Mạc Huệ Linh chán nản chẳng buồn nói, lập tức cúp điện thoại.
Cố Tĩnh Trạch nghe tiếng tút tút bên tai thì ngẩn người chốc lát, ngước mặt qua thấy bác sĩ tới thì liền bước vào phòng bệnh của Lâm Triệt. Sau khi kiểm tra một chút thì bác sĩ mới thông báo vết thương đã tạm ổn, Lâm Triệt có thể bước xuống giường đi lại.
Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn, hoá ra trong lúc anh ra ngoài nghe điện thoại thì Lâm Triệt đã ăn sạch đồ ăn ở nhà mang đến, bây giờ còn nhiệt tình vui vẻ trao đổi đủ thứ với bác sĩ, đúng là người vô tâm mà.
Cố Tĩnh Trạch nhìn vết thương của cô, liền quay lại hỏi bác sĩ: "Có khả năng để lại sẹo không?"
Bác sĩ lập tức cung kính đáp: "Chuyện này còn tuỳ vào cơ địa từng người, tôi thấy thể chất thiếu phu nhân rất tốt nên có lẽ sẽ không ảnh hưởng nhiều, chỉ là vết thương này khá sâu, có lẽ sẽ còn chút dấu mờ mờ."
Tuy đã sơ cứu và băng bó cẩn thận, nhưng miệng vết thương vẫn nhìn rất nghiêm trọng.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, nhìn vết thương của cô rồi lên tiếng: "Tôi hy vọng trên người phu nhân của tôi không có bất kỳ vết sẹo nào, hãy gọi bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện này đến điều trị đi."
Các bác sĩ nghe xong thì mặt mày tối sầm lại, vội vàng gật gật đầu liên tục.
Nhìn bác sĩ ra ngoài, Lâm Triệt mới ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Ít nhiều gì cũng để lại sẹo thôi, nhưng không sao đâu, khi đóng phim tôi sẽ dùng phấn để che là được."
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu: "Không, nếu bệnh viện này không điều trị được, thì tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất trên thế giới để trị liệu cho em, nhất định không để trên người em có bất kỳ vết sẹo nào."
Lâm Triệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh mà cảm thấy ẩm áp trong lòng, cười cười nói: "Sao vậy, có sẹo xấu thì anh sẽ chế tôi sao? Thật là, người vợ Tào Khang là không thể bỏ được đâu, anh nghe không? Dù tôi có xấu xí thì cũng không được chế tôi đâu!"
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nhìn cô: "Yên tâm, tôi không có chế hay ghét bỏ em, tôi chỉ không thích trên người em có sẹo." Anh không muốn cô chịu bất kỳ thương tổn nào, nhất là thương tổn vì anh.
Lâm Triệt bận đồ bệnh nhân có hoạ tiết sọc, làn da trắng nõn không chút tì vết, mà giờ đây có thể bị để lại sẹo vì vết thương này... càng nghĩ anh càng cảm thấy khó chịu.
Lâm Triệt bị lời nói của anh làm động lòng, liền nói: "Hay là anh thấy áy náy?"
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt liếc nhìn cô một cái: "Em nghĩ loạn cái gì vậy?"
À mà xác thật cũng có chút áy náy...
Lâm Triệt cười hì hì, nói: "Nếu mà cảm thấy áy náy thì sau này đối xử với tôi tốt một chút, đừng có hở chút là đem tôi ném ra ngoài như vậy."
Cố Tĩnh Trạch sửng sốt, thì ra cô đang nhớ đến tối hôm trước bị anh nhốt ngoài cửa, nhưng chẳng phải vì cái miệng nhỏ lép bép nói liên hồi của cô chọc giận anh ư? Anh lớn đến nhường này tuổi, chưa từng gặp cô gái nào to gan lớn mật dám nói như vậy với anh.
Nhưng lúc này, anh chỉ an tĩnh nhìn thật sâu Lâm Triệt, rồi lắng lặng đáp một chữ: "Được."
Lâm Triệt hơi kinh ngạc, ngước đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch, tâm trí nhất thời hoảng hốt, anh vừa nói cái gì chứ?
Cố Tĩnh Trạch rời ánh mắt đi chỗ khác, cúi đầu lấy phần thuốc mà bác sĩ đã chuẩn bị, sau đó rót một ly nước cho cô uống thuốc.
Đáng lẽ ngày đầu tiên sau khi phẫu thuật thì vết thương sẽ rất đau, thật may bệnh viện đã kê loại thuốc giảm đau tốt nhất nên mọi thứ cũng không tệ lắm.
Đến buổi tối, Lâm Triệt bắt đầu mệt mỏi, cô mơ màng nhắm mắt định ngủ thì thấy Cố Tĩnh Trạch vẫn ở đây, liền híp mắt hỏi anh: "Buổi tối thì anh làm gì ở đây?"
Cố Tĩnh Trạch: "Em không cần quan tâm, tôi chỉ ngồi đây thôi."
Lâm Triệt: "Không thì anh về nhà nghỉ đi."
