Lương Lỗi và Hứa Thu đối với hình ảnh này cực kỳ hận, cho nên hai người nhanh chóng chạy đuổi theo sau.
Hứa Thu nắm lấy tay người đàn ông, mà Lương Tử cũng bên tai hắn mà hét. Hắn đau đến nỗi mặt bị biến dạng, nhưng vẫn ngoan cô không chịu buông tay.
Hắn mắng: "Buông, để ta đi."
Bộ mặt hắn thật sự dữ tợn, nhấc chân lên đá vào người Hứa Thu, Hứa Thu bị đá ngã sõng soài trên mặt đất, bà lại đi lên trước, ôm lấy chân của người đàn ông không buông.
Lương Lỗi một mực thương đứa nhỏ, nhưng ông chết cũng không để hắn chạy thoát.
"Các người đều là đầu gỗ? Mau tới giúp chúng tôi."
Người đàn ông đối với đằng sau hét lên, trên mặt đều hiện lên tia khó hiểu, làm cho bọn họ tưởng là họ đã bắt đứa nhỏ, đáy lòng có chút bất an, nếu là đánh nhau thì bọn họ sẽ nhảy vào.
Chính là bắt đứa nhỏ, nhưng lại là cùng hai người già bắt, cảm thấy có điểm không đạo đức.
"Nhanh lên. . . ."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com