Cô gái trên giường lập tức kêu gào: "Cô có ý tứ gì hả!?"
Lâm Triệt: "Tôi nói cô chưa hiểu sao?" "Cô..." Na Na nghẹn họng.
Lâm Triệt tiếp tục nói: "Chuyện của nhà họ Du cứ quyết định như vậy, đây là số tiền mà ba của Du Mẫn Mẫn đánh bạc nợ các người, tôi sẽ trả. Nhưng những chuyện khác để ăn vạ tiền của nhà họ Du thì các người đừng mong lấy được một xu!"
Na Na dĩ nhiên là muốn trọn vẹn cả năm trăm vạn, cô ta gào lên: "Dễ vậy sao, năm trăm vạn chính là năm trăm vạn, một xu cũng không được thiếu! Nếu không tôi sẽ cho ông ta vào tù!"
Lâm Triệt nở nụ cười mỉa mai: "Cô đúng là muốn tiền đến phát điên rồi đúng không?" Lúc này Cố Tĩnh Trạch ở phía sau, hơi hơi liếc mắt về phía đối phương: "Số tiền đó cho các người vốn dĩ là cách thức đơn giản nhất để các người câm miệng lại, nếu không thì tôi vẫn còn cách khác. Nhưng phải xem các người muốn chọn cách đơn giản hay cách phức tạp."
Đối phương bị ánh mắt thanh lãnh của Cố Tĩnh Trạch trấn áp, Na Na còn định đứng lên phản bác thì bị Lục Thanh Hồng ngăn lại. Lục Thanh Hồng cảm nhận được Cố Tĩnh không phải người thường, một thân ảnh định chế vững chãi đó toát ra khí thế không ai bì nổi, dễ dàng trấn áp những người còn lại trong căn phòng này.
Lục Thanh Hồng nhận ra đối phương không phải người dễ chọc, nếu không thì đã chẳng điềm tĩnh bước vào như vậy. Lục gia là gia tộc như thế nào, nhưng Cố Tĩnh Trạch không có vẻ gì sợ hãi.
Lục Thanh Hồng lập tức nói: "Ý này cũng có thể thương lượng được, không biết vị thiếu gia này tên họ là gì?"
Cố Tĩnh Trạch đạm mạc liếc mắt một cái: "Nếu cả tôi là ai mà còn không biết, xem ra không có tư cách đứng đây nói chuyện với tôi."
"Anh...!" Gương mặt Lục Thanh Hồng tức giận đến đỏ mặt, thật sự muốn mở miệng mắng người, nhưng đụng phải ánh mắt của Cố Tĩnh Trạch thì lại cứng họng.
"Nếu không nói thì sẽ không có thương lượng gì cả!" Lục Thanh Hồng cười nhạt.
Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt đáp: "Chiêu khích tướng này vô dụng thôi, vốn dĩ tôi cũng muốn nói, mặc dù cậu không có tư cách đứng ở trước mặt tôi, nhưng vì vấn đề này lại làm phiền lòng người phụ nữ của tôi nên tôi mới phải can thiệp."
Dứt lời, một tấm danh thiếp ném trên bàn, Lục Thanh Hồng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn thấy thì sắc mặt tức khắc tối sầm! Sao nhà họ Du lại có dính dáng đến người này!?
Nét mặt của Lục Thanh Hồng ảm đạm, nhưng lại không muốn mất hình tượng, vẫn gắng gượng nói: "Năm trăm vạn mà nói, đối với ngài Cố đây thì không là gì cả, thế nào, chẳng lẽ lại không trả nổi?"
Cố Tĩnh Trạch hừ lạnh một tiếng: "Tiền của tôi một đồng kiếm được không phải là để lãng phí ném qua cửa sổ."
"Anh...!" Lục Thanh Hồng nghiến răng nghiến lợi: "Cố Tĩnh Trạch, anh đừng kiêu ngạo! Tiền anh kiếm được chỉ là tiền dơ bẩn!"
Cố Tĩnh Trạch thản nhiên nói: "Chừng này tiền dơ bẩn có thể ném vào mặt cậu, vậy là đủ rồi."
Lục Thanh Hồng giận đến đỏ mắt, mặc dù biết bản thân mình đối đầu với Cố gia thì chỉ trứng chọi đá, nhưng nếu cứ như vậy mà bỏ qua thì quá mất mặt.
Lâm Triệt ở bên cạnh, thấy vậy liền nói: "Ở đây có hai mươi vạn, muốn lấy thì lấy, không cần nói gì nữa!"
Na Na tức giận đáp lại: "Không được, này, cô tưởng là cô đang bố thí cho ăn mày sao?"
Lâm Triệt trào phúng lên tiếng: "Tôi lại cảm thấy hành động của các người có khác gì ăn mày đâu?"
Na Na ở trên giường tức thì kêu lên: "Cái gì, cô nói cái gì? Cô có giỏi thì nói lại lần nữa xem!"
Lục Thanh Hồng hoảng sợ, vội vàng chạy đến bịt miệng Na Na khiến cô ta không phục, chỉ biết tức giận trừng mắt nhìn Lục Thanh Hồng.
Lục Thanh Hồng lập tức nói thay Na Na: "Cô ấy vốn dĩ chưa hiểu chuyện, nhưng việc này là người nhà họ Du làm sai trước!"
Cố Tĩnh Trạch: "Nếu cái gì cũng có thể quy ra tiền, vậy thì được, dựa vào việc các người vô ý xúc phạm người phụ nữ của tôi thì tôi muốn các người phải bối thường một ngàn vạn cũng còn chưa đủ!"
