Ngày hôm sau, Nam Cung Ngạo sớm đã rời giường, rửa mặt xong liền đứng cạnh giường, nhìn Lương Mộc Tình. Trên mặt cô vẫn mang theo ý cười, trông rất dễ nhìn.
Anh giống như đứng ngẩn người một hồi, cuối cùng mới xoay người rời đi.
Hôm nay cô phải lấy đứa bé ra, mà anh thật sự không dám nhìn, cho nên mọi việc anh đều giao lại cho cấp dưới, anh đi đến công ty, thứ anh cần là kết quả cuối cùng.
Lương Mộc Tình tỉnh dậy, thấy khoảng không bên cạnh.
Cô theo bản năng ngồi dậy, nhìn về phía phòng tắm, nhưng bên kia không có bất kỳ âm thanh nào, hẳn là anh đã đi làm rồi.
Cô nâng tay lên vuốt tóc, nhìn ánh nắng tươi sáng của một ngày mới, cô xuống giường, rửa mặt chải đầu, sau đó thay một bộ đồ thoải mái rồi đi xuống lầu ăn sáng.
Trong nhà ăn cũng chỉ thấy Nam Cung Di, không nhìn thấy Nam Cung Ngạo.
Lương Mộc Tình có chút thất vọng ngồi xuống, sau đó chậm rãi ăn sáng.
Nam Cung Di thấy vẻ mặt kia của cô, vì thế liền trêu chọc.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com