"Không cần, tôi sẽ ở đây trông chừng em." Cố Tĩnh Trạch nghĩ cô ở chỗ này một mình, nhất định rất cô đơn, rốt cuộc thì cô vẫn không được như các cô tiểu thư khác, có cả đống người thân và gia đình vây xung quanh, cô chỉ có một người chồng như anh là người thân mà thôi.
Lâm Triệt hơi ngại ngùng nói: "Thật sự không cần đâu... hay anh cứ ra ngoài tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."
Cố Tĩnh Trạch: "Không, ở đây có nhiều máy móc đo đạc thế này, em cũng cần người trông nom, tôi sẽ ngồi ở đây."
"A... vậy..." Lâm Triệt có chút cảm động, nhìn lại vóc dáng cao lớn của Cố Tĩnh Trạch, lại nhìn giường cô đang nằm, đây là phòng bệnh cao cấp nên giường cũng lớn hơn bình thường rất nhiều.
Cô nghĩ nghĩ một chút, liền vỗ vỗ tay lên giường: "Không thì anh ngủ ở đây đi, dù sao giường cũng đủ lớn."
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch hơi loé loé, liếc nhìn vị trí mà cô đập tay vào, trong lòng anh bỗng dưng có chút cảm giác vui mừng thoáng quá, lại không có gì bài xích đề nghị này.
Lâm Triệt thấy anh không nói gì, không từ chối, cũng chẳng đồng ý, lại nói tiếp: "Sao, anh sợ tôi nhảy bố vào người anh hả? Vậy thì yên tâm, tôi sẽ đặt gối ở giữa, giường lớn như vậy mà, hoàn toàn đủ chỗ."
Cố Tĩnh Trạch khẽ nhíu mày: "Được, cứ như vậy đi, em nghỉ sớm đi cho khoẻ."
Thấy anh thật sự đồng ý lên giường ngủ, Lâm Triệt liền lùi hẳn sang một bên chừa chỗ cho anh.
Cố Tĩnh Trạch cởi áo khoác ra, rồi bước đến nằm lên giường, mỗi người nằm một bên, chắn ở giữa là cái gối.
Có vẻ như Lâm Triệt đã đánh giá quá cao năng lực khống chế của cô, tuy chỉ nằm như vậy nhưng cô vẫn cảm giác được hơi thở nam tính của người đàn ông nằm bên cạnh, tuy đối phương làm như đã ngủ rồi mà vẫn khiến cô bồi hồi. Thật may nhờ tác dụng phụ của thuốc, chỉ trong chốc lát thì hai mí mắt của cô cũng từ từ díp lại, mơ màng ngủ.
Cố Tĩnh Trạch cảm giác được người bên cạnh không động đậy, hơi thở đều đặn chậm rãi, có lẽ cô đã ngủ. Anh thở dài một tiếng, trở mình cũng chuẩn bị nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên một cái chân mạnh bạo gác lên người mình, đôi mắt Cố Tĩnh Trạch tức thì sa sầm... Cô nàng Lâm Triệt này có thật là chân bị đau không thế? Bị thương nặng vậy mà chẳng ảnh hưởng gì đến tướng ngủ kỳ cục cả ư?
Vì không muốn đụng đến vết thương của cô nên anh bất đắc dĩ nhẹ nhàng đấy chân cô qua một bên, nhưng mà một giây sau lại thêm cánh tay mảnh mai choàng lên người anh!?
Cố Tĩnh Trạch thầm than một tiếng, anh đã biết mà, trừ phi nhốt cô giữa một bàn dao găm, còn không kiểu gì cũng không thế ngăn cản cô gái lộn xộn này. Anh lại cấn thận nhấc tay cô sang một bên, quay đầu lại nhìn cô, gương mặt trái xoan an tĩnh ngủ say.
Đôi môi đỏ kiều diễm ướt át, tựa như linh hồn ngoan cường của cô vậy, hoàn toàn khác biệt với vẻ khô khốc sắp chết của ngày hôm qua, xem ra cô đã khôi phục rất nhiều.
Lúc này đột nhiên Lâm Triệt bất giác nhướng mặt về trước, Cố Tĩnh Trạch giật mình, một giây sau đã nhận ra môi của cô đang dí sát tới mặt anh!? Chỉ cần anh động đậy một chút thì sẽ chạm vào đôi môi mềm mại đỏ hồng của cô...
Cảm xúc ướt át làm cả người anh run rây, giống như một dòng điện chạy qua toàn thân, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi chúm chím đỏ hồng của cô mà cảm thấy miệng lưỡi mình khô nóng...
Nhưng cô hiền nhiên không an phận, liên quay mặt ngọ nguậy, cọ xát môi mình vào đôi môi đang nóng ran của anh, cảm giác điên cuồng làm Cố Tĩnh Trạch cau mày nhắn nhó.
"Lâm Triệt, em dám đùa với lửa sao!?" Thanh âm cảnh cáo phát ra: " Còn lộn xộn nữa thì sẽ biết."
Tất nhiên Lâm Triệt căn bản không nghe được anh nói gì cả.