau càng thêm dữ dội, Tài cố gắng không tỏ ra đau đớn còn nhẹ nhàng nói với con.

-Con mau lấy cái cây pha lê trong cái túi bên hông bố.

Thừng thì tay xuống để lấy.

Ý thức của Tài đang dần mơ hồ và bắt đầu thấy lại những kí ức cũ.

Trông một căn nhà nhỏ ấm áp, nắng chiếu vào người mẹ đang bế con, người bố bước vào nhà, nhìn đứa bé.

Đứa trẻ nhìn thấy người bố và ào khóc.

Người bố cảm thấy bối rối, cố dỗ đứa trẻ:

-Ú oà! Ú...oà!

Đứa trẻ khóc nhiều hơn.

Mẹ ôm cậu bé vào lòng và dỗ dành:

-Thôi nào! Nín đi con! Bố hư quá để mẹ đánh bố cho!

Người mẹ dơ tay đánh bố.

-Hư! hư nè.

Người bố cảm thấy buồn, nói:

-Không biết anh có phải là người bố tốt không.

Thừng đã lấy được cây pha lê, bỗng nhiên cậu bị văng xa, va vào gốc cây và dừng lại.

Ánh sáng phát ra, khung cảnh đầu tiên mà cậu ấy nhìn thấy là cảnh tượng người bố bị Ác Mộng đâm xuyên ngực, người bố gục xuống, Ác Mộng đã nhìn thấy cậu bé và nó đã nhận ra được điều gì, nó chém đầu người bố và ném lại chỗ cậu bé ngồi.

Nó đây là sự ăn mừng chiến thắng của nó, một sự sợ hãi đã kích hoạt bản năng sinh tồn bên trong cậu bé.

-Chạy!

Âm thanh vang lên trong đầu cậu bé, chạy, chạy và chạy thật xa khỏi con quái vật ấy, Ác Mộng đang định đuổi theo nhưng sức nóng do việc chuyển động quá mức khiến nó tạm thời không chạy được, nó gầm lên gọi thêm 2 con fstoodraptor đến truy sát cậu bé.

Thừng không biết mình chạy được bao xa, không biết mình đi đâu, cậu chỉ biết chạy, cậu gục xuống trên tuyết  do kiệt sức, một con fstoodraptor đã bắt kịp và chuẩn bị ra đòn kết liễu.

-Rầm!

Máu bắn khắp nơi, một bàn chân khổng lồ đã nghiền nát con fstoodraptor xấu số. Đó là một con voi ma mút cao 3,3m nặng 5,4tấn.

Sau khi hồi phục xong, Ác Mộng chạy đến, nó biết mình đã xâm phạm lãnh thổ của con voi ma mút nên đã ra lệnh rút lui, nó cảm thấy tiếc khi bỏ sót "bữa ăn".

Cặp mắt của con voi nhìn xuống cậu bé như cặp mắt như nhìn một con bọ đang nằm chờ chết.

Tại cổng thành của vương quốc, một người đàn ông tốc tai bù xù, quần áo xộc xệch, mở cánh cửa lách bước ra.

Anh ta cảm thấy chán cuộc sống nên đã ra ngoài để tự sát, nhưng đập vào mắt anh ấy là cậu bé Thừng đang nằm thoi thóp, Thừng vươn tay về phía ánh sáng của cánh của mở. Bị ảnh hưởng bởi ý trí của cậu đã cho anh ta một mục tiêu sống mới.

Một người đang tìm cách kết liễu cuộc đời, còn một người đang dành dật sự sống. Đó là cách mà 2 con người gặp nhau.

Cậu bé Thừng đang nằm ngủ trên giường, anh ta đang nhìn vào ánh sáng phát ra từ bếp lò như suy tư điều gì đó.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Đó là Võ Kiên ( nghề nghiệp: cảnh sát trưởng, đẳng cấp: dân thường ), Kiên đưa cho anh ta một cái phong bì và nói:

-Chúc mừng ngài đã trở thành quý tộc mà ai đang nằm trên giường của ngài vậy? - Kiên đã nhìn thấy cậu bé.

-Đó là nô lệ của ta, ngươi có ý kiến gì không?

-Dạ không! Xin lỗi vì sự tò mò của mình. Chúc ngài buổi tối vui vẻ.- Võ Kiên nhẹ nhàng đóng cửa ra về.

-Giờ thì nấu cháo như thế nào đây?- Lương Văn Tính nghề nghiệp: chưa có, đẳng cấp: quý tộc.

Próximo capítulo