webnovel

Chap 47: Chuyện Cố Tĩnh Dư Không Liên Quan Đến Tôi

Bởi vì những tin tức thể này trong làng giải thường rất thu hút, cho nên Lâm Triệt vừa bước vào đoàn phim thì lập tức cảm giác được mọi người đều đang nhìn mình.

Trợ lý đạo diễn vừa thấy Lâm Triệt thì kêu lên: "Ai nha, chị Cố tới rồi!"

Lâm Triệt buồn bực nói: "Cái gì mà chị Cố!"

"Cố Tĩnh Dư đã thừa nhận rồi, cô là vợ của Cố Tĩnh Dư, không gọi chị Cố thì gọi là gì?"

"Anh thôi đi! Không có chuyện đó, đừng nói bậy, chỗ này lúc nào cũng có phóng viên cả!"

Phóng viên ở khắp mọi nơi, vạn nhất nghe được lời nào thì ngày mai lại có một tin tức mới - Nhân viên đoàn phim đã thừa nhận mối quan hệ của hai người! Đến lúc đó thì cô có than trời cũng không ai tin...!

Trợ lý đạo diễn liền đem cho cô một cái ghế dựa lớn: "Đây đây, chị Cố sao có thể ngồi cái ghế nhỏ xíu vậy được, đây mới là ghế xứng đáng, chúng ta hẳn là có ghế dựa lớn để thuận tiện nằm nghỉ, cái ghế này về sau là của cô."

Lâm Triệt thật muốn giết chết người này: "Anh có thù với tôi đúng không?"

Trong đoàn phim cũng có phân chia cấp bậc, Lâm Triệt chỉ là một diễn viên nhỏ, nên dĩ nhiên không được sắp xếp ghế dựa dài thoải mái, vì đó là dành cho các minh tinh lớn.

Ngày thường Lâm Triệt ngồi trên ghế của chính mình là đã cảm thấy đủ thoả mãn rồi.

Trợ lý đạo diễn cười hì hì: "Đây là đạo diễn căn dặn, chúng tôi không dám cãi đâu, Lâm Triệt, cô nên làm quen đi, giờ cô đã người nổi trội nhất ở đây rồi. Dù chưa đến hàng diễn viên nổi tiếng nhưng cũng không phải là một người không có tên tuổi."

Lâm Triệt: "..."

Dứt lời thì trợ lý đạo diễn liền kéo cô ngồi xuống ghế.

Khoé miệng Lâm Triệt run rẩy, đúng là ngồi trên ghế này thoải mái hơn so với chiếc ghế nhỏ bé của cô. Chờ đến phân cảnh của mình đúng là một cực hình đáng chán, thôi thì nằm ra nghỉ ngơi đúng là rất thoải mái. Chỉ là thấy những diễn viên đồng cấp đang ghen ghét nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, thật là sự là một cảm giác mệt mỏi.

Đáng tiếc không có cách nào khác, ai kêu Cố Tĩnh Dư lại coi trọng Lâm Triệt?

Chuyện mới bắt đầu thì mọi người còn cảm thấy Lâm Triệt đang cố tình lăng xê bản thân, nhưng đến cả Cố Tĩnh Dư còn chủ động thừa nhận thì ai nói gì được nữa? Chỉ có thể nói Lâm Triệt là người may mắn, vận khí tốt!

Lúc này Cố Tĩnh Dư khoan thai đi tới, anh vừa đến đã thấy Lâm Triệt đang ngồi hí hoáy nghịch di động, nở nụ cười hồn nhiên, có vẻ như không quan tâm cái nhìn của mọi người.

Ánh mắt mọi người cũng phát hoả lên theo đôi 'uyên ương' này.

Lâm Triệt nghe được tiếng xì xào thì liền ngẩng đầu lên, đã thấy Cố Tĩnh Dư đang đi tới với vẻ mặt cười bí hiểm, cô lập tức nổi trận lôi đình! Tên này còn dám tới, cô hiện tại đang muốn giết chết anh cho rồi!

"Ồ, tới sớm vậy sao?" Anh cười chào hỏi.

Lâm Triệt liền nói: "Cố Tĩnh Dư! Anh, anh đăng bậy bạ cái gì trên weibo vậy?"

Vẻ mặt Cổ Tĩnh Dư vô tội, xua xua tay: "Tôi có đăng gì đâu!"

"Anh còn hỏi nữa, không phải là bài đăng mới nhất, cái gì mà được sống thật sự như bây giờ, cái gì mà ủng hộ cho chúng tôi, cái gì..."

"A, ra là em nói bài đó, không phải chỉ là một bài đăng weibo bình thường thôi sao, chỉ là rảnh rỗi nên tranh thủ tỏ vẻ tâm trạng chút thôi mà."

Cố Tĩnh Dư nói giống như không có việc gì xảy ra, thản nhiên ngồi xuống.

Lâm Triệt ngược lại nhảy dựng lên, hung hăng nhìn Cố Tĩnh Dư: "Anh... anh... anh, anh đó, anh đâu phải người bình thường, anh không thấy bài đăng của anh gây sóng gió thế nào sao?"

"Vậy sao?" Anh ngẩng đầu lên, cảm thấy bộ dáng tức giận của Lâm Triệt lại rất đáng yêu, cao hứng nháy mắt với cô một cái.

Cô liền biết người đàn ông này rõ ràng là cố ý!

