-Hửm...sao vậy? Cậu lo lắng à?
Kaito huých vai vào tôi và nở một nụ cười lém lỉnh, cậu trông có vẻ rất thích thủ với cái vẻ mặt chứa đầy sự lo sợ trên từng giọt mồ hôi của tôi. Bởi hiển nhiên, đây vốn là lần đầu tôi tham gia một bữa tiệc, hơn nữa lại còn là tiệc hoàng gia, "loại" tiệc có quy mô lớn nhất toàn vương quốc. Nhưng vì không muốn Kaito được thỏa thích trêu trọc tôi thì bản thân đành phải nói dối.
-Không, chỉ là trời hơi nóng thôi.
-Xạo vừa thôi, tớ thừa biết cậu đang lo rằng Yumi sẽ không đến. Đừng lo cộng sự, chắc chắn cô ấy sẽ đi theo tiếng gọi của tình yêu và đến thôi.
-Cậu không thể không trêu trọc được à.
Tôi thở dài và nhìn quay ra nhìn về phía con đường rộng lớn được thắp sáng bởi những ánh đèn kia. Dù có là trêu trọc thì Kaito cũng nói đúng, tôi rất lo về việc Yumi sẽ không được gia đình cho phép đến bữa tiệc này.
Và đương nhiên, dù có hơi kì lạ, nhưng tôi mong người đã ném tôi xuống đây có thể nghe được lời cầu nguyện của tôi.
Cầu trời, hãy cho Yumi được đến đây.
Vừa mới "ước" xong thì "điều ước" đã ngay lập tức thành hiện thực, một chiếc xe ngựa xa hoa chầm chậm tiến từ phía cổng cung điện đến đây.
Cảm giác hồi hộp bấy giờ như đã đạt đỉnh điểm, kể cả không nhìn thấy nhưng tôi dám chắc người ngồi trong đó là cô.
-Ực.
Đôi giày cao gót làm bằng pha lê được nhẹ nhàng đặt xuống nền gạch thạch anh kia. Ánh sáng từ những ánh đèn được nó phản chiếu khiến tôi phải nheo mắt một lúc mới thấy rõ được người đang từ từ bước ra khỏi chiếc xe ngựa đó.
Khoác trên mình bộ váy trắng lấp lánh, cô như toả sáng giữa đám đông dự tiệc. Chiếc váy với phần thân bồng bềnh và phía trên ôm gọn vòng eo thon thả cùng bộ ngực đầy quyến rũ. Tà váy thướt tha theo từng bước chân nhẹ nhàng tiến về phía chúng tôi.
-Xin lỗi vì đã để hai cậu phải đợi lâu như vậy.
-Này, Yumi tới rồi đó, nói gì đi chứ.
Vẻ đẹp của cô bấy giờ đã hoàn toàn hớp hồn tôi, có lẽ nếu không nhờ Kaito huých cái mạnh vào lưng thì bản thân sẽ vẫn cứ đơ ra như bức tượng đến tận ngày mai.
-B...bọn mìnhbr rất vui vì cậu tới. Với lại...bữa tiệc mới bắt đầu thôi nên cậu không phải xin lỗi đâu.
-Tên đần này. Đó không phải ý tớ.
-Hể...
Kaito đặt tay lên vai tôi và liên tục nghiêng đầu về phía Yumi như đang ám chỉ điều gì đó. Và phải mất một hồi thì bộ não của tôi mới xử lí được đống gợi ý mà "có cũng như không" của Kaito.
Nhưng hiểu được ý cậu cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ làm một điều cực kì "bất bình thường" với một tên như tôi. Lấy hết can đảm của một thằng con trai, tôi xoay người về phía Yumi và nhìn thẳng vào mắt cô.
Mau mở mồm đi bản thân!
-Bộ váy...đẹp...à không...ý tớ là...là...
-Vâng...?
-...tối nay trông cậu tuyệt lắm.
Dứt lời thì cả hai chúng tôi đều cảm thấy ngại ngùng tột độ nên chỉ biết ngúi đầu xuống.
Mình làm được rồi! Mình đã khen cô ấy!
