Nhìn dáng vẻ nghiêm mặt của người đàn ông kia, hơn nữa khi gã gọi tên Lương Mộc Tình, anh cũng rất bình tĩnh, dường như căn bản không quen biết Lương Mộc Tình.
Anh ta cảm thấy, có lẽ Bàn Tử nhầm lẫn rồi chăng?
Bàn Tử ôm bụng:
"Tôi chắc đúng là chỗ này, Lương Mộc Tình đã bị hắn mang vào căn nhà này, hơn nữa còn chưa rời khỏi đâu."
Kỳ thật khi Nam Cung Ngạo đưa Lương Mộc Tình rời đi, Bàn Tử đang đi WC, cho nên gã không nhìn thấy.
Hạ Ngạn mím môi, khẽ gật đầu:
"Ở đây thì dễ xử lý rồi."
Anh ta trực tiếp lấy tay đấm vào cửa, Bàn Tử vừa bị ăn một đá cũng bừng bừng tức giận, trực tiếp dùng chân đá cửa.
Lúc này bảo vệ đến đây, dùng đèn pin chiếu lên mặt hai người:
"Các anh đang làm gì thế hả?"
Vẻ mặt Hạ Ngạn bình tĩnh:
"Tôi đang gõ cửa, các anh không nhìn thấy hả?"
Mà đúng lúc này, vừa mở cửa ra, Nam Cung lão thái thái khoác quần áo cũng từ trên lầu đi xuống.
"Muộn thế này rồi, ai đó?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com