Vẻ mặt Cố Tĩnh Dư bất đắc dĩ nói: "Là do các phóng viên thích thổi phồng lên, chứ tôi cũng không có cách nào cả, em xem, tôi vốn đầu có ghi tên của em, tự bọn họ liên tưởng đến em thôi. Tôi thậm chí không ghi chữ nào là bạn gái cả, cũng chính bọn họ tưởng tượng ra một người bạn gái! Em nói tôi phải làm sao?"

'..." Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Dư lì lợm với bộ dáng vô tội, quả thật muốn đánh người.

Đúng là anh không nhắc đến tên cô, cũng không thừa nhận tình yêu, nhưng... Tin trên weibo rõ ràng như vậy, nếu nói không phải cố ý thì có quỷ mới tin!

"Dù sao thì anh cũng phải xoá bài đăng đó!" Lâm Triệt kiên quyết nói.

Cố Tĩnh Dư cười dựa vào ghế của cô, khoanh tay trước ngực: "Được, vậy tôi sẽ nói vì Lâm Triệt không thích nên muốn tôi xoá tin trên weibo."

"Cút đi!"

"Chẳng lẽ không phải vậy sao?"

"Anh... anh... am..: Lâm Triệt thật là không còn

lời gì để nói, cô đối với Cố Tĩnh Dư tức giận đến muốn cắn người, đáng tiếc cô không thể nói lại anh ta.

Ai nói Cố Tĩnh Dư là người lạnh lùng cao ngạo chứ, anh rõ ràng là thích chọc ghẹo người khác mà!

...

Cùng lúc đó, Cố Tĩnh Trạch vẫn chưa hay biết tin đồn của vợ mình đã lan khắp nơi. Sáng sớm nay Mạc Huệ Linh đã gọi điện thoại nói muốn gặp anh. Anh vừa đến cửa thì cô ta đã ai oán nhìn anh, ánh mắt mang theo sự uỷ khuất đáng thương.

Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Em làm sao vậy?"

Mạc Huệ Linh nũng nịu trả lời: "Vì cái gì mà đã hai ngày anh cũng chưa hề gọi cho em?"

"Tôi..." Cố Tĩnh Trạch ngập ngừng: "Tôi dẫn Lâm Triệt về nhà cô ấy tham dự hôn lễ."

"Cái gì?" Mạc Huệ Linh tức giận: "Anh vì cô ấy mà không quan tâm em sao?"

Cố Tĩnh Trạch nhận ra được khẩu khí của Mạc Huệ Linh đối với Lâm Triệt vô cùng khinh thường chán ghét. Anh khẽ nhíu mày, trong lòng có chút không vui: "Huệ Linh, hai việc này vốn không liên quan! Tôi kết hôn cũng là bất đắc dĩ, còn cô ấy cũng là vì tôi mà bị cuốn vào cuộc hôn nhân này."

Mạc Huệ Linh đau xót nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô ta nhận ra mình nhất thời nóng nảy, nói năng có chút quá lời, liền mấp máy môi, lôi kéo tay áo của anh và nói: "Nhưng, em thật sự không thể thích cô ấy..."

Cố Tĩnh Trạch đương nhiên hiểu được cảm giác này, anh đáp: "Tôi hiểu, nhưng như tôi đã nói, mọi chuyện vốn dĩ là từ tôi, không thể trách cô ấy."

Mạc Huệ Linh dấu miệng nhìn anh: "Em càng không thích anh luôn đỡ lời cho cô ấy."

"Tôi..."

"Tĩnh Trạch, em chỉ là quá cô đơn, những lúc như vậy em liền nghĩ tới anh và cô ấy đang ở bên nhau, hai người là vợ chồng ở chung một nhà, cuộc sống đụng mặt nhau sớm tối, anh có thể hiểu được cảm giác trong lòng em không...?"

Trong lòng Cố Tĩnh Trạch thoáng đau xót.

Mạc Huệ Linh tiếp tục nói: "Từ lúc anh sinh bệnh, chúng ta vẫn luôn kiên trì ở bên nhau, nhưng gia đình anh vẫn không chấp nhận em, bản thân em cũng bị áp lực rất lớn, anh có biết hay không?"

Cố Tĩnh Trạch tất nhiên hiểu, người phụ nữ này vì anh đã chịu rất nhiều thiệt thòi.

Mạc Huệ Linh bắt đầu bật khóc: "Anh có thể cùng em đi đến căn biệt thự kia được khôn...?"

Cố Tĩnh Trạch thở dài: "Được, chúng ta đi."

Hai người cùng lên xe đến biệt thự gần bờ sông, đây là biệt thự riêng của Cố Tĩnh Trạch, phong cảnh xung quanh rất đẹp, một căn biệt thự nhỏ ở nơi mộc mạc, khung cảnh thoạt nhìn ấm áp.

Mạc Huệ Linh đặt chân vào đây, tâm tình quả nhiên tốt lên rất nhiều, cô ta cởi áo khoác, nhìn Cố Tĩnh Trạch đem các khúc gỗ vào lò sưởi để đốt, không gian ấm cúng như một bộ phim nhẹ nhàng, làm lòng người ta cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Mạc Huệ Linh chăm chú nhìn Cố Tĩnh Trạch quỳ gối trên mặt đất, gương mặt nghiêm túc đang cầm từng khúc gỗ, cánh tay anh hữu lực, cơ bắp khoẻ mạnh trông rất gợi cảm, thật khó để phụ nữ rời mắt.

Próximo capítulo