-Vậy nha, tớ đi trước đây.
-Hể! Khoan!
Giơ ngón tay cái lên và nở một nụ cười chứa đầy sự mưu mô, Kaito chạy vụt mất và để lại chúng tôi nơi đây.
-Ưm...vậy...chúng ta đi chứ?
-Vâng.
Vậy là chúng tôi bất đắc dĩ cùng nhau đi về phía đại sảnh dự tiệc. Và không hiểu sao, con tim tôi bấy giờ như muốn nhảy ra khỏi cơ thể của tên nhát cấy này.
Lẽ nào đây thực sự là "cảm giác đó"?
-Xoạch!...Két...!
Cánh cửa tù chầm chậm mở ra ngay trước mặt hắn, khuôn mặt chứa đầy sự phẫn nộ của người đang đứng trước mắt kia làm hắn suýt bật cười.
-Ồ, Kobe đúng không? Chỉ huy của đám lính tinh nhuệ làm gì ở chốn tăm tối lạnh lẽo này vậy?
-Ta không muốn nhiều lời với tên hắc pháp sư như ngươi. Nghe này, ta muốn ngươi...
-Thật thú vị. Chỉ huy muốn có một giao kèo với tôi sao? Vậy nếu làm theo ý ngài muốn thì tôi được gì?
-Sự tự do.
-Thú vị đấy...
Tori tặc lưỡi tỏ vẻ thích thú với lời đề nghị kia, nhưng thực chất trong lòng hắn đang cười mỉa mai, khi mà có tên ngốc tự dưng đến giải thoát hắn, giúp hắn đỡ phải tốn ma lực.
-...vậy ngài muốn gì.
-Giết tên nhóc tóc đỏ đó. Còn theo cách nào thì tuỳ ngươi, miễn là đừng để ai phát hiện.
-Theo ý ngài thôi.
Trong thâm tâm hắn bấy giờ càng cười lớn hơn, khi "chiếc thuyền" của hắn đang xuôi theo chiều gió.
-Ngon quá...!
Cả hai chúng tôi cùng một lúc thốt lên lời khen ngợi đến chiếc bánh ngọt này. Cảm giác phần chocolate từ từ tan ra trong khoang miệng thực sự khiến tôi "xiêu lòng".
-Đương nhiên rồi, số bánh này đều do tay bác tớ chuẩn bị đó.
Mika ưỡn ngực tự hào về những chiếc bánh do bác mình làm ra, tôi có cảm giác như cô đã chờ cả buổi để được nói câu này.
Nhưng như vậy không có nghĩa là cô đang bốc đồng, mà trái lại là rất đúng, từ phương thức trang trí đến độ ngọt của nó, tất cả đều ở mức độ có thể nói là "cao siêu" và khiến ai ăn vào cũng đều khen tới tấp.
-Úng ậy, ó nhon ắm...
-Ăn xong rồi hẵng nói, tên ngốc này.
Đối ngược với phong cách ăn từ tốn của tất cả mọi người, Kaito liên tục nhét hết miếng bánh này đến miếng bánh khác vào mồm và cắn xé những miếng thịt nướng một cách "không thương tiếc". Phải nói rằng cách ăn vô tội vạ thực sự đã khiến những quý tộc xung quanh "khiếp sợ".
-Keng! Keng!
Hai tiếng chuông được gõ lên để tạo sự chú ý và khiến mọi người hướng mắt về phía cầu thang. Ngay cạnh người quản gia vừa gõ chuông bấy giờ chính là người quyền lực nhất vương quốc này, đức vua Hyunaga Shu.
-Cảm ơn các thần dân yêu quý của ta đã dành thời gian để tham dự bữa tiệc nhỏ này. Chắc hẳn mọi người cũng đã biết chúng ta ở để ăn mừng điều gì. Nào...Hãy cùng ta nâng ly chúc mừng chuyến thám hiểm tìm Excalibur đại thành công của người được tiên đoán rằng sẽ đánh bại ma vương trong lai, Kazuto.
