Lam Vũ Yến để người hầu mang thuốc và nước qua, để bà tự mình đút cho ông.
" Bắc Thành ca, uống thuốc đi. "
Lệ Bắc Thành nhìn thuốc trong tay bà, lại nhìn hai đứa nhỏ, vì bọn nhỏ, ông chỉ có thể uống thuốc.
Ông cầm lấy thuốc rồi uống, sau đó cất giọng lạnh lùng.
" Ăn cơm đi, tôi đói rồi."
Lần đầu tiên Lam Vũ Yến nghe ông nói đói bụng, khoé miệng xuất hiện ý cười. Có cảm giác ông thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ sau khi nhìn thấy cháu trai ông trở nên thích nói chuyện rồi? Nếu biết ông sẽ như vậy thì bà đã mang hai đứa nhóc tới đây sớm hơn.
Thật ra thì Lệ Thành Bắc sợ hai nhóc kia bị đói, nhìn bộ dạng của bọn nhóc trông rất giống Tuyệt lúc nhỏ.
Ánh mắt ông tràn ngập từ ái*, hơn hai mươi năm qua ông không được gặp người nhà, cũng tách biệt hoàn toàn với thế giới này.
*từ ái: hiền từ và yêu thương
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com