"Cái gì? Anh dựa vào cái gì chứ?!" Na Na càng rống lớn lên.
Sắc mặt Lục Thanh Hồng tái đi, vội nói: "Tôi... được rồi, tôi nhận hai mươi vạn."
Nói xong liền cầm lấy chi phiếu trên bàn.
Lâm Triệt nói tiếp: "Tôi còn muốn cảnh cáo anh điều này, hai mượn vạn là để trả nợ cho Du gia, anh không được phép qua lại làm phiền họ nữa. Nếu ba của Du Mẫn Mẫn đến sòng bạc của anh thì anh phải cho người đuổi ông ta đi!"
"Cái gì? Còn phiền như vậy nữa?!" Vốn dĩ trong lòng Lục Thanh Hồng đang nghĩ sau này còn nhiều cơ hội để ra tay, nhà họ Du có đứa con gái xinh đẹp như vậy mà chịu trở thành tiếp viên trong sòng bạc thì rất đáng tiền, vốn dĩ Lục Thanh Hồng đã toan tính từ lâu mới động thủ, không ngờ lại...
Cố Tĩnh Trạch ở bên cạnh, nói tiếp lời: "Nếu các người không đuổi thì tôi nghĩ chắc tôi sẽ cho người đến đó giúp các người một tay, như vậy chỉ sợ ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của các người." "
Anh...!" Lục Thanh Hồng không nói được gì, để Cố gia cho người trực tiếp đến đuổi, vậy thì còn phiền phức hơn nữa.
Mặc dù không phục nhưng chỉ đành ngoan ngoãn trả lời: "Ngài Cổ yên tâm, từ nay về sau người nhà họ Du sẽ không được phép bước vào sòng bạc của Lục gia, tôi xin cam đam điều này."
"Tốt, vậy thì tôi sẽ chờ xem." Cố Tĩnh Trạch nói xong, xoay người ôm eo Lâm Triệt rồi rời khỏi.
Trước khi đi, Lâm Triệt đưa mắt liếc nhìn người đang ở trên giường, vẻ mặt cô không giấu được vẻ đắc thắng.
Na Na đùng đùng tức giận nhảy sổ xuống giường và hung hăng xô đầy Lục Thanh Hồng: "Anh là đồ vô dụng, em bị người ta đánh mà chỉ bồi thường có hai mươi vạn? Đáng sao?!"
Lục Thanh Hồng không chần chừ, đưa tay giáng cho Na Na một bạt tai để cô ta tỉinh táo: "Em có biết là anh vừa nhặt cái mạng của em trở về hay không hả?"
"Cái gì?" Na Na uỷ khuất hỏi.
Lục Thanh Hồng hừ một tiếng: "Người đó là ai mà em dám đắc tội, đó là Cố Tĩnh Trạch, người thừa kế của Cố gia, là người em có thể chọc vào sao?"
"Cố... Cố Tĩnh Trạch?" Na Na lấy tay bụm má, nghẹn họng trân trối.
Lục Thanh Hồng tự lẩm bẩm: "Anh không muốn như vậy, nhưng anh cũng không thể vì sĩ diện mà bỏ cái mạng sống này, đúng không? Em không thấy anh cũng rất tức giận sao, nhưng bất quá thật là lạ, Du gia này sao có thể đủ tâm cơ mà lại có quan hệ với người của Cố gia, sau này tốt nhất chúng ta nên tránh mặt họ."
Na Na nghe xong thì không khỏi ghen ghét, đưa mắt nhìn theo hướng cửa, người đàn ông đó có thể có quyền lực lớn như vậy...? Cô ta chèo kéo mồi chài được Lục Thanh Hồng là đã rất cố gắng, có lẽ cả đời cũng không dám mơ tưởng việc đến gần người đứng đầu của Cố gia.
...
Sau khi xong việc, Lâm Triệt liền đến khách sạn tìm Du Mẫn Mẫn. Mấy ngày gần đây thì Du Mẫn Mẫn đều đối khách sạn liên tục để né tránh Du Khánh Long, hiện tại trông cô vẫn ổn, chỉ là hơi gầy đi một chút.
Lâm Triệt nhẹ nhàng nói: "Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, chị Du, chị đừng lo nữa."
Du Mẫn Mẫn ngập ngừng: "Là... Cố Tĩnh Trạch giúp đỡ?"
Cô biết rõ Lâm Triệt sẽ không thể một mình xử lý, Lục gia không phải dễ dàng để người khác thương lượng, làm gì có chuyện chỉ một hai câu giảng hoà mà chịu buông tha?
Lâm Triệt gật gật đầu: "Đúng, Cố Tĩnh Trạch đã xử bọn họ, em chỉ đi theo xem thôi."
Du Mẫn Mẫn cảm kích: "Cảm ơn em... nhưng... có phải tốn tiền lắm không?"
Cô dĩ nhiên không tin đám người kia không nhận tiền mà chịu bỏ qua.
Lâm Triệt cười nói: "Không bao nhiều cả, chỉ cho bọn họ hai mươi vạn để tự biết ngậm miệng lại, về sau họ sẽ không cho ba chị vào sòng bạc nữa."
Nét mặt Du Mẫn Mẫn trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn Lâm Triệt: "Tiền chị sẽ để dành khi lãnh lương và từ từ trả hết cho em, cảm ơn em!"