Tất cả ánh mắt bấy giờ đều dồn vào tôi, và dù bấy giờ mọi người đều đang nâng ly để chúc mừng cho thành quả mà bản thân đã đạt được, nhưng chỉ nghĩ đến 44 người lính đã hi sinh tại nó đã đủ khiến tôi cảm thấy áp lực đến tột cùng.
-Không sao đâu.
Khẽ thì thầm với tôi, Yumi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run lên cầm cập này. Hơi ấm từ bàn tay mềm mại của cô giúp mọi căng thẳng của tôi mọc cánh mà bay đi. Và nếu được, dù hiểu là mơ tưởng hão huyền, tôi muốn nắm tay cô như thế này đến hết buổi tối nay.
-Ồ...xem cặp uyên ương đắm đuối chưa kìa.
Bỏ cả việc quan trọng nhất trong bữa tiệc của mình, là "ăn", Kaito quay sang và trêu đùa chúng tôi. Đương nhiên, vì ngại ngùng nên chúng tôi đã buông tay nhau ra và quay mặt về phía bàn ăn. Dù rất muốn quở trách Kaito nhưng nếu làm vậy thì không những không hiệu quả mà tôi sẽ còn bị trêu chọc nhiều hơn.
Đúng là xui xẻo mà.
Tiếng Piano và Violin lần lượt cất lên những âm điệu du dương tạo nên một bản hoà tấu tuyệt diệu đến xiêu lòng người.
Tại phía bàn đối diện, một quý ông lịch lãm đang ngúi người và đưa tay ra mời người phụ nữ của mình một điệu nhảy. Cứ thế, các cặp đôi khác xuất hiện giữa căn phòng và hoà mình vào điệu Ballad nhẹ nhàng, êm ái.
-Cơ hội đó. Còn không mau đến mời Yumi nhảy đi.
-Tớ cũng không biết nữa...
-Thôi nào, cậu ấy đang nhìn lại phía này nè. Với lại đừng để công sức của tớ và Mika là công cốc chứ.
Không chờ tôi nói thêm câu nào, Kaito đẩy tôi về phía Yumi.
-Ư...ừm...thì...
Chúng tôi cứ đứng im như vậy, nhìn thẳng vào đôi mắt nhau, và phải mất một lúc thì cái họng cứng đơ này của tôi mới hoạt động trở lại.
-Liệu cậu có muốn...cùng tớ khiêu vũ không?
Tôi ngúi người xuống và đưa cánh tay trái của mình lên cao, vì không thấy được mặt cô lúc bấy giờ nên tôi không biết được biểu cảm của cô ra sao.
Yumi có đồng ý không? Hay cô ấy sẽ từ chối?
-Vâng. Mình đồng ý.
Vui sướng đến tột cùng, đó là cảm xúc của tôi khi nghe thấy cô trả lời như vậy. Một lần nữa, chúng tôi lại tay trong tay, bước đến giữa đại sảnh để tận hưởng điệu Ballad lãng mạn.
Lấy hết can đảm của một thằng con trai, tôi từ từ đặt tay trái lên eo cô và tay phải nắm lấy tray trái cô.
Được rồi, chỉ cần làm như những gì đã được dạy thôi.
Một, hai, một hai... tôi lặp đi lặp lại hình ảnh các động tác đã được dạy trong đầu như một cách để tập trung và không để giẵm vào chân Yumi.
-Mà mình không biết cậu biết khiêu vũ đó.
-À...tất cả là nhờ Kaito và Mika đó. Họ đã giúp mình rất nhiều.
-Vậy à.
Nhìn vào bộ mặt bấy giờ đang tái xanh vì căng thẳng của tôi, Yumi khẽ cười và vỗ nhẹ vai tôi.
-Cậu không phải suy nghĩ nhiều đâu.
-Nhưng...lỡ tớ giẵm phải chân cậu thì sao?
-Mình hiểu Kazuto đã cố gắng tập luyện thế nào mà, vậy nên...mình tin cậu.
-Thật ư...cậu chắc chứ?
-Vâng. Do đó...hãy cùng nhau làm đầu óc bay bổng nhé.
