webnovel

Chap 94: Chân Tay Thật Vụng Vè

Cố Tĩnh Trạch cúi xuống cởi giày của tôi, nhìn kỹ vào bàn chân nhỏ xinh của cô và xem xét thật kỹ. Bàn chân của Lâm Triệt bị Cố Tĩnh Trạch dùng tay nâng lên, liền ngượng ngùng nói: "Hôi lắm đó nha, tôi đi cả ngày còn chưa rửa chân đó..."

Anh ngước mắt nhìn cô, trừng một cái rồi nói: "Được rồi, chân em còn từng đạp lên cả mặt tôi mà, nếu muốn ghét bỏ thì lúc đó tôi đã đá em xuống giường rồi."

Lâm Triệt bật cười: "Vậy vì cái gì mà anh không ghét bỏ?"

Cố Tĩnh Trạch nắm bàn chân của cô, nói: "Cùng sinh sống với một cô gái thiếu giáo dưỡng, không hiểu lễ nghi như em thì muốn chán ghét cũng rất mệt, đành phải tập thích ứng thôi."

Nói xong thì anh cẩn thận mang giày lại cho cô.

Lâm Triệt ngồi lì trên xe đẩy, quay đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch và nở nụ cười: "Anh đẩy tôi luôn nha, tôi đi không nổi nữa."

Cố Tĩnh Trạch nhàm chán trả lời: "Đúng là một cái trứng lười."

Tuy khẩu khí bất mãn nhưng anh vẫn để cô tuỳ ý ngồi trên xe và đẩy cô đi khắp nơi. Lâm Triệt cứ như ngồi trong xe và chỉ huy Cố Tĩnh Trạch mua đủ thứ.

"Mua cà tím bên kia đi!"

"Ai nha, tôi muốn ăn khoai lát chiên giòn."

"Cố Tĩnh Trạch, anh đấy nhanh lên qua kia đi, hình như có gì kìa!"

Mọi người xung quanh thấy Lâm Triệt cứ ríu rít như chim hót, còn Cố Tĩnh Trạch thì kiên nhẫn đẩy cô đi từng dãy xen giữa các kệ hàng hoá, khiến tất cả không khỏi hâm mộ.

"Whoaa, nhìn bạn trai người ta mà xem, chiếu người yêu chưa kìa!"

"Có muốn hâm mộ thì phải nhìn lại người ta đi, cô gái kia xinh đẹp thật, nếu cô ấy mà là bạn gái của tôi thì tôi còn cưng hơn nữa."

"Thôi anh lượn đi, anh không nhìn anh chàng kia à, bảnh bao điển trai đến chừng nào!"

"Ai nha, mà hình như anh chàng kia trông quen quen..?"

"Tôi thì thấy cô gái kia quen hơn!"

"Đúng là trai tài gái sắc nha, nhìn rất xứng đôi!"

Lâm Triệt không thể nào muốn mua sạch cả siêu thị này, rốt cuộc cô đã mua cả ba cái túi đầy nguyên liệu. Cố Tĩnh Trạch cảm thấy hơi phiền, anh âm thầm sai vệ sĩ xử lý hết đám đông ở bên ngoài, sau đó mới từ từ xách ba túi xách hướng về bãi giữ xe.

Lâm Triệt hớn hở nói: "Để tôi cầm một túi cho."

Cố Tĩnh Trạch dĩ nhiên không để cô động tay đến: "Nhìn tay chân em như vậy thì thôi khỏi, không cần đâu."

Lâm Triệt bĩu môi, nhưng nhìn anh lúc này giống như một đại lực sĩ cao to, xách theo cả ba túi đồ to đùng và nặng chịt. Khi anh mở cốp xe ra để ném đồ vào, bộ dáng của anh trong mắt cô chính là đẹp trai không ai bằng.

Cô nhìn nhìn một chút, bất giác nở một nụ cười ấm áp rồi mới quay ra ngồi vào ghế phụ.

Thời điểm trở về nhà, bước vào bếp bắt đầu nấu ăn, Lâm Triệt mới cảm thấy buồn bực thật sự. Cô mang một chiếc tạp dề rất ưu nhã và chuyên nghiệp, đến khi lâm trận bắt tay thái rau thì lại lóng ngóng vụng về.

Cố Tĩnh Trạch đứng một bên nhìn, vô ngữ đỡ trán, khẽ lắc đầu.

Đặc biệt mỗi khi lưỡi dao xẹt qua ngón tay cô là mỗi lần cả huyệt thái dương của anh nhảy dựng lên.

"Được rồi, được rồi, để tôi giúp em xắt rau!" Anh vội vàng bước đến.

"Không cần, người ta làm được mà, anh nhìn xem, tôi cắt ngày càng ngọt này, khả năng học hỏi của tôi cao lắm nha... Ai u!!!"

Lời chưa kịp nói xong thì dao đã lướt qua đầu ngón tay của cô và lập tức rơi xuống đất, thật may đây chỉ là con dao nhỏ nên chỉ rơi một cái và lằng lặng nằm yên trên đất.

Tuy vậy nhưng khiến cho người xem phải hãi hùng khiếp vía, Cố Tĩnh Trạch hốt hoảng chạy tới kéo bàn tay của cô ra xem, phía trên vết cắt chính máu tươi đang chảy ra.

Cố Tĩnh Trạch nắm chặt tay cô: "Em đúng thật là... đã nói là đừng làm nữa!" Dứt lời, anh đã ngậm ngón tay của cô vào miệng.

