Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Nam Cung Ngạo đi đến, cầm theo một túi to đồ ăn.
Lương Mộc Tình đột nhiên đứng lên, thấy anh ta, hơi hoảng sợ một chút.
Cô bước nhanh tới: "Sao anh lại đến đây?"
Nam Cung Ngạo đưa một túi cho cô: "Thấy em thích uống cháo, lại nhớ em còn chưa ăn bữa sáng, cho nên . . . . . ."
Lương Mộc Tình quả thật thích ăn cháo thịt gà bằm của của cửa hàng này, còn cả bánh bao nữa. Anh vẫn còn nhớ, đã mua rồi mang đến đây cho cô.
Nam Cung Ngạo nhìn cậu bé đang nằm trên giường bệnh: "Anh có mua cho đứa nhỏ này cháo hoa, tỉnh lại là có thể uống. Bất quá, ba mẹ em không ở đây à?"
Anh còn mua cho hai người mỗi người một phần, hẳn là là nên mua nhiều hơn.
Lương Mộc Tình nét mặt không đổi, đặt sang một bên.
"Ba mẹ trông thằng bé một đêm, hai người tuổi cũng đã lớn, em sợ chịu không nổi, nên bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com