Từng câu nói của Yumi lúc ấy thực sự khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, và cuối cùng, chỉ có một hình ảnh duy nhất hiện lên trong tâm trí tôi, là cô ấy. Không gian xung quanh như thể đã biến mất vào thời điểm đó, chỉ còn lại hai con người đang say mê và đắm chìm vào giai điệu "thơ mộng". Từng bước một, cứ như vẽ lên một bức tranh rực rỡ, tôi cùng cô trao "tâm trí" của bản thân cho người kia.
-Ôi chà! Nhìn hai người đó kìa.
Mika thở dài khi nhìn thấy hai người bạn của mình đang được tận hưởng điệu khiêu vũ của sự hoa mĩ. Dù bản thân không muốn thừa nhận, nhưng bấy giờ cô thực sự cảm thấy ghen tị với họ.
-Hửm...sao bà chằn nhìn buồn rời rợi vậy? Còn "anh chàng đẹp trai" mà bà nói sẽ khiêu vũ cùng cho tôi sáng mắt đâu rồi?
-Hừ! May cho ông là lúc này tôi đang không có tâm trạng đấy.
Vẻ mặt thấm chút nỗi buồn của Mika khiến Kaito cũng cảm thấy chán nản theo. Cậu thở dài và nắm lấy cổ tay Mika khiến cô giật mình.
-Nè, ông làm cái gì vậy?
-Bà muốn khiêu vũ đúng không...
Lôi Mika đến giữa đại sảnh, Kaito dùng tay còn lại để kéo cô tiến sát lại bản thân và làm cô phải đỏ mặt vì ngại.
-Ông...ông...
-...vậy thì tôi sẽ trở thành "anh chàng đẹp trai" của bà.
Câu nói của Kaito khiến trái tim cô như lỡ một nhịp. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, "cảm giác đó" cũng quay trở lại với cô.
-Đồ...đồ ngốc! Tôi có bảo ông làm vậy đâu.
-Thì tôi tự nguyện mà.
-Thật là...
Cuối cùng, Mika cũng đã "gục ngã" trước nụ cười chứa đầy sự tinh nghịch của tên ngốc trước mặt cô.
Ánh đèn pha lê rực rỡ giờ đã là ánh trăng huyền ảo, còn tiếng vang từ bản hoà tấu cũng như tiếng nói chuyện rộn rã thì được thay thế bởi sự tĩnh lặng của nơi đây.
Tận hưởng sự vắng vẻ và thoáng mát của nơi đây, chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn vẻ đẹp của hoa viên đang được chiếu rọi bởi ánh sáng thuần khiết của mặt trăng kia.
-Lạ thật đấy.
-Sao vậy?
-Đến giờ vẫn chưa thấy Kaito và Mika quay trở lại.
-À...mà chắc lúc nữa họ sẽ quay lại thôi, cậu không cần phải lo đâu.
-Vậy à.
"Không, tớ nói dối đấy, họ đang núp sau cửa kìa", đó mới là những gì tôi muốn nói với cô chứ không phải một lời nói dối linh tinh như kia.
Mika bấy giờ có vẻ như đã về "phe" của Kaito, cả hai người họ đều đang núp sau cửa dẫn đến ban công và giơ ngón trỏ lên với nụ cười ranh mãnh hiện trên đôi môi.
Cái kế hoạch kiểu gì đây?
-Ông...kiếm đống này ở đâu vậy?
-Bí mật.
Nụ cười đầy thích thú với đống hộp pháo hoa của Kaito khiến Mika sởn hết da gà. Cô tự hỏi liệu cậu ấy có định cho nổ tung nơi này không.
-Khâu chuẩn bị đã xong. Bà sẵn sàng chưa?
-Sao cũng được. Nếu có bị phát hiện thì ông phải chịu trách nhiệm hết đấy.
-Thôi nào, đừng hậm hực vậy chứ. Làm thôi!
Giật dây để kích hoạt chiếc bật lửa và châm ngòi đống pháo hoa trong thùng kia. Kaito và Mika cùng tức tốc chạy ra xa để có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh màn "thắp sáng bầu trời đêm" này.
-Đẹp quá...