Lâm Triệt xót nên khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi đau đớn. TVCô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Tĩnh Trạch mà cảm thấy mơ hồ, không dám động đậy, đôi mắt anh rất nhiệt tình, bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi của anh đang liếm trên vết thương ở ngón tay.

Lâm Triệt cứ như vậy ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, gương mặt của cô nóng dần lên.

"Dơ..." Cô định nói vừa rồi cô xắt rau lên tay rất dơ.

Cố Tĩnh Trạch dùng miệng ngậm một chút để máu ngưng chảy, sau đó buông ra rồi cẩn thận xem xét vết thương. Anh tức khắc đứng lên ra ngoài mang vào một hộp y tế nhỏ, dùng băng keo cá nhân để dán vào miệng vết cắt.

Lâm Triệt miếng băng cá nhân trên đầu ngón tay, vô ngữ không biết nói gì.

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, đẩy cô sang một bên: "Được rồi, em đứng ở đây, chân tay vụng về như vậy thì đừng lộn xộn!"

Lâm Triệt ngớ người ra: "Còn đồ ăn..."

Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, nhìn vào thực đơn: "Tôi làm sẽ tốt hơn."

"Hả... vậy thì kỳ lắm?" Lâm Triệt tuy không muốn nấu ăn, nhưng vẫn làm mặt lấy lòng anh.

Cố Tĩnh Trạch cầm dao thái rau, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Triệt một cái: "Tôi sợ mình mà để em làm nữa, chắc cả cái bếp sẽ bị em đốt thành tro mất..."

"..." Lâm Triệt bĩu môi: "Hồi nãy không phải tại anh sao? Tự nhiên khi không nói chuyện với tôi làm gì, nên tôi mới không để ý?"

Cố Tĩnh Trạch lần nữa trừng mắt nhìn cô: "Mình ngốc thì nhận mình ngốc, đừng có kiếm cớ."

Thao tác của Cố Tĩnh Trạch rất mau lẹ, vừa nhìn thực đơn, vừa thái rau. Nhanh tay một thoáng đã xong, làm đúng y như thực đơn hướng dẫn.

Anh thẳng thắn nhận xét: "Nhìn một cái thực đơn đơn giản như vậy mà vẫn làm sai, độ ngốc của em không phải dạng vừa đâu."

Lâm Triệt nhìn bộ dáng của anh quá đỗi thuần thục, không giống như là người lần đầu vào bếp nên nhất thời không nói nổi một câu phản bác.

Cô đứng dựa vào góc tường, thưởng thức vẻ điển trai của anh chàng đầu bếp Cố Tĩnh Trạch, rồi bỗng dưng mở miệng: "À, anh còn nhớ người đại diện của tôi, tên là Du Mẫn Mẫn không?"

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt đáp: "Đương nhiên là nhớ."

Lâm Triệt thắc mắc: "Sao lại nói đương nhiên?"

"Em nghĩ ai cũng có trí nhớ cá vàng như em sao? Trí nhớ của tôi rất tốt." Cố Tĩnh Trạch trả lời không kiêng nể.

"..." Lâm Triệt cạn lời, cô cảm thấy người đàn ông đúng là không chừa một cơ hội nào để khinh bỉ cô mà.

Nhưng rồi cô mặc kệ, có lẽ nghe riết cũng chẳng muốn nói lại: "Gần đây Du Mẫn Mẫn xảy ra chuyện."

Cố Tĩnh Trạch vừa xào đồ ăn vừa hỏi: "Chuyện gì?"

Lâm Triệt kể vắn tắt việc của Du Mẫn Mẫn, rồi cảm thán nói: "Tôi thấy chị Du thật là giỏi."

Cố Tĩnh Trạch: "Giỏi như thế nào?"

"Gia đình chị ấy thật sự phức tạp, nhưng chị ấy không để công việc của mình bị ảnh hưởng, ngược lại còn làm rất tích cực, rất tốt! Trong công ty hoàn toàn không có ai biết chuyện gia đình của chị ấy, tôi cảm thấy chị ấy rất chuyên nghiệp, tách biệt rõ ràng giữa công và tư, nếu không phải thời gian gần đây tôi và chị ấy tiếp xúc gặp mặt hằng ngày, chắc chắn tôi sẽ không biết được việc này." Lâm Triệt thành thật trả lời.

Gương mặt Cố Tĩnh Trạch hơi suy tư một chút, tựa như đang nghĩ sâu xa điều gì đó, động tác xào đồ ăn chậm lại, nhưng sau đó thì anh lại nhanh tay đảo đều đồ ăn rồi tắt bếp.

Một mâm rau xào hấp dẫn đã ra lò!

Cố Tĩnh Trạch nói: "Em nếm thử đi."

Lâm Triệt nhìn nhìn, đúng là không tệ, cô cầm đũa gắp lên nếm một miếng, không ngờ hương vị rất ngon.

Cô kinh ngạc nhìn anh: "Bộ anh hay nấu ăn lắm hả?"

Cố Tĩnh Trạch: "Đây là lần đầu."

Lâm Triệt bĩu môi: "Không có lý nào!"

Cố Tĩnh Trạch lấy khăn ướt lau tay, bắt tay vào chuẩn bị món tiếp theo: "Cứ nhìn thực đơn mà làm theo từng bước, đương nhiên hương vị sẽ ra đúng như ý muốn."

Lâm Triệt khó tin: "Nhưng tôi từng thử rồi, vẫn khó ăn lắm!"

Cố Tĩnh Trạch: "Vậy thì không phải tại cái thực đơn, đó là vấn đề của em, tại em ngốc quá thì biết làm sao được?"

Lâm Triệt: "..."

Próximo capítulo