Chăm chú ngắm nhìn những tràng pháo hoa tuyệt đẹp, đôi mắt Yumi bấy giờ long lanh như những vì sao tuyệt đẹp, toả sáng giữa bầu trời đêm. Và tôi, kẻ khờ khạo muốn chạm đến bầu trời hoa mĩ, đã hoàn toàn bị hớp hồn bởi đôi mắt đó.
Giờ là lúc. Bây giờ hoặc không bao giờ. Không liều thì sao biết được kết quả.
Từng nhịp tim của tôi mỗi lúc càng trở nên dồn dập hơn, nhưng lần này không phải vì đang trong một trận chiến khốc liệt, mà là vì cô.
Thời gian bấy như chậm lại, cảm giác từng giây trôi qua mà như đã hàng tiếng trôi qua. Hít một hơi thật sâu, tôi nhẹ nhàng tiến gần về phía cô. Như một chú cá cố gắng lội ngược thác nước, liệu tôi sẽ tới được đỉnh thác trong hạnh phúc hay tôi sẽ bị dòng nước chảy siết cuốn trôi.
Mình không biết, nhưng không làm thì sao biết.
-Yumi này, mình có chuyện muốn nói với cậu.
-Vâng...?
-Mình...
-Ngài là Kazuto đúng không?
Lời nói của người lính đang quỳ gối gần cửa khiến chúng tôi giật bắn mình.
-Vâng, cháu là Kazuto.
-Ngài vua đang cho gọi ngài đến phòng chứa báu vật để bàn về thanh Excalibur.
-Vậy à. Vậy tớ đi nha, Yumi.
Ngay khi tôi mới đi được một bước thì Yumi đã kéo lấy tay áo tôi. Có vẻ cô ấy không hề muốn tôi đi chút nào.
-Cho mình đi cùng đi.
-Nhưng...
-Ngài không phải lo đâu, nhà vua cho phép bạn của ngài được đi theo mà.
Câu trả lời của người lính đó giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng như vậy cũng không làm tôi bớt lo lắng về lý do bản thân không thể cảm nhận ma lực của người đó.
Thực ra người này là ai? Liệu có thực sự là lính hoàng gia không?
Bước vào một căn phòng nhỏ, nơi chứa một chiếc hộp to lớn để bảo vệ thanh Excalibur trong nó. Nhưng đó không phải mà là điều làm tôi ngạc nhiên, mà là sự vắng mặt kì lạ của mười người lính canh gác của nơi đây. Tất cả họ đều "biến mất" một cách kì lạ, bởi vốn họ không được phép rời khỏi đây trừ khi được nhà vua cho phép.
-Chuyện này...có lẽ nào...
Tôi và Yumi tức tốc chạy về phía chiếc hộp. Quả nhiên, những gì tôi lo sợ đã thành sự thật, cả kết giới lẫn chiếc khoá của nó đều đã bị phá vỡ. Còn bên trong chiếc hộp bấy giờ hoàn toàn trống rỗng.
-Không thể nào...chuyện này...
-Xoẹt!
Ngay khoảnh khắc tôi quay người lại thì một điều không tưởng đã xảy ra khiến cả tôi và Yumi như chết lặng. Thanh thánh kiếm mà chúng tôi đang cố tìm hiểu xem ai nó đang ở đây, thì giờ đang đâm xuyên qua người tôi, máu của tôi từ từ chảy ra và nhuốm đỏ thanh kiếm. Kì lạ thay, tôi không hề cảm thấy đau đớn một chút nào, thay vào đó là cảm giác như có gì đó sắp tuôn trào khỏi cơ thể.
-Không phải thù hằn cá nhân đâu nhóc. Chỉ là chuyện làm ăn thôi.
-Xoẹt!
Giây phút hắn rút Excalibur khỏi người tôi cũng là lúc mà "hắn" phóng ra từ chính cơ thể tôi.
Tôi ngã gục xuống và bản thân dần mất cảm nhận với tất cả sự vật xung quanh. Tất cả đều đang được thay thế bởi một màn đêm vô tận.
Mình sẽ chết ở đây sao?
-Kazuto! Kazuto! Kazu...